Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Tất cả mọi người trong Bích Hà tông chưa từng đoán được trận chiến này lại kịch liệt như thế.
Côn Tà dù sao cũng là cao thủ một đời, lại là đệ tử của Hồ Lộc Cổ. Người kia cũng chính là người duy nhất miễn cưỡng đánh ngang tay cùng Kỳ Phượng Các năm đó. Một đối thủ như vậy, cũng không phải là một kẻ dễ dàng đánh bại.
Thẩm Kiều đã thua một lần, trong lòng tất nhiên có ám ảnh, lần thứ hai nếu muốn thắng, so với lần đầu còn khó khăn hơn. Bời lẽ hắn không chỉ cần chiến thắng kẻ địch, mà còn là phải chiến thắng chính mình.
Nếu như nói đệ tử Bích Hà tông có lo lắng, thì sau khi nhìn thấy chưởng môn bên cạnh, tâm lý tóm lại cũng liền kiên định, cảm thấy cho dù Thẩm Kiều có thua, cũng vẫn còn chưởng môn có thể xuất chiến. Chỉ có mình Nhạc Côn Trì biết, Triệu Trì Doanh vì cưỡng ép phá quan, võ công hao tổn, nếu như Thẩm Kiều thua trận này, nghênh tiếp Bích Hà tông, chính là vận mệnh mặc người làm thịt.
Nhưng mà Thẩm Kiều có thể thắng sao?
Hắn kiềm chế nỗi bất an lo sợ trong lòng, một lần nữa đem tất cả suy nghĩ tập trung vào quan sát trận quyết đấu này.
Côn Tà đi theo con đường thẳng thắn thoải mái, võ công bá đạo dương cương. Một đao đánh xuống, uy thế kinh người, mang theo tư thái lay động địa chấn, đao khí quét ngang mặt đất. Người quan chiến chỉ cảm thấy ngay cả mặt đất cũng chấn động, bên tai vang lên tiếng ong ong, đều là tiếng đao khí xé gió, sắc nhọn khó chịu. Người có căn cơ võ công yếu, đã không nhịn được mà phải che lại lỗ tai.
Nhưng nếu bởi vậy mà cho rằng khinh công của Côn Tà không tốt, thật sự là một sai lầm lớn.
Hai người từ đất bằng một đường đánh tới vách núi, lại trực tiếp treo người ở trên vách đá dựng đứng đó ác chiến. Đá vụn tung tóe, chân khí ngang dọc, khiến người hoa mắt. So với sự bá đạo của Côn Tà, Thẩm Kiều ra tay không khỏi quá mức ôn nhu. Kiếm cũng như người, thuần hậu kéo dài, tựa như lướt qua gò mà, liễu động gió xuân, sáng trong thanh sạch, cực kỳ giống đạo gia nhưng lại chưa từng chấp nhận cho người ta gây sự.
Mà khi hai người giao thủ đã qua cả trăm chiêu, Thẩm Kiều vẫn như trước không hề rơi xuống thế hạ phong. Người lúc trước vì Thẩm Kiều lo lắng, giờ mới phát hiện hoàn toàn không cần nữa. Nếu nói đao thế của Côn Tà tựa như giông tố cuồn cuộn, thế không thể đỡ, vậy thì kiếm thế của Thẩm Kiều mặc dù ban đầu chỉ như nước chảy róc rách, không đáng lưu ý, thậm chí còn bị đao khí áp chế, lại kéo dài không dứt, không hề gián đoạn, từ u tĩnh mà từ từ chuyển thành bao la, trăm sông quy về một biển, sóng dữ lao nhanh, dung hòa vạn vật.
Côn Tà càng đánh càng hoảng sợ.
Thời điểm trên Bán Bộ Phong, hắn chỉ có thể sử dụng tám tầng đao khí, hiện giờ lại đã lên đến chín tầng, cảnh giới dùng đao đã cao hơn hẳn một tầng. Không nói tới công lực hiện tại của Thẩm Kiều không còn được như cũ, cho dù là Thẩm Kiều chưa từng bị thương lúc trước, hắn cũng có tự tin đánh một trận.
