Một khẩu khí này của Âu Dương Vân, thổi trúng Thạch Ngọc Lâu làm toàn thân hắn nổi da gà. Hắn vội vàng đẩy mặt Âu Dương Vân ra lớn tiếng nói: “Ngươi ~ ngươi đi xuống cho ta, không được cưỡi ngựa của ta!”- Hôm nay hắn cho dù có ngã ngựa, cũng không cần Âu Dương Vân đến dìu hắn. Âu Dương Vân này sao đột nhiên lại trở nên hạ lưu như vậy... Thạch Ngọc Lâu mặt mày xám xịt cố sức đẩy Âu Dương Vân, cho đến khi Âu Dương Vân tự động nhảy về trên con ngựa đỏ thẫm của hắn.
“Keo kiệt!”- Âu Dương Vân kéo dây cương ngựa của mình, cực kỳ bất mãn mà nhỏ giọng nói thầm.
Thạch Ngọc Lâu sửng sốt trừng lớn mắt! Đây là ngựa của ta, không cho ngươi cưỡi lại thành ta keo kiệt. Hờn dỗi phun ào ào trong ngực, Thạch Ngọc Lâu lạnh giọng nói: “Ngươi Thiên Thủy sơn trang sao không nhập vào Độ Kiếm Minh ta? Như vậy mọi người cũng không tổn thất a! Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy cứ cùng ngươi đánh đánh giết giết thì tốt hơn! Hừ! Còn có, ngựa của ta không thích người khác ngoài chủ nhân cưỡi, ngươi cưỡi ngựa của mình đi.”
Âu Dương Vân nghe những lời này hoàn toàn thờ ơ, tựa hồ đã sớm biết Thạch Ngọc Lâu sẽ nói như vậy. Hắn thản nhiên liếc con tuấn mã trắng như tuyết kia một cái, lại nhìn nhìn Thạch Ngọc Lâu toàn thân bạch y, đột nhiên ha hả cười, khoan thai nói: “Ngươi bây giờ còn để ý mấy chuyện này? Đến người còn để cho ta cưỡi, giờ lại cùng ta so đo một con ngựa...”
“Âu —— Dương —— Vân!”- Thạch Ngọc Lâu trán nổi gân xanh, hắn tức giận rút trường kiếm bên hông, mũi kiếm run run chỉ hướng Âu Dương Vân.- “Ngươi muốn chết!”
“Ha ha ha ha!”- Âu Dương Vân nhếch mày khiêu khích, cười lớn đá bụng ngựa một cái, tuấn mã sải bước lao đi như mũi tên. Hắn quay đầu lại cao giọng nói: “Muốn giết ta, trước đuổi theo ta đi!”
“Ngươi chờ đấy!”- Hận thanh gầm nhẹ, Thạch Ngọc Lâu dưới chân cũng đập một cái, con ngựa trắng liền đuổi theo sau.
Hai con tuấn mã tuyệt trần chạy, Tiêu Lăng Lang vẫn trốn trong đất theo sát hai người lộ ra nửa thân mình, hắn phun phì phì cái miệng vì nhất thời vô ý mà ăn phải đất cát, quăng ánh mắt khinh bỉ về phía xa!
Thì ra mấy năm nay bang chủ đều đang suy tính phương pháp nuốt trọn cả Độ Kiếm Minh a. Bây giờ bang chủ hẳn rất đắc ý! Đem bang chủ của người ta ăn sạch sẽ, sau đó còn tính toán đem toàn bộ bang phái của người ta làm đồ cưới nhận lấy luôn... Rất ~~ đê tiện! Tiêu Lăng Lang lại trốn vào trong đất đuổi theo hai vị bang chủ, trong lòng cân nhắc sau khi trở về nói cho Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt, Âu Dương Vân muốnỷtêu ghẹo Thạch Ngọc Lâu như thế nào, hai người kia nhất định sẽ cùng hắn khinh thường hành vi vô sỉ của Âu Dương Vân!
