Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Thẩm Kiều không muốn nhiều lời cùng nàng, gậy trúc trong tay nghiễm nhiên nhanh như quang ảnh, kéo theo đó là những dòng gió sắc cạnh ào ào trút xuống. Không khí bên trong động nhỏ bị cuốn lấy, hộp quẹt đã tắt từ lâu, ánh trăng chẳng biết chiếu vào từ khi nào, đan dệt cùng với chưởng phong, tựa như cả dải ngân hà, rồng bay phượng múa.
Nội lực khuấy động, va chạm với nhau hóa thành những lưỡi dao sắc bén, không lâu sau, trên mặt trên tay Lý Việt đã có thêm vài vết máu, chỉ có Yến Vô Sư vẫn như trước ngồi yên xếp bằng ngồi đó như lúc ban đầu, phảng phất tựa kim cương bất hoại, chân khí ngoại lực khó lòng lưu lại chút vết tích trên cơ thể y.
Bạch Nhung chỉ lo để chậm sẽ sinh biến, không còn kiên nhẫn kéo dài, ống tay áo khẽ rung lên, vô số bột phấn theo chưởng phong phát tán ra ngoài, vô sắc vô vị. Nếu là cao thủ bình thường tự nhiên có thể né tránh dễ dàng, chỉ là Thẩm Kiều lại chỉ nhạy cảm về thính lực, nhất thời khó mà phát hiện. Trong chốc lát, hắn đã cảm thấy cả người tê dại, tay chân có chút khó khăn, liền biết mình đã trúng ám toán.
“Thẩm lang a Thẩm lang, chàng làm hỏng chuyện tốt của ta, ta còn đối với chàng hạ thủ lưu tình. Thuốc này không có độc, sẽ chỉ làm tay chân chàng không dùng lực được nửa ngày. Phần ân tình này chàng phải nhớ kỹ đó, nhưng mà bây giờ cũng đừng làm rộn nữa được không nào?”
Thời điểm nàng nói xong câu này, ngữ điệu uyển chuyển mềm nhẹ, tựa như đang làm nũng với tình lang, nhưng tay lại đánh một chưởng về phía Thẩm Kiều. Dù sao mê dược cũng không tính là chắc chắn, vẫn nên đem người đánh đến mức không thể đối nghịch, nàng mới có thể yên tâm đi xử lý Yến Vô Sư.
Thẩm Kiều chịu một chưởng của nàng, lưng va mạnh vào vách đá sắc bén thô ráp, đau đớn lập tức xuyên thấu thân thể, cảm giác ấm nóng bắt đầu lan tràn khắp xiêm y.
Bạch Nhung ôn nhu êm ái nói: “Thẩm lang, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Chàng cứ che chở y, cho nên ta không thể không đánh ngã chàng trước. Bất quá, chàng yên tâm, ta thay đổi chủ ý rồi. Yến Vô Sư chết không đem lại giá trị gì, chỉ có một tông chủ Hoán Nguyệt tông ngây ngốc ngơ ngác, mới là điều tốt nhất đối với Hợp Hoan tông. Cho nên, ta sẽ lưu lại cho y một mạng.”
Thời điểm nàng nói câu này, bàn tay trắng mịn nõn nà đã giơ lên, vỗ xuống đỉnh đầu Yến Vô Sư!
Bạch Nhung tự cho rằng mình đã không chết lực đạo rất tốt. Một chưởng này đánh xuống, xương đầu của đối phương sẽ không hao tổn chút nào, thương tổn sẽ chỉ ở trong não bộ.
Nhưng một chưởng này còn chưa vỗ xuống, nàng lại chỉ có thể nghiêng người né tránh, gậy trúc phía sau tựa như hình với bóng đuổi theo.
“Ngươi không trúng mê dược?” Bạch Nhung khó có thể tin nói.
“Có một chút, ta bế khí đúng lúc.” Thẩm Kiều tằng hắng một cái, động tác trong tay có hơi chậm lại.
