“Gã... nhắc tới Ngô Danh Đao hả?”
“Có phải ta không?”, Ngô Danh Đao hơi thắc mắc nhìn về phía Đại Hoàng.
Lúc này Tam trưởng lão và Cổ Phượng Dao cũng hơi nghi ngờ, không nhịn được nhìn về phía Ngô Danh Đao.
Cổ Phượng Dao không nhìn ra cái gì nhưng Tam trưởng lão lại phát hiện vài manh mối.
“Linh hồn của ngươi...”
Tam trưởng lão không tiếp tục nói ra câu kế tiếp mà nhìn về phía Đại Hoàng.
Tam trưởng lão nhìn ra được linh hồn Ngô Danh Đao có chút khác thường. Loại tình huống này xuất hiện, đại khái xác suất là cường giả đột phá đến Bất Tử
Cảnh, chuyển thế sống lại.
Móc nối với những chuyện xảy ra tới bây giờ, Tam trưởng lão đã gần như hiểu rõ tiền căn hậu quả mọi chuyện.
Đại Hoàng nhìn Tam trưởng lão khế gật đầu, không nói thêm gì cả mà quay đầu nhìn về phía Ngô Danh Đao.
“Ngươi... có thể nhớ ra cái gì không?” “Ta không rõ. Nhưng hình như... rất mơ hồ”.
Ngô Danh Đao cảm giác trong đầu mình lúc này rất hỗn loạn, tựa hồ nhớ ra cái gì, nhưng cũng tựa hồ cái gì cũng không nhớ được.
Lúc này, Trần Trường An nhìn Ân Thiên Chính cười khẩy một tiếng. “Có phải ngươi cho rằng chuyện này không hề liên quan tới ta?” “Vậy ngươi có biết vì sao Ân Thiên Tử phát giết Ngô Danh Đao?” Vì sao phải giết Ngô Danh Đao?
Trừ Ân Thiên Tử, không có bất cứ ai biết chuyện này. Chẳng nhẽ nói việc này liên quan tới Trần Trường An?
“Kẻ điên đáng chết này, hắn ta làm cái gì thế?” “Tội nhân, hắn ta chính là tội nhân của Ân gia ta”.
“Ta biết ngay mà, tính cách cuồng vọng của hắn không sớm thì muộn đều sẽ gây họa.”
€ó lẽ Ân Thiên Tử là niềm kiêu ngạo của Ân gia, là con át chủ bài mạnh mẽ nhất của Ân gia. Nhưng ngay giây phút này, trong lòng tất cả mọi người đều tràn ngập oán hận với hắn ta.
Nếu không phải Ân Thiên Từ xăng bậy, sao Ân gia phải đối diện với cục diện như bây giờ?
“Trần Trường An, người trêu chọc ngươi là Ân Thiên Tử, không liên quan tới chúng ta”.
“Ngươi...”
Trần Trường An nghe được lời đối phương nói, khế nở nụ cười. Quả nhiên người Ân gia rất hiện thực, nhưng bọn họ suy nghĩ đơn giản quá rồi.
“Ta chưa từng nghĩ tha cho bất cứ một ai trong số các ngươi”.
“Từ từ!"
“Tiền bối, chúng ta không phải người Ân gia, chúng ta có thể đi không?”
“Đúng đúng, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào với Ân gia, để chúng ta đi đi”.
“Tiền bối...
Mắt thấy Trần Trường An muốn động thủ, những người vốn bị ép đi tới đây giúp đỡ lúc này đã luống cuống.
Trước đó, Phong Vô Lượng bị thua thực sự kích thích thần kinh những người này.
Nếu chuyện Ân gia bị hủy diệt không có cách nào sửa đổi, sao bọn họ phải chôn cùng người Ân gia?
“Chẳng nhẽ... các ngươi đã quên lúc trước Ân gia ta từng giúp đỡ các ngươi thế nào?”
“Còn có, các ngươi... các ngươi là người của hoàng triều Phụng Thiên ta...” “Ngươi câm miệng lại!”
“Hoàng triều Phụng Thiên cái gì? Chẳng nhẽ ngươi còn không biết kết cục kế tiếp của các ngươi là gì sao?”
“Buồn cười, quả thật khi đó Ân gia các ngươi có giúp đỡ chúng ta nhưng chẳng qua cũng là chút ân huệ nhỏ nhoi. Nhiều năm như vậy, chẳng nhế chúng †a còn chưa trả đủ sao? Nếu không phải e ngại thực lực của Ân gia, ngươi cho rằng chúng ta nguyện ý tới đây?”
“Nhiều năm như vậy, Ân gia các ngươi chèn ép chúng ta đủ kiểu. Bây giờ lại muốn chúng ta bán mạng vì các người sao? Nực cười!”
Đám người Ân gia nghe được lời chỉ trích của mọi người bị tức tới run rẩy cả người, gương mặt đỏ bừng.