Dù sao còn chưa ra khỏi vùng rừng núi này, Âu Dương Vân cưỡi ngựa đi tốc độ cũng không nhanh được. Chưa chạy xa lắm đã kêu Thạch Ngọc Lâu đuổi theo, Âu Dương Vân chỉ nhẫn nại cười khổ, ai bảo Thạch Ngọc Lâu đã sắp chịu không nổi xóc nảy khi ngựa chạy tới chạy lui đâu!
Vết thương phía sau như sắp nứt ra, đau đến nỗi Thạch Ngọc Lâu giơ kiếm cũng không chém nổi đến Âu Dương Vân. Dù sao trong rừng núi này cũng không có người khác, mấy lời hạ lưu của Âu Dương Vân naỳ trừ chính hắn ra cũng không ai nghe được, Thạch Ngọc Lâu cố gắng tự an ủi mình, chờ thân thể tốt một chút sẽ tìm Âu Dương Vân tính sổ cũng không muộn!
Hai người tiếp tục đi về phía nam, ban đêm lúc ngủ ngoài trời, Thạch Ngọc Lâu đuổi Âu Dương Vân ra rất xa, không cho hắn đến gần mình trong vòng ba trượng. Một đêm ngủ ngon, hai người đi tiếp nửa ngày, cuối cùng thấy một đường đất không rộng lắm. Xem ra, vùng rừng núi này, bọn họ cuối cùng cũng đi đến đầu! Hai người lại đi về phía trước, cách đó một đoạn không xa, nhìn thấy đường cũng rộng dần, cũng có chút xe dấu cùng dấu chân. Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng sẽ không phải tiếp tục ngủ ngoài trời nữa, hai người liền phát hiện từ hai phía trong rừng đột nhiên xuất hiện không ít người!
Không phải là lại có cái gì mai phục chứ! Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu không hẹn mà cùng nghĩ, còn hoài nghi mà liếc mắt người bên cạnh, lần này là tìm ai làm phiền đây!?
Hai người ghìm ngựa, cảnh giác bốn phía.
Trong rừng truyền ra tiếng hí hí sách sách, Âu Dương Vân hướng Thạch Ngọc Lâu nháy mắt một cái, đột nhiên giục tuấn mã sải bước, hai người thừa dịp người còn chưa tới gần, có ý xông qua trước. Mấy loại phiền toái này, có thể tránh đi đương nhiên tốt hơn.
Theo động tác của hai người, trong rừng vang lên vài tiếng “Sưu sưu”.
Cung tiễn!? Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đồng thời giật mình! Chẳng lẽ mai phục trong rừng lại là người của Lê Hoa cung? Hai người vội vàng kéo ngựa lui về phía sau, vị trí của Âu Dương Vân hơi gần hơn một chút, một mũi tên cắm vào giữa đầu ngựa. Con ngựa rên một tiếng ngã sấp xuống, Âu Dương Vân nhảy lên tránh né cung tiễn, đau lòng quay đầu lại mắt nhìn theo con ngựa đã theo mình hai năm!
Hai người lui trở về, cung tiễn cũng ngừng lại! Nhìn con ngựa đỏ thẫm ngã phía trước, nét mặt Âu Dương Vân lạnh lẽo. Thạch Ngọc Lâu cũng nhảy xuống ngựa, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, chính là không để cho hai người bọn họ rời khỏi đây.
“Lén bắn tên hại người, các hạ thật sự là rất hào hứng.”- Âu Dương Vân nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Nếu đã đến rồi thì ra mặt đi, tránh để sau này ở nơi khác gặp được, Âu Dương Vân thất lễ với các hạ.”
Trong rừng lại là một trận hí hí sách sách, mười mấy người đi ra. Kẻ dẫn đầu, Âu Dương Vân nhìn mặt thấy quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đấy là ai.
“Âu Dương bang chủ, còn nhớ tại hạ không!”- Kẻ dẫn đầu không để mất dung mạo đẹp tiêu sái phong lưu, cứ như hảo hữu chào hỏi Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân nhìn thấy ngựa của mình đã chết thế này, tâm đau vô cùng, người trước mắt đừng nói chỉ là quen mặt, cho dù có thật sự quen biết, hắn cũng sẽ không cấp cho một vẻ mặt tử tế. Hắn thờ ơ đảo mắt qua, chỉ cảm thấy bộ dạng người nọ cười rộ lên thực có chút tục tĩu khó nói thành lời.
“Âu Dương Vân quý nhân hay quên chuyện, tự nhiên là nhớ không được ngươi là người ở đâu! Làm phiền các ngươi tự giới thiệu trước, kiếm của Âu Dương Vân không chém hạng người vô danh!”- Âu Dương Vân thương tiếc ngựa của hắn, kẻ trước mặt kia cho dù có là người hay là miêu là cẩu là rùa gì thì cũng phải đến mạng cho ngựa của hắn trước.
“Ngươi! Âu Dương Vân ngươi được lắm...”- Vẻ mặt kẻ đứng đầu xám đen một mảnh, hắn tốt xấu gì cũng là người có danh có hiệu trên giang hồ, bị “ quý nhân” Âu Dương Vân này coi như cỏ dại ven đường tuỳ tiện quên đi, làm sao có thể không tức giận!- “Năm kia ngươi đánh bại huynh trưởng Tạ Dư Phong của ta, năm trước tại hạ cũng sơ suất bại dưới tay ngươi. Không thể tin Âu Dương Bang chủ lại quên tại hạ nhanh như vậy!”
Họ Tạ? Âu Dương Vân nheo mắt nhìn người nọ, gọi là Tạ Dư... Anh thì phải! Hừ hừ cười lạnh hai tiếng, Âu Dương Vân thản nhiên nói: ” Kẻ bại dưới tay ta rất nhiều, đừng nói là hai huynh đệ ngươi, cho dù là phụ tử hay mẫu nữ hay là cả nhà bại dưới tay ta cũng không tính là ít! Sao, hôm nay ngươi muốn bại thêm lần nữa sao!”- Ta mặc kệ ngươi là ai, ngựa của ta đã chết...
Tạ Dư Âm ( Âu Dương Vân nhớ lầm tên!) sa sầm mặt, thở sâu đè nén bực tức trong lòng. Hắn đi lên phía trước hai bước, chỉ những người phía sau nói với Âu Dương Vân: “Âu Dương bang chủ là cao thủ, Tạ mỗ tự biết không phải đối thủ. Bất quá, những người này Âu Dương bang chủ còn nhớ rõ? Thật không biết đám người chúng ta đây cùng tiến lên, Âu Dương bang chủ có thể lại đại phát thần uy đem chúng ta toàn bộ đánh bại hay không! Hắc hắc hắc hắc!”- Tạ Dư Âm cười nham hiểm, hôm nay hắn chính là dự tính muốn lấy nhiều đánh ít!
Ô! Thì ra là có chuyện như vậy!
Âu Dương Vân quét mắt nhìn qua, nhìn rõ ràng tất cả những người đứng sau Tạ Dư Âm. Đây hình như đều là những kẻ mấy năm nay khiêu chiến hắn, kết quả toàn bộ đều bại trận thì phải!
“Ra là ngươi dự tính đánh hội đồng với ta a!”- Âu Dương Vân dửng dưng cười cười- “Đều là bại tướng dưới tay ta, lại thua trong tay ta, ta cũng phải thấy hổ thẹn thay các ngươi!”
Âu Dương Vân rút kiếm ra, ngón tay trên thân kiếm gảy hai cái, tiếng kiếm ngân vang trong trẻo chìm trong tiếng lách cách những người kia đồng loạt rút vũ khí.
Dựng kiếm lên, nét mặt Âu Dương Vân rất kiêu ngạo.- “Các ngươi muốn luân phiên đến đánh, hay cùng tiến lên? Đừng xấu hổ nha, cho dù các ngươi cùng tiến lên, ta cũng sẽ không chê cười các ngươi!”
“Đương nhiên là từng người một tiến lên!”- Một người trong đó lớn tiếng nói. Dẫu sao thì vẫn có một số người cảm thấy cùng tiến lên thì có hơi mất thể diện, cho dù là luân phiên đánh, cũng đủ làm Âu Dương Vân mệt đến chết!
“Chờ một chút!”- Tạ Dư Âm đột nhiên kêu lên: “Thạch bang chủ, ta ở đây khiêu chiến với Âu Dương bang chủ. Muốn mời Thạch bang chủ giúp làm người chứng kiến!”
Chứng kiến? Âu Dương Vân sửng sốt, tên ngốc này tìm Thạch Ngọc Lâu làm chứng kiến! Chẳng lẽ Thạch Ngọc Lâu còn có thể khoanh tay ngồi nhìn hắn bị đám ngốc này đánh hội đồng sao!
Thạch Ngọc Lâu cũng sửng sốt, những người này có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ vừa rồi không thấy ta cùng Âu Dương Vân là cùng một phe sao!?
Không đợi Thạch Ngọc Lâu trả lời, Tạ Dư Âm tiếp tục nói: “Thạch bang chủ hôm trước bị Âu Dương bang chủ đả thương, khiến cho thân thể bây giờ có chút bất tiện, chuyện này chúng tại hạ đã biết. Hiện tại xin mời Thạch bang chủ cho chúng ta chủ trì một cái công đạo, hôm nay ta thề sẽ đánh bại Âu Dương Vân này.”
A!? Những người này biết thân thể Thạch Ngọc Lâu ” có chút bất tiện”? Âu Dương Vân có thâm ý khác liếc nhìn Thạch Ngọc Lâu một cái, ngoảnh lại hỏi Tạ Dư Âm.- “Các ngươi biết thân thể hắn hơi bất tiện chỗ nào?”- Hậu quả hắn gây ra trên người Thạch Ngọc Lâu, những người này không có khả năng biết được!
“Các ngươi có đánh hay không!?”- Thạch Ngọc Lâu hoàn toàn không dám nhìn đến ánh mắt trêu chọc của Âu Dương Vân, hắn hướng đám người Tạ Dư Âm quát: “Nếu đều là thua trong tay Âu Dương Vân, ta đề nghị tất cả các ngươi đều cùng tiến lên, một là tiết kiệm thời gian, hai là đem hắn loạn đao chém chết tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy thống khoái hơn!”- Kỳ thật hắn cũng rất muốn làm như vậy! Bất quá những người này có thể làm thay thì đương nhiên là không thể tốt hơn nữa rồi.
Ách?
Đám người Tạ Dư Âm bị quát cho ngơ ra! Hôm qua Lê Hoa cung chủ phẫn uất nói hai người này cùng một phe, cho nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp mời Thạch Ngọc Lâu làm chứng này để hắn không thể ra tay. Sao mà hôm nay Thạch Ngọc Lâu lại đề nghị bọn hắn đánh hội đồng Âu Dương Vân? Cứ như thể giữa bọn họ có thâm thù đại hận!?
Âu Dương Vân cũng là nghiêng đầu nhìn Thạch Ngọc Lâu, đùa giỡn chút xíu cũng không nhịn được, thật sự là một nam nhân nhỏ mọn a! Âu Dương Vân cười trộm, hắn xoay người dùng kiếm chỉ vào đám người trước mặt nói: “Các ngươi muốn đánh cũng mau lên, thời giờ của ta rất quý giá!”
………………………………………………………..
cách nói mỉa mai người hay quên