Bạch Nhung nhân cơ hội ra tay, phối hợp với “Thiên Uyên Thập Lục Thức”, như quỷ như mị tiến sát mặt Thẩm Kiều, ngón giữa và ngón trỏ trực tiếp đâm vào tim Thẩm Kiều, khiến người ta khó lòng phòng bị. Nàng vốn muốn nhân cơ hội này bức đối phương thu tay lùi lại, ai ngờ Thẩm Kiều không những không lùi mà còn tiến tới, làm cho Bạch Nhung không cách nào tiến thêm.
“Chàng yêu thích y đến vậy sao, thích đến mức không tiếc lấy mạng mình ra che chở à!” Bạch Nhung tức đến nổ phổi.
Thẩm Kiều không nói một lời, không biết là vì không muốn giải thích, hay là cảm thấy nói sẽ tốn sức.
Vừa lúc đó, hai mắt vốn nhắm chặt của Yến Vô Sư đột nhiên mở ra!
Thẩm Kiều đưa lưng về phía y cho nên không nhìn thấy, Bạch Nhung thì lại thấy rõ.
Nàng giật mình, thấy Yến Vô Sư nhìn thẳng vào mình, cũng không đoán ra hiện tại y rốt cục là có sao không: “Thẩm lang, tình lang của chàng tỉnh lại rồi kìa, chàng còn muốn động thủ với ta nữa sao?”
Thẩm Kiều chỉ coi là nàng thuận miệng nói bừa, tất nhiên không thèm để ý tới, mãi đến khi từ sau đầu có một trận gió đánh tới, hắn mới bỗng nhiên cảnh giác, không thể không xoay người lại đón đỡ.
Nhân cơ hội này, Bạch Nhung lập tức lướt về phía cửa động: “Chàng cho rằng ta đang gạt chàng sao. Hai người cứ hảo hảo mà ôn chuyện, ta đây không quấy rầy nữa!”
Dứt lời cười duyên một tiếng, trực tiếp biến mất ở cửa động.
Nàng đối phó với Thẩm Kiều còn được, nếu như thêm một tên Yến Vô Sư nữa, đặc biệt là một tên có thể ra tay Yến Vô Sư, vậy không thể nghi ngờ là chỉ có một con đường chết. Cho nên sau khi xác nhận Yến Vô Sư đã tỉnh lại, nàng nhanh chóng ra quyết định, lập tức lựa chọn con đường bỏ của chạy lấy người.
Gậy trúc bị lực đạo kia mạnh mẽ đánh bay, Thẩm Kiều còn chưa kịp nói một câu, cổ họng đã bị chặt chẽ chặn lại.
“Thẩm Kiều.”
Một tiếng này băng lãnh thấu xương, trong đó phảng phất như không hề có chút tình cảm gì.
Lực đạo đối phương quá lớn, gần như đem cổ hắn bẻ gãy!
Thẩm Kiều giật nảy mình, không để ý mình bị bóp nghẹt thở, một chưởng lập tức đánh tới.
Yến Vô Sư không hề né tránh, miễn cưỡng đỡ lấy một chưởng này của hắn, cùng lúc đó năm ngón tay buông ra, người chỉ hơi lui lại vài bước, không hề thổ huyết.
Thẩm Kiều cúi người xuống ho đến mức không ngừng rơi lệ, thân thể triệt để mất đi sức lực, ngã về bên cạnh.
Qua một lúc lâu, Yến Vô Sư rốt cục cũng lên tiếng lần nữa: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Ngữ khí câu này nghe bình thường hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Kiều vẫn không dám khinh thường. Hắn dựa vào vách đá thở dốc: “Ngươi tẩu hỏa nhập ma.”
Yến Vô Sư liếc mắt nhìn Lý Việt nằm ngất trong động, tầm mắt lại quay về trên người Thẩm Kiểu, bỗng nhiên cười nói: “Ta không nghĩ sai đó chứ, cơ hội tốt như vậy, ngươi lại không nhân cơ hội giết chết ta, hoặc là trốn ở bên cạnh nhìn ta bị giết, lại còn ra tay ngăn lại?”
Thẩm Kiều: “Tại sao ta lại muốn giết người?”
Yến Vô Sư ha ha cười: “A Kiều, chẳng lẽ ngươi thật sự lâu ngày sinh tình với ta?”
