"Nếu là một người đấu giá được tin tức nhưng lúc nghe thấy lại nghi ngờ về nó, vậy khả năng cao là người đó sẽ phải uổng phí nhiều linh thạch như vậy".
"Trần Trường An, lão tổ chúng ta muốn gặp ngươi". Hả?
Gặp mình?
Lão tổ Cổ gia này chờ mình làm gì?
Hơn nữa, ông ta biết mình có liên quan đến Thai Châu?
Nói thật, lúc này Trần Trường An rất có hứng thú đi gặp vị lão tổ này, rốt cuộc đối phương là ai, sao lại biết chuyện liên quan đến hắn?
"Tam trưởng lão, hắn thật sự là người lão tổ phải đợi?", Cổ Phượng Dao kinh ngạc hỏi.
"Không sai, chính là hắn", Tam trưởng lão gật đầu nói.
Cổ Phượng Dao hơi mang nghỉ hoặc nhìn về phía Trần Trường An, nghĩ mãi mà không rõ, lão tổ chờ hắn làm cái gì?
Hạt châu kia lại là đồ vật gì?
"Đi Cổ gia cũng được, nhưng hiện tại ta không đi được".
Không đi được?
"Ngươi còn có chuyện?", Tam trưởng lão hỏi.
"Đúng, món nợ với hoàng triều Phụng Thiên vẫn chưa tính toán rõ ràng". Món nợ với hoàng triều Phụng Thiên?
Lời này vừa nói ra, hai người Tam trưởng lão và Cổ Phượng Dao đều ngẩn ngơ.
Hắn thật đúng là Trần Trường An kia?
"Gần đây Trần Trường An gây huyên náo ồn ào tại hoàng triều Phụng Thiên thật đúng là ngươi?", Cổ Phượng Dao khiếp sợ.
"Ta từng nói là không phải ta à?"
"Nhưng tu vi của ngươi..."
"Đúng là hơi thấp chút, nhưng vẫn được, không ảnh hưởng ta phát huy".
Lời nói của Trần Trường An khiến khuôn mặt Cổ Phượng Dao lộ ra biểu cảm như táo bón, hãy nhìn thẳng vào chuyện này đi, đây là vấn đề tu vi hơi thấp chút sao?
Chênh lệch cũng quá lớn rồi đi?
Tu vi Hóa Thần Cảnh phát huy ra thực lực cảnh giới Đại Đế?
Đây còn là người sao?
"Ngươi không hề ẩn giấu tu vi?"
"Vì sao ta phải ẩn giấu tu vi? Tu vi thế này thì mất mặt à?"
"Yêu nghiệt!"
"Ngươi mới thật sự là yêu nghiệt!"
"Vậy ta cảm ơn lời khen ngợi của ngươi".