Nhưng mà đối thủ trước mắt nhìn qua có vẻ thanh thiển nhu nhược, nông cạn dễ dò, chỉ hơi đưa tay đã có thể dễ dàng nắm lấy, lại phát hiện dù làm cách nào cũng không mò thấy đáy.
Thay vì nói là một vũng nước nông, thì càng giống một cái hồ sâu hơn!
Thiên Khoát Hồng Ảnh, bộ khinh công này của Huyền Đô sơn đúng như tên nó, trường hồng phi dược thanh không, nhẹ tựa như mây, tự do tự tại. Sơn Hà Đồng Bi kiếm ở trên vách núi lưu lại từng tia từng tia kiếm khí trắng bạc, nhìn như nét chấm phá trong thư họa, tùy ý tự nhiên, nhưng thực chất lại vẽ lên vách đá cứng rắn những vết tích kiếm khí sâu không tưởng. Nếu như những vết tích đó xuất hiện trên thân thể người, chỉ sợ người này đã sớm bị cắt đến lộ cả xương trắng, máu chảy nơi nơi.
trường hồng phi dược thanh không: Cầu vồng vọt thẳng trời xanh.
Từ xa xa nhìn lại, ánh đao bóng kiếm tương giao ngang dọc, đao khí mạnh mẽ vẫn chưa thể chiếm chút tiện nghi nào.
Nhạc Côn Trì nhẹ nhàng thở phào một hơi, quay đầu hỏi Triệu Trì Doanh: “Sư muội, ta thấy lần này Thẩm đạo trưởng có lẽ có thể thắng?”
Triệu Trì Doanh lại lắc đầu một cái: “Không đơn giản như vậy, huynh có phát hiện không, Côn Tà đã luyện thành chín tầng đao khí, kỳ thực đã tương đương với cảnh giới kiếm ý đỉnh cao. Một tầng cuối cùng kia thật sự cực kỳ bá đạo, một đao đánh xuống, hóa ảnh vạn ngàn, không gì không thể xuyên thủng. Vừa rồi hắn chỉ mới đánh một lần, Thẩm đạo trưởng đã suýt chút nữa không chống đỡ được.”
Nhạc Côn Trì không nhịn được a một tiếng, tâm lại treo lên: “Lẽ nào hắn đang muốn làm tiêu hao nội lực của Thẩm đạo trưởng?”
Triệu Trì Doanh: “Không sai, bàn về nội lực, hiện giờ Thẩm đạo trưởng quả thực không có cách nào so được với Côn Tà. Thời gian đánh càng dài, Thẩm đạo trưởng càng bất lợi.”
Nhạc Côn Trì có chút sốt ruột: “Vậy nên làm sao đây, chẳng lẽ Thẩm đạo trưởng còn chưa phát hiện điểm này, cứ như vậy tùy ý để Côn Tà thực hiện được ý đồ?”
Triệu Trì Doanh không nói gì, nàng tất nhiên không tin Thẩm Kiều không nhìn ra, nhưng mà rốt cục Thẩm Kiều có muốn làm như thế nào, nàng cũng không đoán ra.
Thẩm Kiều kỳ thực cũng đang thăm dò.
Hắn đang thăm dò giới hạn cuối cùng của mình.
“Chu Dương Sách” đã có hiệu quả tái tạo căn cơ, rèn đúc gân cốt. Như vậy được hỗn hợp ba nhà Nho Thích Đạo nuôi dưỡng, bên trong công lực cũng tất nhiên có đặc điểm của ba nhà.
Đạo gia chú ý thiện ý tựa thủy, tranh tựa không tranh, cái này vốn cùng kiếm đạo nguyên bản của hắn tương hỗ lẫn nhau, một mạch kế thừa, xuất ra không gặp chút chướng ngại nào.
Phật gia chú ý trang nghiêm túc mục, vừa có cái uy của đôi mắt, lại có bộ dạng từ bi của bồ tát. Đây là một loại miêu tả tương đối huyền diệu. “Chu Dương Sách” đem điều này dung nhập vào trong chân khí, hình thành một cương một nhu, bao quát lẫn nhau, cùng tồn tại, hỗ trợ kiếm khí trong cái nhu của suối nhỏ róc rách lại có cái mãnh liệt của sóng biến, thoải mái du tẩu không gì cản trở.