Thẩm Kiều thở hổn hển, chậm rãi phun ra hai chữ: “Báo ân.”
“Báo ân?” Nụ cười của Yến Vô Sư có chút kinh ngạc, “Ta nhớ trước kia từng nói với ngươi rồi, ta cứu ngươi, chỉ là nhất thời hứng thú, muốn xem ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta hay không, thuận tiện thưởng thức một chút cảnh tượng kẻ đáng thương như ngươi bị bạn bè xa lánh, không còn gì cả, có thể thất bại hoàn toàn hay không, bởi vì gặp phải đả kích liên tiếp mà phát rồ.”
Thẩm Kiều: “Mục đích của ngươi là gì, cũng sẽ không thay đổi chuyện ngươi thật sự đã cứu ta. Cho dù có vì muốn giết ta mà cứu ta, trước khi ta bị giết, vẫn vì vậy mà cảm kích ngươi.”
Yến Vô Sư không khỏi càng thêm vui vẻ: “ A Kiều a A Kiều, ta cảm thấy ngươi không nên tu đạo, phải là tu phật mới đúng. Người có tâm địa thiện lương như ngươi, nói không chừng đã sớm tu thành cao tăng đắc đạo, làm sao còn có thể bị người ta đánh rớt xuống vách núi, thê thảm như vậy chứ?”
Thẩm Kiều cũng không để ý đến trào phúng của y, thở một hơi, tiếp tục nói: “Triều Chu bây giờ là do Vũ Văn Ung cai trị, thế gian này mới có thể xưng tụng thái bình. Nếu như không có ngươi, Hoán Nguyệt tông chỉ với Biên Duyên Mai và Ngọc Sinh Yên, chưa chắc đã có thể ngăn cảm thế lực tám phe như hổ rình mồi. Nếu như Vũ Văn Ung bởi vậy mà xảy ra bất trắc, công khanh đại thần, thay một vị hoàng đế vẫn có thể sống, nhưng sẽ khiến các nước khác mượn cơ hội khởi binh, cuối cùng gặp xui xẻo, vẫn mãi chỉ là bách tính bình thường.”
Yến Vô Sư cười nói: “Miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng sắc bén đó.”
Trong lúc hai người dừng lại, Lý Việt cũng tỉnh lại.
Ban đầu vẻ mặt của hắn toàn hoàn là kinh ngạc mờ mịt, nhưng khi hắn nhìn thấy Yến Vô Sư đang chắp tay thú vị mà nhìn hắn, kinh ngạc kia lập tức biến thành sợ hãi, liên tục lăn lộn mà đứng dậy, không nói hai lời lập tức chạy thẳng ra ngoài.
Yến Vô Sư không chút để ý bắn cục đá trong tay ra. Đá vụn miễn cưỡng xẹt qua vành tai Lý Việt, lưu lại một vệt máu trên đó.
Lý Việt kêu thảm một tiếng, chân càng chạy nhanh hơn.
Nếu như Yến Vô Sư có ý định giết hắn, hiện tại chỉ sợ hắn đã sớm biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo tựa băng.
Thẩm Kiều không biết tại sao Yến Vô Sư lại thay đổi chủ ý, cũng không có sức lực để mà đi phỏng đoán. Hắn dựa vào vách đá, vết thương sau lưng trái lại càng lúc càng đau. Nếu không nhờ chân khí còn đang lưu chuyển trong cơ thể, giờ khắc này hắn đã sớm đông cứng rồi.
Trái lại Yến Vô Sư quay đầu nhìn hắn nói: “Ta không giết hắn, là bởi vì trên đời này còn nhiều biện pháp, so với giết người, thà làm cho người sống không bằng chết. Hắn muốn giết ta, lại giết không thành, sau này nhất định đều là cảnh ngày ngày sống trong sợ hãi, sợ bị ta trả thù. Cuộc sống so với hiện tại nhất định không thể thoải mái hơn rồi. Ta chỉ cần cách một thời gian lại cho người dùng danh nghĩa của ta đi quấy rầy hắn một phen, chắc chắn hắn sẽ sợ gần chết, ngươi nói xem, như vậy có phải càng thú vị hơn không?”
Thẩm Kiều nhớ tới một chuyện khác: “Kỳ thực cho dù ta không ra tay ngăn cản, Lý Việt và Bạch Nhung cũng đều không giết được ngươi, đúng không?”
Yến Vô Sư: “Đúng, khi đó tuy rằng ta không nhúc nhích được, nhưng vẫn có nhận biết với ngoại giới, cũng nghe được lời đối thoại của các ngươi. Ngươi cũng nhận ra trong cơ thể của ta có chân khí băng hàn đúng không. Lúc đó nếu bọn họ muốn giết ta, tất cũng sẽ bị chân khí băng hàn đó phản phệ.”
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, bỗng nhiên nói: “Bạch Nhung đi rồi.”
Mãi đến tận lúc vừa rồi, Bạch Nhung có lẽ vẫn trốn ở ngoài động, muốn xác nhận xem rốt cục Yến Vô Sư có thật sự đã khôi phục lại hay không. Mãi đến tận khi Lý Việt đào tẩu, nghe thấy đoạn đối thoại này của Yến Vô Sư và Thẩm Kiều, nàng mới thật sự buông bỏ tâm tư mà rời đi.
Yến Vô Sư cười nói: “A Kiều hà tất phải thở dài? Ngươi một đường tìm đến, bất chấp nguy hiểm ở bên cạnh trông nom ta, làm sao ta có thể không nể mặt ngươi chứ? Ngươi không thích ta giết người, vậy ta làm sao lại không thể buông tha cho bọn chúng lần nay. Tiểu nha đầu Bạch Nhung kia nếu hiện tại chết đi sẽ rất đáng tiếc, có nàng, sau này việc vui của Hợp Hoan tông mới càng lớn a!”
Hắn đứng dậy, khom lưng ôm lấy Thẩm Kiều. Thời điểm bàn tay kia chạm đến lưng hắn, Thẩm Kiều khẽ run lên, có lẽ là vì vết thương bị xiêm y cọ sát vào.
Yến Vô Sư phát hiện, đem ôm ngang đổi thành vác lên vai.
Hắn vừa rồi mới tẩu hỏa nhập ma, tình trạng hung hiểm, lúc này lại như không chút liên quan. Từ hang động trên vách núi, một đường đi xuống như như giẫm lên đất bằng, bất quá chỉ trong chốc lát đã ở dưới núi.
Trở lại hành quán thoa thuốc, Thẩm Kiều phải điều tức chữa thương, dứt khoát trực tiếp bế quan ba ngày.
Sau ba ngày đi ra, sứ đoàn triều Chu vừa vặn cũng hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị khởi hành về nước.
Vũ Văn Khánh nghe nói hắn bị thương, liền đặc biệt sai người mang tới không ít đồ bổ. Thực lòng, đối với kết quả trận chiến giữa Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ, hắn rất là hiếu kỳ, nghe nói là đánh ngang tay, chỉ là không biết nội tình ra sao, lại không dám tự mình đi hỏi Yến Vô Sư, cho nên liền muốn đến tìm Thẩm Kiều dò hỏi. Đáng tiếc rơi đúng lúc Thẩm Kiều bế quan, không thể gặp mặt, khó chịu đợi cả ba ngày mới đợi được Thẩm Kiều xuất quan.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, nhanh chóng chạy đến tìm Thẩm Kiều, đầu tiên là thăm hỏi sức khỏe của hắn, sau đó liền ngượng ngùng nói: “Hôm đó không đoán được người đông như vậy, ta thiếu chút nữa cũng lạc mất cả Ngọc Tư, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Kiều nói: “Đa tạ sự quan tâm của Vũ Văn huynh, chỉ là chút thương tổn, đã gần như khỏe hẳn rồi.”
Vũ Văn Khánh: “Không dối gạt ngươi, chúng ta đang chuẩn bị khởi hành về nước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phía bên Lâm Xuyên Học Cung cũng sẽ phái người đến đưa tiễn. Ngày ấy Yến thiếu sư và Nhữ Yên cung chủ giao đấu rốt cục là thắng hay thua. Ngươi ở bên cạnh xem chiến, chắc chắn rõ như lòng bàn tay. Thiếu sư không nói, ta cũng không có gan đi dò hỏi. Nhưng nếu là thiếu sư thắng, ta cũng có thể an tâm chế nhạo người của Lâm Xuyên Học Cung vài câu, thể hiện ra uy phong của Đại Chu ta!”
Thẩm Kiều không nghĩ tới hắn vọi vàng đến tìm mình chỉ là vì chút chuyện nhỏ như thế này, có chút buồn cười: “Hẳn là Yến tông chủ trên cơ một bậc.”
Vũ Văn Khánh a một tiếng, mừng tít mắt, lại có chút không tin: “Thật sao, ta nghe nói cái người Nhữ Yên Khắc Huệ này võ công rất cao cường, phỏng chừng có thể nói là đứng ở ba vị trí đầu trong thiên hạ, nói không chừng còn có thể tranh vị trí đệ nhất ấy chứ?”
Những chuyện có liên quan đến võ công, Vũ Văn Khánh có nghe nhiều hơn cũng không hiểu nổi, Thẩm Kiều liền chọn những lời dễ hiểu để giảng giải: “Kỳ thực hai người đều bị chút thương tích. Yến tông chủ là do họa cũ gây nên, mà Nhữ Yên Khắc Huệ, nếu ta đoán không nhầm, hẳn là tổn thương kinh mạch. Trong vòng một tháng, phỏng chừng không thể vọng động chân khí.”
“Đâu chỉ một tháng, chỉ sợ trong vòng ba tháng cũng không thể động thủ với người khác.”
Thanh âm nhàn nhạt từ cửa vang lên, Yến Vô Sư đi tới.
“Ngươi có gì muốn hỏi, vì sao không tự mình tới tìm ta?”
Cũng không biết vì sao, Vũ Văn Khánh cứ thấy y là tinh thần hốt hoảng, bị ánh mắt khiếp người kia của y quét qua, dưới mông như có bàn chông, một khắc cũng không ngồi yên, lúc này liền ngượng ngùng cười nói: “Thiếu sư trăm công nghìn việc, không dám đến quấy rầy. Ta phải đi giám sát đám thủ hạ xem chúng có thu dọn hành lý ổn thỏa chưa, để còn chuẩn bị xuất phát, chút nữa ta sẽ phái người tới đây mời hai vị.”
Dứt lời, lòng bàn chân như có bôi mỡ, nhanh chóng lách người chuồn mất.
Yến Vô Sư chuyển hướng Thẩm Kiều: “Sao rồi?”
Thẩm Kiều không biết hắn hỏi cái gì, chậm rãi nói: “Trận chiến giữa ngươi và Nhữ Yên Khắc Huệ quá đặc sắc, thế gian hiếm có. Người khác có lẽ sẽ ngộ ra được ít nhiều, mà ta bế quan ba ngày, ngoại trù an dưỡng vết thương cũ, công lực cũng không có gì tiến triển, luôn cảm thấy có một tầng cách trở, khiến ta không thể nào tiến thêm một bước nữa, phảng phất như cứ mãi quanh quẩn một chỗ. Chuyện đáng mừng duy nhất chính là chân khí đã lưu thông hơn một chút, tật ở mắt cũng chuyển biến tốt hơn, bây giờ đại khái có thể nhìn thấy một chút ảnh mờ.”
“Đáng tiếc.” Từ đáy lòng Yến Vô Sư vang lên thanh âm này.
Băng băng lãnh lãnh, nguội lạnh vô tình.
Nhưng trên mặt hắn lại không mảy may bộc lộ ra chút nào, ngược lại chỉ khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Trận chiến này của Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ, rất nhanh đã lưu truyền ra ngoài..
Về chuyện thắng thua, chỉ cẩn là người không ai không quan tâm.
