Thiên Tống

chương 108-2: địch tập kích (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phải nói chuyện này mà gặp như dân, thì người ta không bao giờ chịu đi bảo vệ cho Dương Bình của ngươi cả. Nhưng các chủ chợ thì lại khác, mà đám nhân công cũng không thể cự tuyệt yêu cầu như vậy, cho nên dù có nguyện ý hay không nguyện ý, thì tối hôm đó, tất cả nhân công trong thành đều tiến hành đốt đuốc, làm việc thêm giờ.

Từng chiếc xe chứa địa lôi được kéo đến cửa Đông không chút nghỉ ngơi, tiếp theo đó là màn xuất binh điêu nghệ của các binh sĩ. Họ bắt đầu căn cứ vào việc chôn địa lôi được huấn luyện lúc trước mà tiến hành công việc. Người thợ cả đang sắp xếp vị trí của các hố địa lôi tại hiện trường, trải qua hơn một tháng tiến hành cải tiến, đồng thời theo như ý chỉ của Âu Dương, có địa lôi cải tiến rồi thì cách kích nổ đương nhiên cũng thuộc phương thức kích nổ từ xa. Tuy tầm nhìn bị hạn chế trong khu vực nhỏ, nhưng so với cách giẫm lên địa lôi để kích nổ mà nói, thì cách này an toàn hơn rất nhiều.

Ở tường thành cửa Đông rách nát chất đầy những bao hỏa dược, trên bao có một sợi dây dẫn, ba mươi chiếc bao tay chuyên dụng để ném đã được chuẩn bị ổn thỏa, chiếc bao tay này được làm theo công thức Châu Âu, phần đầu của nó làm bằng gốm sứ khá bắt mắt dùng để đặt hỏa dược, bên dưới có một tay cầm bằng gỗ thuận lợi cho việc quăng xa. Ở bên cạnh mọi người còn có những thùng rượu mạnh. Điều may mắn duy nhất chính là sau khi xem qua màn trình diễn trong võ cử, hương binh Dương Bình đã có được vài phần tố chất của cấm vệ quân, chỉ có chưa đến ba phần lính là run cầm cập, tình huống đào ngũ tạm thời chưa xuất hiện.

Nhưng tính đáng tin của lần thực chiến này là bao nhiêu,không chỉ là băn khoăn của những người khác, mà còn là dấu hỏi lớn trong lòng của Âu Dương. Hắn vô cùng phản cảm với cuộc khởi nghĩa nông dân đang diễn ra hiện nay. Trong Dương Bình, người có năng lực chiến đấu thật sự chỉ có mấy mươi lão nha dịch, Bạch Liên và Triển Minh mà thôi. Theo tin mới nhất được báo về, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau, viện quân của châu lị mới tới.

Khi trời vừa rạng sáng, cổng thành ở cửa Đông khó khăn lắm mới có thể đóng lại, dây kích nổ địa lôi ở bên dưới thành đều đã được kéo đến phía chóp tường không cao. Những nhân công làm việc mệt mỏi cả đêm đều đã đi nghỉ ngơi, đám phú hộ thì đã bắt đầu rời thành chạy thoát thân. Tên Tống Giang kia không chỉ giết hại đám tham quan vô lại, mà còn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cho dù là gia đình trung lưu đi chăng nữa cũng đã bắt đầu rời đi theo cửa Nam về quê hương thân thích lánh nạn.

Triển Minh đi tuần tra các cửa, lo lắng không yên, theo như đánh giá của hắn, cho dù đã chuẩn bị cả một đêm, thì thành này vẫn sẽ vô hiểm khả thủ. Tường thành đổ nát, không cần đến phương tiện trèo lên thành, dùng tay không bám vào chỗ các khe nứt là có thể thuận lợi leo lên. Chỗ địa lôi kia có thể nổ chết người không thì vẫn còn chưa biết, nhưng một khi nổ thì sẽ đem cổng thành vốn đã tan hoang càng thêm hỏng bét là điều chắc chắn. Hắn tiện tay tóm lấy Bạch Liên đang bận rộn không ngơi tay hỏi:

"Đại nhân đâu?"

"Đại nhân đang ở nha môn?"

"Ở nha môn làm gì?"

Bạch Liên nhìn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:

"Đang viết thánh chỉ."

Đám người của Tô lão gia tìm đến Âu Dương, khuyên Âu Dương mau chóng đi cùng họ men theo đường thủy tạm thời rời khỏi Dương Bình.

Âu Dương ngược lại còn an ủi họ:

Ai thắng ai bại còn chưa biết mà. Các ngươi cứ đi trước đi, không cần lo cho chúng ta. Tô Thiên, tiền ở trong ngân hàng đều đã chuyển đi hết cả rồi chứ?"

"Sao mà chuyển đi hết được chứ."

Tô Thiên cười khổ và nói:

"Nhưng mà ta đã đem toàn bộ hóa đơn chứng từ sổ sách gốc đi cả rồi, nếu có thua lỗ thì cũng chỉ một mình gia đình ta thua lỗ mà thôi."

"Um, yên tâm đi, nếu chúng thật sự muốn mang toàn bộ tiền đi, chắc chắn sẽ chạy không nhanh, đến lúc đó hả, viện quân trong châu và kinh thành chắc cũng đến cả rồi, hoặc là chúng phải bỏ của chạy lấy người, hoặc là chúng sẽ biến thành bánh sủi cảo."

Tô Thiên nói:

"Theo những gì ta nghe được, thì Tống phỉ đều đem tiền chia hết cho những bách tính nghèo khó."

"Chuyện đó thì càng không có vấn đề gì, chưa hẳn có người cần đến, cũng chưa hẳn có người dám cần. Bản huyện đã tuyền truyền "lao động là vinh quang", "có làm thì có tất cả" lâu như vậy rồi, không thể nào một chút tác dụng cũng không có."

"Uhm. Vậy thì chúng ta đi đâu, đại nhân nhớ bảo trọng."

Đưa mắt nhìn theo bước chân hơn trăm người rời đi, Âu Dương hỏi:

"Có hương binh hay nha dịch nào chạy trốn không?"

Triển Minh đáp:

"Hương binh chạy trốn ba tên, trong số đó có một tên bị bắt trở về và đánh cho một trận. Đại nhân yên tâm. Phần lớn các hương binh vẫn còn rất biết nghe lời. Về phần nha dịch, một người đi cũng không có, họ rất có niềm tin đối với đại nhân."

"Có niềm tin? u Dương cười khổ. Đến hắn còn không có niềm tin vào chính mình. Đối phương có tới hơn một nghìn binh sĩ thiện chiến, trăm người của mình từ trước đến nay chưa từng ra chiến trường, sao mà chống lại được đây?"

Rầm. