Cố Ngữ Yên tham gia huấn luyện với mọi người xong thì rời khỏi không gian huyễn tưởng.
Đã quá trưa, nàng nên trở lại Thiên Trung viện rồi.
Nếu có bảng xếp hạng những đệ tử thường xuyên rời viện nhiều nhất, Cố Ngữ Yên khả năng cao sẽ lọt top .
Ngay khi nàng đến cửa lớn Bạch Hạc Huyền trang, Mị Tam vội gọi vớt theo.
-“Vương phi.”
Cố Ngữ Yên dừng bước.
-“Vương phi, có tin tức này thuộc hạ nghĩ nên báo cho người.
Lúc thuộc hạ đến chợ đen mua nô lệ thì có gặp người của Lý phủ, dẫn đầu là Lý Phùng.
Bọn họ cũng đến chợ đen mua người, hơn nữa còn mua rất nhiều.”
Cố Ngữ Yên gật đầu.
-“Mị Tam, làm rất tốt.”
Mị Tam tươi cười, vương phi so với vương gia rõ ràng là hiền hòa hơn nhiều, cuộc sống tương lai tươi sáng, vương phi thuộc hạ trông cậy vào người.
Những ngày sau đó, Cố Ngữ Yên vẫn sinh hoạt như bình thường, không tu luyện thì sẽ luyện đan, thỉnh thoảng nàng để ý đến vài tin tức trong viện, về Cố Liên Kiều, Cố Mỹ Ngọc, Tam hoàng tử và Thái tử.
Làm Thái tử dường như khá rảnh rỗi, Mạc Chi Thành cứ cách vài ba hôm lại đến tìm nàng, hắn toàn đến đúng giờ nàng đang dùng bữa, cứ như là thiếu tiền ăn.
Cố Ngữ Yên cũng chiếm được từ Mạc Chi Thành vài nghìn kim tệ, nhờ mấy hủ rượu hoa đào do Tiểu Hành và Tiểu Nấm ủ.
Đối với hành vi của Mạc Chi Thành, Cố Ngữ Yên không có biểu hiện gì, hắn đến trả tiền ăn hộ nàng, nàng cũng không chịu thiệt.
Có điều hai biểu ca của nàng thì không thoải mái như vậy, mỗi lần thấy Mạc Chi Thành đến nhà ăn tìm Cố Ngữ Yên, cặp song sinh Cố Thương và Cố Thất lại chạy đến theo, ánh mắt tràn đầy phòng bị nhìn chăm chăm Mạc Chi Thành.
Bị nhìn như vậy mà vẫn nuốt nổi cơm, hơn nữa gương mặt luôn duy trì biểu cảm tươi cười, hòa nhã, không hổ danh là Thái tử.
Ngoài hai biểu ca thì biểu tỷ của nàng cũng không dễ chịu là mấy, mỗi lần Cố Mỹ Ngọc thấy Thái tử đi đến bàn ăn của Cố Ngữ Yên thì ánh mắt nhìn nàng đều hiện hình viên đạn.
Nhìn biểu hiện của nàng ta, thì chín phần là có tình ý với Mạc Chi Thành, nhưng mà lần trước trong rừng Bích Lâm Sơn, Cố Mỹ Ngọc với Tam hoàng tử quả thật cử chỉ thân mật.
Không làm Thái tử phi thì làm tam hoàng tử phi, tính ra thì cũng không thiệt.
Còn có vị quân chúa gì đó, dường như cũng muốn góp vui, cách hai ba hôm lại đến gặp Cố Ngữ Yên muốn kết thân, nàng cũng không ngại, thân thiện trò chuyện cùng người ta.
Ba hôm nữa là tiệc sinh thần của Huyền Vương, nhờ chuyện này mà Mộ Dung bận tối mặt, đáng lý mà nói hắn hiện tại đang là Huyền vương, căn bản không cần nhúng tay vào việc, chỉ tại tên đó rảnh rỗi sinh nông nổi, ham vui nên tự chuốc mệt nhọc.
Sinh thần của Huyền Vương tổ chức không khác nào cung yến, văn võ bá quan tề tựu, mang theo gia quyến, tứ đại gia tộc đương nhiên cũng có mặt, con cháu thế gia lần lượt tiến cung.
Cố Ngữ Yên không có hứng thú với mấy loại yến tiệc như vậy, dự tính đóng cửa ngủ sớm.
Nào ngờ tên Mộ Dung lại bày trò, hắn cho xe ngựa đến trước cửa đón nàng, hại nàng bị tổ phụ và mấy vị thúc thúc kéo đến nghị sự phòng dò xét một hồi.
-“Tiểu Yên nhi, ta đến đón nàng cùng tiến cung.” – Mộ Dung vui vẻ nói.
Cố Ngữ Yên một thân bạch y, phiêu dật thoát tục, gương mặt không điểm qua son phấn lại tươi sáng, rực rỡ, không hổ là mỹ nhân.
Có điều hai đầu chân mày của nàng đang gắt gao cau lại.
-“Huyền vương, dân nữ nhỏ nhoi, không dám phiền đến ngài.” – Cố Ngữ Yên nghiến răng nói từng chữ.
-“Tiểu Yên nhi, ta cũng đã cho đánh xe đến tận đây rồi.
Nàng nể mặt ta chút đi.”
Ngay lúc Cố Ngữ Yên định từ chối lần nữa thì trông thấy xe ngựa của phủ Thái tử.
Suy nghĩ chốc lát, Mộ Dung với Tiêu Huyền dù sao cũng có quan hệ thân quen, xe ngựa vương phủ sẽ bớt phiền toái hơn.
Thế là nàng cũng không đôi co nữa mà nhanh chóng lên xe.
Trong xe ngựa.
Cố Ngữ Yên và Mộ Dung đều duy trì im lặng.
Trong lòng Mộ Dung thầm nghĩ.
-“Tiểu Huyền Huyền, đại ca tốt bụng giúp ngươi giữ thê tử, tốt nhất khi trở về phải hảo hảo đền đáp ta thật tốt, sau đó nhanh chóng gạo nấu thành cơm.”
Cố Ngữ Yên cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng.
-“Ngươi và Tiêu Huyền có quan hệ như thế nào?” – Nàng hỏi.
Mộ Dung chống cằm.
-“Chúng ta có thể nói là huynh đệ, là bằng hữu và thậm chí là chủ tớ.
Đệ muội cũng thấy đó, nhiệm vụ của ta là cải trang thành hắn, còn cụ thể rõ ràng sớm muộn gì đích thân Tiểu Huyền Huyền sẽ nói rõ với muội.”
Cố Ngữ Yên lại tiếp tục yên lặng.
Qua nửa canh giờ thì xe ngựa cũng đến cổng hoàng cung.
Xe ngựa của Huyền vương phủ được phép tiến vào hoàng cung nên nàng và Mộ Dung vẫn tiếp tục ngồi trong xe, thật tốt, lối vào cung rất dài, nếu đi bộ sẽ mỏi lắm.
Khi Huyền vương đến, thì hầu hết mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
-“Huyền Vương đến.”
Tiếng hô lớn của vị công công nào đó thành công thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong sảnh điện.
Nhưng điều đáng chú ý hơn cả, chính là nữ tử đi bên cạnh Huyền Vương.