Tại Nam triều, Nhữ Yên Khắc Huệ không chỉ có thanh danh trác tuyệt trên giang hồ, mà trong triều đình hắn cũng nắm một vị trí đặc biệt. Trần chủ dành cho hắn rất nhiều ưu đãi, mà ngay cả Liễu hoàng hậu cũng xuất thân từ Lâm Xuyên Học Cung. Bởi vậy trong mắt rất nhiều người Nam triều, địa vị của Lâm Xuyên Học Cung phải nói là nhất chi độc tú, gần như tương đương với nho môn cùng với lãnh tụ võ lâm tại Nam triều.
Nhất chi độc tú: Đại ý là “Hiền tài duy nhất mình ta”.
Với thân phận và danh vọng như vậy, giả như Nhữ Yên Khắc Huệ bại dưới tay Yến Vô Sư, vậy thì gần như là không thể tưởng tượng.
Mà sự thực là, những người ngày ấy tới xem chiến, đều nói hai người đánh ngang tay, mà sau khi Nhữ Yên Khắc Huệ trở về, lại vẫn ở trong Lâm Xuyên Học Cung đóng cửa không ra, ai đến cũng không tiếp kiến. Yến Vô Sư cũng tương tự, ở lại trong hành quán không đi đâu cả. Việc này không khỏi khiến lời đồn đãi càng thêm phát triển. Có người nói hai bên đều đã lưỡng bại câu thương, cũng có người nói võ công của Nhữ Yên Khắc Huệ cao hơn một bậc, Yến Vô Sư không còn mặt mũi nào gặp người.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Khánh cũng thả ra tin tức, nói là Yến thiếu sư của bổn quốc mở tiệc cung nghênh Nhữ Yên cung chủ tại hành quán, hy vọng Nhữ Yên cung chủ có thể thu xếp công việc bớt chút thời gian tới, chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp —— cái này thuần túy là biện pháp mà hắn nghĩ ra để chọc ghẹo người Nam triều sau khi nghe được Thẩm Kiều nói. Nếu như bên Lâm Xuyên Học Cung không có được câu trả lời, hắn liền có thể trắng trợn cười nhạo. Nếu như Nhữ Yên Khắc Huệ đích thân tới cũng không sao, ngược lại hắn cũng chưa từng nói là Yến Vô Sư nhất định sẽ có mặt.
Tuy rằng hiện tại hai nước kết minh, nhưng ai cũng biết, liên minh này chỉ là tạm thời. Bởi vì hiện tại mọi người đều có chung một mục tiếu. Một khi mục tiêu này biến mất, minh hữu sẽ lập trức biến lại thành kẻ địch, bề nổi không có chuyện gì trở ngại thì không nói, nhưng sóng ngầm phía dưới từ xưa đến nay chưa từng thiếu.
Rất nhiều người Nam triều nghe đến tin này đều cảm thấy vô cùng không cam lòng, đều cho rằng Vũ Văn Khánh khinh người quá đáng. Không ít người tự nhận là có võ công chủ động đến cổng gõ cửa, đưa ra ý tưởng muốn khiêu chiến Yến Vô Sư.
Mà Yến Vô Sư là ai cơ chứ, y ngông cuồng tự phụ, thậm chí cả với đám người có trình độ tương đương. Những người tầm thường còn lại, y đều không để vào mắt, thì làm sao lại quan tâm người khác nói thế nào. Những người này nếu thật sự được hắn “Tự mình tiếp đón”, phỏng chừng chẳng thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Kỳ thực căn bản không cần tới Yến Vô Sư tự mình ra tay, những người đi cùng Vũ Văn Khanh cũng đủ để ứng phó với đám giang hồ nhân sĩ thường thường tới cửa kia.
Hai ngày sau, bên phía Lâm Xuyên Học Cung rốt cục cũng truyền đến tin tức, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Vũ Văn Khánh, nói cung chủ đang bế quan, ai cũng không gặp.
Lời đáp lại này phảng phất chứng minh cho lời nói của Vũ Văn Khánh. Những thanh âm mắng chửi người triều Chu quá ngông cuồng lập tức biến mất. Vũ Văn Khánh phải nói là đắc ý không biết đến cỡ nào, vui vẻ tìm đến Thẩm Kiều nói chuyện, nhưng từ nơi đó lại nhận được tin tức Thẩm Kiều đã rời đi rồi.