Phong cách Nho gia thì lại tương đối hỗn tạp, mà thời điểm Đào Hoằng Cảnh viết “Chu Dương Sách”, đã lấy đặc điểm bao dung nhân ái của Nho gia, điều giải sở trưởng của các nhà, thu gom tất cả, khiến người luyện thời điểm chân khí khô cạn, trong đan điền sẽ có chân khí mới không ngừng thai nghén cuồn cuộn trào ra, tựa như khô mộc phùng xuân, cải tử hồi sinh.
Khô mộc phùng xuân: Cây khô gặp mùa xuân
Thẩm Kiều từ trước đã có trụ cột chân khí của Huyền Đô sơn, sau đó mới luyện “Chu Dương Sách”, dẫn đến việc khó mà tiến cảnh. Hiện giờ một lần nữa luyện lại từ đầu toàn bộ, mới cảm giác được sự tuyệt diệu của “Chu Dương Sách”, quả thực không thẹn với cái danh thiên hạ kỳ thư. Chỉ sợ lúc bao người tranh đoạt bộ sách này, cũng không rõ được chỗ huyền diệu chân chính của nó.
Hay hơn chính là, năm đó Đào Hoằng Cảnh sáng tạo “Chu Dương Sách”, chắc chắn cũng đã từng nghĩ tới trong loạn thế, thư tịch không dễ bảo toàn, sau mình, nội dung chưa chắc đã có thể bảo toàn hoàn hảo. Bởi vậy, mặc dù “Chu Dương Sách” có tổng cộng năm quyển, lại hình thành từng cuốn độc lập. Người xem sẽ không vì không có đủ toàn bộ mà gặp chướng ngại. Nếu như có thể luyện thành toàn bộ, tất nhiên là đạt tới cảnh giới viên mãn to lớn, nhưng nếu chỉ đọc được một hai cuốn cũng không đến nỗi công lực có chỗ thiếu hụt, cùng lắm chỉ là uy lực cùng tác dụng có chút kém hơn mà thôi.
Cho nên trận chiến này, Thẩm Kiều cũng có ý định mượn Côn Tà đến để kiểm nghiệm thành quả tu luyện của chính mình. Một người nếu chỉ ngày ngày luận bàn, vĩnh viễn không thể nào phát huy được cực hạn của năng lực. Chỉ có đứng trước bước ngoặt sinh tử chân chính, tất cả tiềm lực mới có thể bộc phát ra một cách triệt để, từ đó nâng mình nên một cảnh giới mới.
Võ đạo vốn như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, bằng không đám người Kỳ Phượng Các, Hồ Lộc Cổ, làm sao lại phải bỏ qua địa vị tôn sùng cùng mấy chục năm công lực thâm hậu, để cố tình ép mình lựa chọn con đường tiến giai nguy hiểm trùng trùng.
Tình thế lúc này với Thẩm Kiều mà nói đã là cực kỳ hung hiểm. Kiếm khí gần như bị đao khí áp chế toàn diện, chân khí trong đan điền gần như không còn, gần đạt tới mức khô cạn. Tốc độ xuất thủ của hắn rõ ràng so với lúc trước chậm đi rất nhiều. Uy lực từ kiếm khí cũng dần dần suy yếu. Một đao Côn Tà bổ tới, chợt bộc phát khí thế làm người sợ hãi. Đao ý hóa thành thiên la địa võng, từ bốn phương tám hướng đem Thẩm Kiều tầng tầng vây kín. Khí thế như vũ bão đâm thẳng tới, cây cỏ cháy rụi, sông ngòi khô cạn, bách điểu tuyệt tích!
Đây chính là đao khí tầng thứ chín mà Côn Tà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo!
Thân ở trong đó, ngoại trừ cứng rắn chống đỡ, gần như không thể suy nghĩ ra được biện pháp nào có thể phá giải đao khí mạnh mẽ như vậy. Côn Tà không hổ là đệ tử của Hồ Lộc Cổ, chỉ cần một đao kia, số có thể ngăn được trong thiên hạ này cũng không tới mấy người.
Hắn ở giữa không trung, rót vào thân đao mười phần nội lực, hạ xuống Thẩm Kiều một đao phủ đầu, khí phách hùng vĩ, như muốn chém đôi nhật nguyệt!
