Xiêm váy dài màu tím nhạt, làn váy thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ ngũ sắc, mỗi đường may, mỗi chi tiết đều được làm rất tỉ mỉ, nhìn qua thập phần tinh xảo.
Làn váy chia làm hai tầng, lớp bên trong là lụa trắng thượng hạng mềm mại.
Theo mỗi bước chân di chuyển, làn váy nhẹ lay động tạo cảm giác lả lướt, kiều diễm.
Hình thêu hoa mẫu đơn sống động tựa như thật.
Cố Ngữ Yên thắt xong đai lưng, nàng nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của bản thân qua gương đồng.
Bắt đầu cảm thán, trang phục do chính nàng thiết kế, thật sự là đẹp xuất sắc, nếu sớm biết bản thân có năng khiếu như vậy nàng đã đi làm nhà thiết kế trang phục chứ không dấn thân vào con đường sát thủ.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, không cần quá nhiều son phấn nhưng lại càng thêm hương sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Mái tóc dài đen óng được chia làm nhiều tầng, búi thành từng đoạn, một phần tóc được chừa lại buông xõa tự do.
Phần tóc búi phía sau được cố định đơn giản bằng một cây trâm ngọc tạo hình vân mây duy nhất.
Cố Ngữ Yên dùng thêm những bông hoa nhỏ bé để điểm xuyết cho làn tóc.
Như vậy mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.
“Tiểu thư, người thật quá xinh đẹp.”
Nha hoàn khi nãy vừa chải đầu cho Cố Ngữ Yên ngơ ngác nhìn nàng rồi vô thức buộc miệng.
Cố Ngữ Yên mỉm cười quyến rũ, lúc này trông nàng càng thêm kiều diễm động lòng người.
Nàng nhẹ nhàng đi từng bước về phía nha hoàn đang đứng, cất tiếng hỏi.
“Đẹp lắm sao?”
Nha hoàn liên tục gật đầu, hai má chốc lát đã hiện lên hai rặng mây đỏ.
Cố Ngữ Yên trông thấy như vậy thì hài lòng gật đầu, hiệu quả không tệ chút nào.
Ra đến cửa phủ, mọi người đều đã có mặt từ trước.
Cố Ngữ Yên có chút ngạc nhiên, không phải hôm nay chỉ có nàng và nội tổ phụ tham dự cung yến hay sao? Tại sao các vị thúc thúc đều tập hợp đông đủ như vậy?
“Ta nói không xài mà, màu tím này rất hợp với Ngữ Yên nhà chúng ta.” Cố Bắc Diệp vui vẻ lên tiếng.
“Được, phải xinh đẹp như vậy mới đúng.” Cố Bắc Thành nói.
“Ngữ Yên, cháu quay một vòng cho chúng ta xem.” Cố Bắc Kiệt bảo.
Bốn huynh đệ bọn họ đều tập trung đến trước cửa phủ chủ yếu là để xem bộ dạng của nha đầu Ngữ Yên lần này tiến cung sẽ như thế nào.
Bắc Diệp đã nói mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, bảo đảm trong yến tiệc cháu gái của bọn họ sẽ là nhân vật diễm át quần phương.
“Trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, không dung tục, đúng là rất hợp nhãn, cảm giác tốt.” Cố Bắc Niệm bình phẩm.
Lúc này Cố Ngữ Yên tươi cười nhìn bốn vị thúc thúc, nàng thật sự có cảm tưởng bản thân hiện tại đang là người mẫu đi tham dự cuộc thi Next top model và bốn vị thúc thúc của nàng đều là ban giám khảo.
Đi tham dự cung yến đã như vậy, nếu đến lúc nàng thành hôn, có lẽ mọi người sẽ chuẩn bị hôn sự tận một năm, mọi món phụ kiện, trang sức trên người nàng đều nhìn đi nhìn lại lần.
“Còn thiếu gì đó.” Cố Bắc Kiệt đột nhiên nói.
