Tình huống đột ngột này khiến Trần Trường An cũng có chút trở tay không kịp.
Chỉ thấy một người đàn ông xa lạ lao thẳng đến trước mặt mình, ánh mắt cuồng nhiệt giống như đang nhìn thấy cha ruột của mình.
Nhưng Trần Trường An vô cùng chắc chắn mình không quen biết người đàn ông trước mặt này, sao hẳn ta lại biết mình vậy?
Đại Hoàng ở một bên lúc này cũng có chút nghỉ hoặc: nhìn Trần Trường An, ánh mắt như muốn nói, đây là con trai của ngươi à? Tại sao nhìn thấy ngươi lại hưng phấn như vậy?
Ngươi đã làm gì sau lưng ta?
Mà lúc này, ánh mắt của hai tỷ muội Mộ Dung nhìn về phía Trần Trường An tràn đầy sùng bái, đây là người đàn ông của mình, rất là quyến rũ!
"Ngươi biết ta à?", Trần Trường An có chút nghi hoặc hỏi.
Lời này vừa thốt ra, người nọ đột nhiên quỳ xuống, cung kính nói: "Vãn bối Hồng Viên xin bái kiến tiền bối Trần Trường An".
Hồng Viên?
Nghe đến cái tên này, Trần Trường An càng thêm nghi ngờ, hắn khẳng định mình không biết người này, nhưng vì sao hắn ta lại kích động khi nhìn thấy mình như vậy?
"Sao ngươi lại nhận ra ta?”
"Trước đây ta cũng chưa từng đến khu Hỗn Loạn", Trần Trường An có chút hiếu kỳ hỏi.
"Văn bối... vãn bối năm đó cũng không phải người của khu Hỗn Loạn".
"Tiền bối còn nhớ đỉnh Bàn Long không?”
Đỉnh Bàn Long?
Trần Trường An quả thực nhớ rõ nơi này, đây hẳn là chuyện đã gần ba ngàn năm trước.
Nhắc đến chuyện này, chuyện này có liên quan đến Huyền Vô Đạo, lúc trước chính Huyền Vô Đạo đã mời hẳn đến đỉnh Bàn Long.
Cũng chính tại chỗ này, Trần Trường An và Huyền Vô Đạo đã đánh cược, để Huyền Vô Đạo trở thành kẻ ăn xin suốt ba ngàn năm.
Chẳng lế năm đó Hồng Viên cũng có mặt ở đỉnh Bàn Long sao?
"Người như tiền bối đương nhiên sẽ không biết nhân vật nhỏ nhoi như ta".
"Nhưng vấn bối đã tận mắt chứng kiến phong thái của tiền bối vào năm đó".
"Lúc trước, ta chỉ là một đệ tử bình thường đi theo sư phụ, còn ngài là người có thể trò chuyện vui vẻ với những nhân vật lớn kia".
"Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài ở chỗ này, thực sự là vinh dự cho vấn b.
Thì ra là vậy, Hồng Viên năm đó chỉ là một nhân vật quân chúng giữa đám đông, chỉ là một người qua đường mà thôi.
Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao Hồng Viên lại chạy đến khu Hỗn Loạn xưng vương xưng bá?
"Ngươi là đệ tử của ai?", Trần Trường An tò mò hỏi.
"Sư tôn của vấn bối tên là Lạc Minh Lễ, không biết tiền bối còn ấn tượng hay không?"
Lạc Minh Lễ?
Trần Trường An hình như đã từng nghe qua cái tên này, nhưng hắn thực sự không nhớ nổi, dù sao nhiều năm như vậy cũng không có ấn tượng sâu sắc, làm sao Trần Trường An có thể nhớ được nhiều người như vậy.
"Hình như trông giống như một thư sinh trang nhã lịch sự".
Lúc này, Đại Hoàng ở bên cạnh dường như đã nhớ ra.