Thập Ngũ trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào đạo lạch trời của hai người đối diện, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên mất.
So với bất kỳ ai ở đây, hắn là người hi vọng Thẩm Kiều có thể thắng nhất. Nhưng ngay cả loại người mới học võ như hắn, cũng có thể nhìn ra được, Thẩm Kiều đang ở trong tình cảnh bất lợi.
Trên đầu là vạn dặm quang mây, dưới chân lại là vực sâu vạn trượng, một thiên một địa, nơi chốn đặt chân, bất quá chỉ là mười mấy trượng vách núi, vào giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cho dù muốn dùng khinh công chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Rốt cục phải làm như thế nào, mới có thể chống lại một đòn toàn lực này của đối thủ?
Triệu Trì Doanh nhíu chặt hai mày, không nhịn được vươn tay che lại hai mắt của Thập Ngũ, không hy vọng hắn lại lần nữa nhìn thấy sư phụ mình máu tươi đổ xuống.
Thập Ngũ đã mất sư phụ một lần, làm sao có thể chịu đựng nổi đả kích mất đi người thân lần nữa.
Trong lòng nàng hối hận không thôi, trận chiến này vốn dĩ nên là nàng tự mình đứng ra nghênh chiến. Sớm biết như vậy, lúc trước cho dù thế nào cũng không nên đáp ứng Thẩm Kiều. Nàng vốn tưởng với thái độ bình tĩnh như vậy, Thẩm Kiều hẳn là có cách đối phó với đòn sát thủ của Côn Tà, lại van vạn không ngờ đối phương thật sự là lấy mệnh đọ sức, hung hiểm như vậy!
Đao khí nhanh như chớp, đảo mắt đã chạm tới mi tâm. Hô hấp Thẩm Kiều trái lại chậm xuống. Hắn nhắm hai mắt lại, không hề lựa chọn trốn chạy, ngược lại giơ kiếm lên nghênh đón.
Tiên tri vật, nhi hậu tri ngã, tái hậu vong ngã, vật ngã lưỡng vong, sủng nhục bất kinh.
: Trước biết vật, sau biết mình, lần nữa quên mình, vật người cùng vong, chẳng quản hơn thua.
Sơn Hà Đồng Bi kiếm hóa thành một đạo ánh kiếm trắng bạc, trong ánh kiếm đã không còn thân ảnh Thẩm Kiều.
Khóe miệng vốn có xu thế cong lên của Côn Tà bỗng diên cứng lại.
Đao khí vậy mà lại không có cách nào hạ xuống nửa tấc!
Mũi kiếm của Thẩm Kiều xuyên qua tầng tầng đao khí của hắn, trực tiếp đâm về phía lồng ngực.
Không đúng!
Côn Tà bỗng dưng xoay người lại, Lục Sinh đao trong tay cũng theo đó mà đánh tới. Thẩm Kiều quả nhiên hiện ra ở phía sau hắn, kiếm khí trắng bạc hai đường ngang dọc, cư nhiên lại có thể áp chế đao khí của hắn.
Không có khả năng!
Trong đầu Côn Tà lóe lên ý nghĩ này. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, dưới chân mượn lực, trong nháy mắt phi lên mười mấy thước, xoay người bổ về vách đá phía sau. Chỉ một thoáng đó, núi đá đổ nát, ầm ầm nổ vang, cự thạch lớn nhỏ dồn dập rơi xuống, sau đó lập tức phi thân lên trên, trực tiếp hạ xuống nơi cao nhất trên vách núi cheo leo.
Tầm mắt của hắn quét xuống, nhưng giữa những cự thạch đang dần sụp đổ đó, đối thủ của hắn lại không thấy bóng dáng, cùng lúc đó, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một tia báo động mãnh liệt!
Côn Tà xoay người lại bổ liền một đao.
Mà một đao kia lại vẫn chưa hề rơi trên người kẻ địch, ngược lại từ phía sau lưng của hắn, đau đớn truyền tới, đối phương dĩ nhiên còn nhanh hơn hắn, hơn nữa rõ ràng là đoán trước được mỗi bước ý đồ của hắn.
Không có khả năng, không có khả năng!
Vừa rồi hắn còn cho là Thẩm Kiều đã luyện thành kiếm ý, nhưng cái này rõ ràng không phải là kiếm ý!