Hỏi Như Như thì cái gì cũng không biết,Vũ Văn Khánh mặc dù rất sợ phải nói chuyện với Yến Vô Sư, cũng không nhịn được mà tìm tới đối phương: “Thiếu sư, ngài có biết Thẩm đạo trưởng đi đâu không?”
Yến Vô Sư: “Làm sao, ngươi đối với hắn nhớ mãi không quên sao?”
Vũ Văn Khánh cẩn thận từng tí một cười làm lành: “Nào có chuyện đó, Thẩm đạo trưởng cùng chúng ta một đường đi tới, vốn cũng nên cùng chúng ta quay về, mà hiện tại không thấy, ta dù sao cũng nên đi hỏi thăm một tiếng.”
Yến Vô Sư: “Hắn đi rồi.”
Vũ Văn Khánh: “A?”
Yến Vô Sư vốn không có hứng thú cùng người ta nói nhiều như vậy, nhưng khi thấy bộ dạng mờ mịt thất hồn lạc phách của Vũ Văn Khánh, y lại cảm thấy thú vị: “Hắn đã từng nói, sau khi xem xong trận giao thủ giữa bản tọa và Nhữ Yên Khắc Huệ, sẽ tự mình rời đi.”
Vũ Văn Khánh lẩm bẩm nói: “Một mình hắn có thể đi đâu được chứ, không phải nói không thể quay lại Huyền Đô Sơn sao?”
Yến Vô Sư cười nói: “Vũ Văn Khánh, ngươi dẫn ái thiếp đi theo, lại đứng núi này trông núi nọ, đối với Thẩm Kiều để ý như vậy, lẽ nào thật sự không coi bản tọa ra gì sao?”
Lời này của hắn rõ ràng là vừa cười vừa nói, Vũ Văn Khánh lại cứ cảm thấy rùng mình lạnh lẽo, nào còn dám ở đó hỏi nhiều, nhanh chóng kiếm cớ cáo từ, tựa như làn khói nhanh chóng chuồn mất.
Nhìn thân ảnh chật vật rời đi của Vũ Văn Khánh, Yến Vô Sư ung dung thong thả để sách xuống nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Hắn vẫn như trước giữ nụ cười trên mặt, đáy mắt lại là hứng thú băng lãnh dạt dào.
…….
Lúc này Thẩm Kiều đang trên đường đi về phía Bắc.
Trời vừa đúng giữa trưa, thanh bào gậy trúc, góc áo tung bay, hắn nhịn không được khóe miệng hơi nhếch lên.
Bây giờ lấy tay che trán ngăn lại ánh mặt trời chiếu xuống, hắn cũng có thể híp mắt nhìn thấy cảnh vật trước mặt. Tuy rằng không thể rõ rành như trước lúc bị thương, nhưng chỉ có mất đi, mới biết được hóa ra mình có những báu vật gì.
Trước khi rời đi, hắn từng đến tìm Vũ Văn Khánh, muốn cáo từ ngay mặt, chỉ là đối phương không thấy, hắn mới để lại cho Vũ Văn Khánh một phong thư, nhờ Như Như thay hắn chuyển giao. Chỉ là Như Như sợ hãi uy nghiêm của chủ thượng, có lẽ trước đó đã đem tin này giao lại cho Yến Vô Sư. Trong thư cũng không để lại tin tức gì, đều là chút thăm hỏi thầm thường, còn lại không còn gì khác.
Thẩm Kiều vốn còn cho rằng Yến Vô Sư sẽ ngăn cản, nhưng chuyện lại thuận lợi ngoài ý muốn. Yến Vô Sư không hề nói gì, lập tức đồng ý, cái này ngược lại khiến cho Thẩm Kiều có chút bất ngờ.
Tính tình vị tông chủ Hoán Nguyệt tông này đúng là giống hệt lời đồn, hỉ nộ vô thường, thay đổi xoành xoạch. Cho dù ở chung lâu như vậy, Thẩm Kiều cũng không dám nói mình hoàn toàn thấu hiểu con người đối phương.