Sau đó ông chau mày suy nghĩ, thời gian khoảng một tách trà trôi qua, ông liền gọi một nha hoàn gần đó vào bên trong mang ra một chiếc vòng ngọc lục bảo, rồi đưa cho Cố Ngữ Yên.
“Nha đầu, đeo vào đi.”
Cố Ngữ Yên ngắm chiếc vòng trong lòng bàn tay, màu xanh ngọc thuần khiết không nhiễm chút tạp chất, sờ vào nhẵn nhụi, trơn láng, là một món đồ thượng hạng.
Nàng ngoan ngoãn theo lời của tam thúc đeo vào.
Bốn vị thúc thúc lúc này đồng loạt gật đầu như vậy mới tốt, lại càng đẹp hơn rồi.
Nàng theo nội tổ phụ ngồi vào trong xe ngựa, khởi hành đến hoàng cung.
Cũng như lần tiến cung trước, nửa canh giờ trôi qua xe ngựa dừng trước cửa cung to lớn, nguy nga.
Cố Nguyên và Cố Ngữ Yên xuống xe, một cung nhân tiến đến, dẫn hai người đi vào bên trong.
Đi được một đoạn đường dài, thật sự phải nói là rất dài mới đúng, nàng và nội tổ phụ mới vào đến nội cung.
Rất nhanh cả hai gặp đôi huynh đệ song sinh Cố Thương và Cố Thất.
Hai biểu huynh này của Cố Ngữ Yên và tam thẩm đều vào cung từ sớm, dù sao thì cũng là con cháu hoàng thất.
“Nội tổ phụ.” Cố Thương và Cố Thất đồng thời thi lễ với Cố Nguyên.
“Thương nhi, Thất nhi, mẫu thân của hai con đâu?”
“Nương đang trò chuyện với ngoại tổ mẫu.
Nội tổ phụ vừa rồi huynh đệ chúng con có gặp Vô đại sư, ngài ấy có hỏi về tổ phụ, muốn tìm người để hàn huyên tâm sự.” Cố Thương nói.
Cố Nguyên gật đầu với huynh đệ Cố Thương và Cố Thất, sau đó ông hướng Cố Ngữ Yên nói.
“Ngữ Yên, cháu có muốn đến gặp Lão Vô không?”
“Không cần vội, lát nữa gặp mặt trong yến tiệc cháu sẽ chào hỏi Vô tổ phụ và Ngụy tổ phụ.
Nội tổ phụ cứ đi trước, ở đây đã có hai biểu ca rồi, người cứ yên tâm.”
Ba vị đại tổ phụ của nàng là bằng hữu thâm tình, tri kỉ với nhau.
Bọn họ nhất định là có rất nhiều chuyện để nói, nhiều thú vui của riêng họ.
Nếu dẫn nàng theo có khi ba vị tổ phụ lại diễn cảnh tranh giành tôn nữ, nàng không mang theo hạt dưa, hiện tại cũng không có mấy vị thúc thúc để cùng ngồi xem diễn.
Huống hồ nàng là muốn tạo không gian riêng cho mấy lão nhân gia hàn huyên.
Đến khi Cố Nguyên đã rời đi thì Cố Thương và Cố Thất đều dùng ánh mắt sắc bén, quan sát tỉ mỉ Cố Ngữ Yên từ đầu đến chân.
Sau đó Cố Thất liền vỗ tay, điệu bộ tán thưởng nói.
“Không hổ là biểu muội của Cố Thất ta, mỹ, rất mỹ.”
Cố Thương vươn tay cốc đầu đệ đệ.
“Cái gì mà biểu muội của Cố Thất đệ, là biểu muội của huynh đệ chúng ta mới đúng.”
Nói xong Cố Thương quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên cảm thán.
“Cung yến này Ngữ Yên muội nhất định là người đẹp nhất rồi.”
“Biểu muội, bọn ta dẫn muội đến gặp mẫu thân và ngoại tổ mẫu.
Muội xinh đẹp như vậy ngoại tổ mẫu nhất định sẽ thích.”