Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch -Trần Trường An

chương 392: ta thực sự biết rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đại Hoàng huynh, vẫn là ngươi hiểu cuộc sống, biết hưởng thụ”. “Äy, ta đã sống bao nhiêu năm, đúng là uổng phí, sống uổng phí rồi”.

Tam trưởng lão vô cùng cảm khái, nhớ lại cuộc sống thanh tâm quả dục. thận trọng của mình nhiều năm qua, không nhịn được thở dài.

Thì ra được người khác phục vụ là một kiểu hưởng thụ. “Tam trưởng lão, vậy ta đi trước đây?” “Ừm? Được, ngươi về trước đi, nơi này vốn không phải là nơi ngươi nên đến”.

“Mau đi thôi!"

Cổ Phượng Dao hơi bất lực nhìn Tam trưởng lão một cái, muốn nói, nhưng lại không dám nói.

Chẳng lẽ nơi này là nơi người nên đến?

Sau khi Cổ Phượng Dao về đến quán trọ, liền bị Trần Trường An trực tiếp gọi đến.

“Trời đã sáng rồi, họ vẫn còn ở thanh lâu?”

“Nói xem, Tam trưởng lão bị Đại Hoàng lôi kéo như thế nào?”, Trần Trường An nổi hứng hỏi.

“Việc này...”

“Ban đầu ông ta còn phản kháng, nhưng dần dần vui vẻ, cuối cùng... đám chìm vào đó, không thể rút ra!”

“Phượng Dao à, sau khi về Cổ gia, có những chuyện, ngươi coi như không biết, nhớ chưa?”

“Tam trưởng lão, cả đoạn đường ông đã nói ba trăm lần rồi”.

“Việc này... ta chỉ nhắc nhở cô thôi mà”.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Được, ta thực sự nhớ rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện ông đã đến thanh lâu Bát gia.

“Đây... sao có thể là ta đi chứ? Ta chỉ đi cùng Đại Hoàng huynh thôi, nó là khách, khách, có hiểu không?”

“Được, ta hiểu, đây là đạo tiếp khách, câu này, ông cũng nói hai trăm lần rì"

“Khụ khụ, tuyệt đối không được nói đấy”.

“Ta thực sự biết rồi”.

Cổ Phượng Dao rất bất lực, rất cạn lời, cả thời gian, động một cái là Tam trưởng lão cùng Đại Hoàng chạy đến thanh lâu.

Vốn dĩ chỉ cần khoảng một tháng là có thể về đến Cổ gia, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp gấp đôi thời gian..

Từ sau lần đầu tiên đến thanh lâu, Tam trưởng lão đã chìm sâu vào trong đó không thể dứt ra.

Cùng với Đại Hoàng cũng coi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bây giờ Tam trưởng lão cũng không thể nghiêm túc lên, mỗi lần ông ta nghiêm mặt, mọi người cũng sẽ cảm thấy ông ta hơi hung dữ.

Có câu tâm sinh tướng, cũng có cái lý của nó.

Cổ gia.

“Hắn sắp đến rồi!”

Mục Vân Dao nhìn ra bên ngoài, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.

“Nếu hắn đã đến thì ta cũng nên đi rồi”.

Đi?

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của lão tổ Cổ gia Cổ Phong Hoa cũng biến sắc. “Tiền bối, ngươi muốn đi ư?”

“Đã là đồ đệ của ngươi, tại sao không gặp chứ?”, Cổ Phong Hoa không hiểu hỏi.

“Thôi, chẳng thèm gặp tên nhóc thối đó”.

Cổ Phong Hoa nhìn Mục Vân Dao, trong lòng cũng nghỉ hoặc, rốt cuộc là người thế nào mới có thể được coi trọng như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio