Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền hướng mắt ra cửa, thấy rồi, sau đó cả hai tiếp tục làm việc của mình, xem người mới xuất hiện như không khí.
Mộ Dung không khách khí trực tiếp tiến vào trong đại sảnh Huyền Vương phủ, ngồi chễm chệ xuống ghế.
Trà không ai rót thì hắn tự rót, tiện tay lấy thêm ít trái cây từ chỗ của Tiêu Huyền cho vào miệng.
“Bỏ chạy rồi?” Tiêu Huyền nheo mắt hỏi.
Mộ Dung cau có, hắn há miệng lớn, cắn một miếng táo thật to.
“Có thể không chạy sao? Lão tử không chấp nhận nổi cái trò đó.”
Tiêu Huyền phì cười, Cố Ngữ Yên nghiêng đầu hỏi.
“Có chuyện thú vị gì sao? Chàng có phải quên nói với ta rồi?”
“Cái gì mà thú vị, rõ ràng là cặn bã bin thái, tức chết lão tử.” Mộ Dung phản bác.
Cố Ngữ Yên nhướng mày, nàng mỉm cười nhìn Mộ Dung.
“Bình tĩnh chút, có gì từ từ nói.”
Mộ Dung đứng phắt dậy, hắn hùng hổ.
“Đệ muội, ngươi nhìn xem, lão tử đường đường là một công tử phong lưu, anh tuấn, tư thái hơn người, ngày thường giả dạng làm một kẻ ngốc tử, cũng không sao, vẫn là vì đại nghiệp.
Nhưng mà…nhưng.”
Nói đến đây Mộ Dung quét mắt về phía Tiêu Huyền nhanh chóng chuyển qua bộ dạng kể khổ.
“Nhưng ta lại phải dịch dung thành cái tên này, trời sinh hắn có gương mặt yêu nghiệt như vậy người khác nhìn vào không nảy sinh tà tâm sao? Bao nhiêu lần lão tử trong cảnh hoạn nạn mà tránh được, bảo vệ tấm thân trong sạch, mười đầu ngón tay cũng không đếm nổi nữa rồi, đủ loại cách thức.
Hiện tại tên Lam Khải kia nổi hứng muốn đi làm ma ma thanh lâu, lại tính giở trò với ta, lão tử thật sự khó kìm nén tâm tình, nếu lỡ tay đánh chết hắn thì không tốt, phá hỏng màn kịch gây dựng suốt bao nhiêu năm.
Nên đành chạy đến đây, không ngứa mắt sẽ không ra tay.”
“Ngươi chạy đến đây thì chuyện ở Lam gia tính thế nào đây?” Cố Ngữ Yên thắc mắc.
Mộ Dung phất tay.
“Thì cứ như cách cũ, trốn vài hôm, rồi giả vờ xuất hiện cho bọn người Lam Khải bắt được, bị lôi về Lam gia, đánh đập một trận, sau đó ta liền có cớ ốm một trận liệt giường, hắn cũng không thể cưỡng ép ta phục vụ mấy vị phụ nhân hay tiểu thư háo sắc nữa.”
Cố Ngữ Yên nhất thời sắc mặt sa sầm, bị đánh đập một trận, đó cũng gọi là cách sao? Tiêu Huyền biết trong lòng Yên nhi đang nghĩ gì, nên dịu dàng nắm bàn tay nàng, mỉm cười ôn nhu.
“Yên nhi, ta biết nàng là một cô nương lương thiện mà.”
“Lương thiện? Chàng đang nói về ta sao? Hay là…”
“Lam Tiêu Huyền ta đời này kiếp này trong tim chỉ có một nữ nhân duy nhất, đó chính là Cố Ngữ Yên nàng.
Ta yêu nàng, Yên nhi.”
Tiêu Huyền kéo tay Cố Ngữ Yên, nàng thuận thế ngồi vào lòng chàng.
Cố Ngữ Yên mỉm cười dịu dàng, hai người bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Đúng lúc đôi môi của hai người sắp chạm vào nhau thì.
“Ê, ta còn sống đó? Ta còn đang ở đây đó.”
Mặc dù Mộ Dung đã lên tiếng thì Tiêu Huyền vẫn được nước làm tới, nhanh nhẹn hôn vào đôi môi căng mọng của nữ tử trong lòng, hảo ngọt a!
“Chọc mù mắt ta đi.” Mộ Dung cảm thán.
Trái tim cô đơn, cằn cỗi bị tổn thương.
Tiêu Huyền phớt lờ Mộ Dung, y nhẹ nhàng nói với Cố Ngữ Yên.
“Nàng đừng bận tâm, cái tên họ Mộ kia không dễ dàng để bị người khác đánh vậy đâu.
Thuật dịch dung của hắn đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, việc lợi dụng thời cơ hỗn loạn mà biến người này thành người khác cũng không khó.
Có điều hạ nhân của Lam gia rất nhiều, thuộc hạ của Lam Khải cũng không hề ít, mất đi vài người chính hắn cũng không phát hiện đâu.”
Cố Ngữ Yên lúc này hiểu ra, hóa ra là tìm người nhận đánh thay, nàng cứ tưởng tên Mộ Dung can đảm, anh hùng, vừa định tán thưởng hắn.
Nhưng khi này Cố Ngữ Yên lại nắm chặt tay Tiêu Huyền.
“Huyền Huyền, có phải trước đây, chàng cũng từng…”
Tiêu Huyền nhanh chóng đưa ngón tay lên trước miệng Cố Ngữ Yên, mỉm cười ngọt ngào với nàng.
“Đều là chuyện đã qua.”
Cố Ngữ Yên nhất thời đau lòng, nam nhân của nàng chịu thiệt dù là quá khứ hay hiện tại thì nàng vẫn cảm thấy xót xa.
Thế là Cố Ngữ Yên chủ động hôn lên gò má của Tiêu Huyền.
Và tâm trạng của Mộ Dung lúc này, chính là…, nội tâm gào thét, hu hu hu.
Trong kinh thành suốt thời gian qua có nhiều chuyện phát sinh, nhưng có một người vẫn luôn giữ im lặng, Thái Tử Mạc Ly quốc, Mạc Chi Thành.
Từ ngày hoàng hậu bị đưa đến hành cung và bị giam lỏng ở đó, Quý phi ngày càng trở nên hống hách, lộng hành trong hậu cung, hiện tại thì Phượng Ấn cũng rơi vào tay bà ta.
Nhưng Mạc Chi Thành cũng không quá để tâm đ ến chuyện này, trong lòng y đang nảy sinh một mối nghi ngờ khác, nếu điều mà y nghi ngờ lại chính là sự thật thì bản thân Mạc Chi Thành không biết mình phải đối diện với nó như thế nào.
Nếu hôm đó hắn không tò mò đi đến Phượng Nghi cung của mẫu hậu, không vô tình chạm mặt đại ma ma chưởng quản Phượng Nghi cung thì có lẽ, hắn sẽ mãi mãi không nghi ngờ mẫu hậu.
Hôm đó Mạc Chi Thành vì muốn làm rõ Vũ Thường Xuân đã dùng loại dược nào để gây hại cho mẫu hậu nên mới đến Phượng Nghi cung điều tra, không ngờ hắn lại trông thấy ma ma chưởng quản, cũng chính là cung nhân cận thân của mẫu hậu đã theo bà nhiều năm đang lén lút tiến vào trong phòng ngủ của mẫu hậu, sau đó bà ta nhanh chóng lật một miếng gỗ lớn ở góc giường lên, lấy thứ được cất giấu bên trong rồi lập tức rời đi.
Mạc Chi Thành cũng ngay lập tức đi theo phía sau đại ma ma, cẩn thận dùng khăn che kín mặt, hắn thật sự muốn biết, trong tai đại ma ma đang giữ là thứ gì.