Biết người tri kỷ, tâm ý tương thông, kiếm chi sở tại, đạo chi sở tại, linh tê nhất điểm, tiên cốt phật tâm.
Kiếm ở đó, đạo ở đó, tâm linh khéo léo sắc xảo, cốt tiên tâm phật.
Kiếm tâm!
Đây rõ ràng là kiếm tâm!
Thẩm Kiều vậy mà lại lĩnh ngộ kiếm tâm!
Sau phát hiện quá mức khủng bố này, Côn Tà tựa như không cần mạng mà bay vút về phía trước, chỉ là đau nhói sau lưng kia lại tựa như hình với bóng, vẫn luôn chưa từng đoạn tuyệt, phảng phất như có một sợi dây vững vàng dẫn dắt, mà hắn lại như con rối bị giật giây, cho dù thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi khống chế của đối phương.
Cái cảm giác này thực sự quá tệ, Côn Tà cảm thấy lần bị Yến Vô Sư truy sát khi trước cũng không có đáng sợ như vậy. Bởi vì lúc đó Yến Vô Sư không có tâm giết hắn, chỉ muốn thăm dò võ công của hắn. Côn Tà cũng hiểu rõ điểm này, cho nên cũng chưa từng dốc hết toàn lực. Mà lần này lại khác, chính mình nổi lên sát tâm với Thẩm Kiều, Thẩm Kiều tự nhiên cũng có thể xuống tay giết mình.
Hai bên cùng dốc hết toàn lực, tất nhiên không thể nói đến may mắn.
Nếu có thời gian, người này tất thành đại địch!
Mà cái sau đó đối với Côn Tà mà nói là quá mức xa xôi, hiện tại cái cần thiết nhất vẫn là tránh được tai nạn này đã.
Hắn không nhịn được kêu to: “Ta chịu thua! Ta bại rồi! Đừng giết ta!”
Cảm giác đau nhói lúc trước, tựa hồ trong nháy mắt lại giảm đi rất nhiều.
Côn Tà không dám khinh thường, liên tục hô to: “Ta có lời muốn nói với người! Có liên quan đến Yến Vô Sư! Y khinh ngươi nhục ngươi, bây giờ giờ chết sắp tới, lẽ nào ngươi không muốn tự mình động thủ giết y sao!”
Ánh kiếm xẹt qua tóc mai của hắn, đâm vào thân cây phía trước, thân cây lập tức bị chặt đứt thành hai đoạn.
Côn Tà cảm thấy tai cùng hai má mình nhói đau, hẳn là do ánh kiếm xẹt qua gây nên. Nếu như lời vừa rồi hắn không kịp nói ra, hiện tại thứ bị chặt đứt kia, nhất định không phải thân cây.
Hắn vô lực dừng lại, quay người dựa lưng vào vách đá, không chút để ý lau đi vết máu, dùng đao chống xuống, thở dốc không ngừng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
“Ta bại rồi, ngươi thắng!”
Hắn vạn vạn không nghĩ tới Thẩm Kiều lại luyện thành được kiếm tâm, lúc này chỉ cảm thấy như trở về từ cõi chết, nỗi khiếp sợ vẫn còn tràn ngập trong lòng.
Hắn cũng biết Thẩm Kiều là người cẩn thủ võ đức, chính mình một khi mở miệng chịu thua, đối phương tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt, bỏ đá xuống giếng.
Đổi lại là Kỳ Phượng Các hay Hồ Lộc Cổ, cũng đều sẽ làm như vậy.
Côn Tà: “Ngươi có nghe qua Bàn Long hội?”
Thẩm Kiều không nói tiếng nào, rõ ràng cho thấy đang chờ hắn nói tiếp đoạn sau.
Côn Tà thở ra một hơi: “Vương thành của Thổ Cốc Hồn là Phục Kỳ thành, cứ mùng chín tháng chín lại mở một thịnh hội, tên là Bàn Long hội. Hàng năm thương nhân khắp nơi tập hợp, luôn có bảo bối hiếm lạ hiện thế, người nào trả giá cao thì được. Nghe nói năm nay có một món đồ, là di vật của mẫu thân Yến Vô Sư.”
Thịnh hội: Lễ hội lớn, long trọng.
Thẩm Kiều hơi nhíu mày.
Côn Tà tựa như phát hiện nghi ngờ của hắn, mỉm cười nói: “Sư huynh của ta nói, họ cũ của Yến Vô Sư là Tạ, nghe nói là người Tạ thị ở Trần quận.”
Gia tộc này bắt nguồn từ thời Ngụy Tấn, năm đó cùng Vương gia đều là quý tộc hàng đầu thiên hạ.Trong đó nhân vật nổi tiếng nhất chính là Tạ An. Vật đổi sao dời, phong lưu tan hết, Tạ thị hiện giờ cũng đã dần sa sút. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, gia tộc này ở vùng đông nam, vẫn như trước có danh vọng không thể khinh thường.
Vương gia: Người nhà họ Vương, chứ không phải vương gia anh em vua nhé.
Hơn nữa loại danh vọng này không có quan hệ với giang sơn, chỉ thuần túy là trong giới trí thức và triều đình.
Thẩm Kiều lại bởi vậy mà liên tưởng sâu thêm một tầng: “Việc này tất nhiên cực kỳ bí ẩn, các ngươi ở tận thảo nguyên tái ngoại, không hề giao thiệp cùng Trung Nguyên, làm sao có thể biết, trừ phi… Tin tức này là do người khác nói cho các ngươi?”
Côn Tà nói: “Không sai, Yến Vô Sư gây thù vô số, người nào mà chả có lòng muốn tru diệt y. Ngày mùng chín tháng chín hôm đó, quần anh tụ hội tại Phục Kỳ thành, dùng năm đại cao thủ vây giết Yến Vô Sư. Cho dù y có võ công cái thế, lần này cũng chạy đằng trời. Yến Vô Sư đùa bỡn ngươi trong tay, chắc hẳn ngươi cũng rất mong muốn tự mình đi tới, tận mắt nhìn tử trạng của y?”
Thẩm Kiều bỗng nhiên nói: “Ta rốt cuộc cũng hiểu.”
Côn Tà: “Hiểu cái gì?”
Thẩm Kiều: “Trong năm đại quốc hiện nay, chỉ có Bắc Chu là có khả năng thống nhất thiên hạ. Vũ Văn Ung bắt tay với Trần quốc phạt Tề, thế như chẻ tre. Mục tiêu kế tiếp của Bắc Chu nếu không phải Đột Quyết thì sẽ là triều Trần. Hoán Nguyệt tông làm trợ lực cho Vũ Văn Ung, các ngươi muốn giết Vũ Văn Ung, nhất định phải giết Yến Vô Sư trước. Cho nên các ngươi hợp tác với Lâm Xuyên Học Cung, chính là vì muốn tiêu diệt Yến Vô Sư. Mà Lâm Xuyên Học Cung tại Nam triều có thế lực khổng lồ, tự nhiên cũng có thể giúp các ngươi tra được lai lịch cùng thân phận của Yến Vô Sư.”
Nam triều: Gồm nước Tống, Tề, Lương, Trần.
Chuyện đến nước này, Côn Tà cũng không giấu diếm nữa: “Đại thể là vậy, nhưng giúp chúng ta tra được bối cảnh của Yến Vô Sư không phải là Lâm Xuyên Học Cung, mà là Lục Hợp bang. Ta đã sớm nói, Yến Vô Sư gây thù vô số. Đếm đó tại Xuất Vân tự, hắn trực tiếp phá hỏng chuyện tốt của Đậu Yến Sơn, đem “Chu Dương Sách” phá hủy trước mặt mọi người. Đậu Yến Sơn làm sao lại không hận y đây?”
Thẩm Kiều: “Như vậy, về phần Lâm Xuyên Học Cung, Nhữ Yên Khắc Huệ một lòng muốn phục Hán, có thể tiêu diệt Yến Vô Sư, chặt đứt cánh tay phải của Vũ Văn Ung, hắn tuyệt đối không thể chỉ đứng nhìn. Mấy tháng trước tại Trần triều, hắn cùng Yến Vô Sư giao thủ, là vì muốn thăm dò thân thủ của đối phương, cũng là vì chuẩn bị cho cuộc vây giết ngày mùng chín tháng chín.”
