Lời của Trần Trường An khiến trong lòng Dược Nghịch Mệnh chấn hãi, đúng thế, sao mình không nghĩ đến điều này chứ?
€ó lẽ Dược Duyên không phải là một đồ đệ tốt nhất, nhưng chắc chắn là một người kế thừa rất tốt, y sẽ một lòng một dạ, nghiêm túc truyền thừa y bát của minh.
Hơn nữa, như vậy, địa vị của y cũng sẽ nâng cao, cũng sẽ được bảo đảm an toàn.
“Cảm ơn Trần huynh đã khai sáng, ta hiểu rồi!”, Dược Nghịch Mệnh cảm kích nói.
“Được rồi, giữa chúng ta đừng làm sến như vậy”. “Nếu muốn cảm ơn ta thật, thì chuẩn bị thêm nhiều thịt rượu ngon đi”. “Ha ha ha, đương nhiên, không vấn đề, bây giờ ta..."
Còn chưa nói hết, sắc mặt của Dược Nghịch Mệnh bỗng biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nhìn thấy biểu hiện của Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An cũng cau mày, chẳng lẽ đã đến rồi sao?
Trần Trường An đến phủ Đan Đế cũng mới chỉ mấy ngày, trời phạt này cũng đến nhanh quá rồi đấy?
“Chỉ sợ trời phạt... sắp đến thật rồi”. “Dược Duyên!”
Lúc này Dược Duyên đang bận làm việc, nghe thấy giọng của Dược Nghịch Mệnh không đúng lắm, vội vàng chạy đến.
“Sư phụ!” “Mau, thông báo cho mọi người trong phủ, mau chóng rời khỏi nơi này”.
“Ngoài ra, bảo người của thành Đan Đế tránh xa phủ Đan Đế, càng xa càng tốt", Dược Nghịch Mệnh trầm giọng nói.
“Sư phụ, là... là trời phạt sắp đến rồi ư?”
Dược Duyên không ngờ thời gian vui vẻ lại ngắn ngủi như vậy, mình mới vừa đám chìm trong niềm vui hạnh phúc, chẳng lẽ tất cả sắp kết thúc sao?
“Còn ngây người ra đó làm gì? Mau đi”. “Sư phụ, con...”
Dược Duyên lo lắng không thôi, nhưng lệnh của sư phụ, lại không thể không tuân theo, cuối cùng chỉ đành cắn răng, quay người bỏ đi.
“Đợi đã!"
Đột nhiên, Dược Nghịch Mệnh gọi Dược Duyên đang định bỏ đi, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Dược Duyên, Dược Nghịch Mệnh bỗng bật cười.
Nụ cười dịu dàng, nếu là thường ngày, Dược Duyên sẽ rất vui, nhưng với tình hình hiện giờ, cứ cảm thấy đấy sẽ là lần cuối cùng sư phụ nhìn mình.
“Dược Duyên, bắt đầu từ bây giờ, truyền thừa y bát của ta, giao cho con đấy”.
“Chỉ tiếc là đã không còn thời gian, nếu không, ta sẽ đích thân chỉ dạy con, nhưng... thôi vậy”.
“Có thể kế thừa bao nhiêu, phải xem con rồi”. “Từ nay về sau, con chính là chủ nhân của phủ Đan Đế”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Dược Duyên chấn kinh, sư phụ lại giao chuyện quan trọng như truyền thừa y bát cho mình?
Đây vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng Dược Duyên bây giờ làm sao vui nổi.
Đây là di ngôn, đây là di ngôn trước lúc lâm chung của sư phụ.
“Sư phụ, sư phụ sẽ không sao đâu, ngài...”
“Đi đi, bảo mọi người rời khỏi nơi này, tránh để làm thương đến người vô tội”. “Vâng”.
Sau khi dặn dò Dược Duyên xong, Dược Nghịch Mệnh nhìn sang Trần Trường An, cười nói: “Trần huynh, ta xin nhận ý tốt của người, nhưng, đi đi”.
“Việc của ta, tự gánh vác, ta không hy vọng vào khoảnh khắc cuối cùng nìn thấy người bạn tốt duy nhất bị thương vì mình”.