Có lẽ chính mình không chịu gieo xuống ma tâm, đối với chuyện khôi phục võ công lại xa xa vô vọng, cho nên với Yến Vô Sư mà nói, hắn đã không còn là một đối thủ có thể đánh ngang tay nữa. Yến Vô Sư đã thất vọng triệt để cho nên đau dài không bằng đau ngắn, nhanh chóng buông tay. Cũng có lẽ là do mình không quản khổ cực lên núi phá trận ám hại của Lý Việt và Bạch Nhung, khiến cho đối phương rốt cục cũng bị đánh động. Điều này chứng minh, người kia dù lãnh khốc vô tình, nhưng kỳ thực dưới đáy lòng vẫn luôn có một tia nhân tính?
Thẩm Kiều không khỏi vì cái phỏng đoán này của mình mà lắc đầu bật cười. E rằng hắn đem người ta nghĩ quá tốt rồi. Mà nếu như có thể khiến mình khoái hoạt tự tại, nghĩ người khác tốt hơn một chút thì có làm sao đâu?
Từ thành Kiến Khang, đường đi khá là thuận lợi. Từ xưa Giang Nam vốn nhiều phồn hoa, đường thủy hay bộ đều rất thông thoáng, cục diện chính trị cũng ổn định, rất dễ dàng khiến cho người ta quên đi những bất an rung chuyển vẫn còn tồn tại trong thiên hạ.
Mà đến biên giới Nam triều, tiến vào Tề quốc, một đường đi thẳng hướng Bắc, có thể cảm giác rất rõ giàng người dân thương lữ trên đường dần dần ít đi. Nụ cười sung túc trên gương mặt người đi cũng vơi dần, mà thêm vào đó là chút căng thẳng khốn đốn.
Cũng không biết có phải bởi vì trải qua một thời gian dài chỉ nghe thanh âm để phán đoán trạng thái của người xung quanh hay không mà Thẩm Kiều phát hiện, hiện tại hắn rất thích quan sát sắc mặt cùng cảm xúc của người khác. Mặc dù vẫn không nhìn ra điều gì quá rõ ràng, nhưng vẫn luôn có thể phát hiện ra một chút gì đó.
Từ tháng tư đi tới tháng năm, vừa đi vừa nghỉ, cước trình cũng không ngừng, lúc hứng thú, Thẩm Kiều cũng sẽ dùng tới khinh công. Rất ít người biết, cái vị không mặc đạo vào, chống gậy trúc đi du tẩu khắp nơi, thích yên bình du ngoạn này cư nhiên lại là cái người trong mắt thế nhân vốn chán chường thê thảm đến mức phải dựa vào Ma Quân, chưởng giáo Huyền Đô Sơn.
Trận chiến của Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ đó, gần như ai ai cũng đã biết. Trong địa phận Lương Châu có lẽ đang tổ chức hội nghị võ lâm gì đó, ven đường Thẩm Kiều tình cờ thấy được không ít người giang hồ đi về nơi đó, nghe thấy bọn họ bàn luận về trận chiến này. Người Tề quốc đương nhiên sẽ không như người Nam triều, sùng bái Nhữ Yên Khắc Huệ như vậy, trong lời nói, ngược lại lại thể hiện thái độ khá là tôn sùng ngóng trông đối với Yến Vô Sư. Bởi lẽ thiên tính của con người vốn là yêu thích cái mạnh. Thực lực của Yến Vô Sư cao như vậy, cho dù là người trong Ma môn, cũng vẫn sẽ có rất nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ sùng bái đối với y.
Ngoài thành Lương Châu có một quán trà nhỏ, Thẩm Kiều đang ngồi nghe mọi người bàn luận về trận chiến của Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư. Mặc dù ở đây không có ai nhìn thấy tận mắt, nhưng lại nói đến hoa bay đầy trời, giống như đã chính mắt nhìn thấy vậy. Nói đến mức người ngồi nghe như Thẩm Kiều cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Bên cạnh còn một ghế trống, rất nhanh đã có người ngồi xuống. Hắn cúi đầu uống trả, vẫn chưa ngẩng lên, lại nghe đối phương nói: “Trùng hợp vậy?”
Thẩm Kiều: “……..”