Phục H án: Ông Huệ này muốn người hán nắm quyền, chứ không phải kẻ ngoại lai như Vũ Văn Ung.
Côn Tà: “Không sai.”
Thẩm Kiều: “Nhưng Nhữ Yên Khắc Huệ cũng bị thương trong trận chiến đó, ngày mùng chín tháng chín này không thể tới hội hợp, ngoại trừ Đậu Yến Sơn và Đoạn Văn Ương, còn có ai?”
Côn Tà: “Sư đệ của ngươi, Úc Ái, tông chủ Pháp Kính tông, Nghiễm Lăng Tán, quốc sư ngày trước của Bắc Chu, Tuyết Đình thiền sư.”
Từng cái tên hắn phun ra này, một cái so với một cái càng làm người ta kinh hãi.
Nhưng mà ngẫm lại, xác thực cũng đều nằm trong dự liệu.
Úc Ái và Đột Quyết hợp tác, lần này Đoạn Văn Ương cho mời, hắn tất nhiên tình nguyện hỗ trợ. Ba tông của Ma Môn vốn có cừu oán, giết Yến Vô Sư, Hoán Nguyệt tông sẽ như rắn mất đầu. Hợp Hoan tông hiện đang nội chiến, Pháp Kính tông tất nhiên sẽ bởi vậy mà ra mặt, Nghiễm Lăng Tán sẽ không đặt mình bên ngoài. Mà Tuyết Đình thiền sư, hắn vốn là quốc sư thời Vũ Văn Hộ. Từ sau khi Vũ Văn Ung lên kế vị, diệt phật cắt chức, địa vị Phật Môn tại Chu quốc xuống dốc không phanh. Bất kể là vì chính mình, hay vì “Giết ma”, trận chiến này Tuyết Đình thiền sư nhất định đều sẽ gia nhập.
Dùng năm giết một, đối với cao thủ cấp độ tông sư mà nói, nghe thì có vẻ không hề vẻ vang, nhưng nếu có thể bởi vậy mà thu được lợi ích lớn lao, lại có ai sẽ từ chối đâu?
Thẩm Kiều trầm mặc chốc lát: “Làm sao các ngươi biết Yến Vô Sư nhất định sẽ tới, y chưa chắc đã không thể không nghe được tiếng gió.”
Côn Tà: “Sư huynh của ta từng nói, người như Yến Vô Sư, cho dù biết có bẫy, cũng nhất định sẽ tới. Bởi vì y quá tin tưởng vào sức mạnh của chính mình, cũng như quá mức kiêu ngạo, cảm thấy cho dù mình đánh không lại, cũng nhất định có thể thong dong rời đi. Cứng quá dễ gãy, cái này không phải câu mà người Trung Nguyên các ngươi thích nói nhất sao?”
Thẩm Kiều đã hoàn toàn sáng tỏ, hắn thở dài: “Nhữ Yên Khắc Huệ giao thủ cùng Yến Vô Sư, cố ý dẫn ra khuyết thiếu trong võ công của y. Nghiễm Lăng Tán là người trong Ma Môn, tất nhiên hiểu rõ nên làm thế nào mới có thể thành công giết chết Yến Vô Sư. Cho nên, đối với trận thế lần này, các ngươi nắm chắc.”
Côn Tà: “Không sai, ta biết ngươi hận Yến Vô Sư thấu xương, lần thịnh hội này, cho dù không tự mình tham dự, nhưng sao có thể không tới xem chút náo nhiệt?”
Nhưng mà thời điểm hắn cười nói câu này, thình lình lại phất Lục Sinh đao trong tay lên, bổ về phía Thẩm Kiều!
Hắn biết Thẩm Kiều nhất định sẽ vì tin tức này mà phân tâm. Mà khi tâm thần dao động, phòng bị nhất định sẽ buông lỏng, đòn đánh này, tất nhiên có thể thành công!
Người này ngày sau tất sẽ thành tâm phúc đại họa của mình và Đột Quyết, tuyệt không thể để hắn còn sống!
Ngay từ lúc chịu thua, Côn Tà đã quyết định chủ ý, lúc này một đao bổ xuống, chính là dùng công lực của cả một đời người.
Không thành công, cũng thành nhân!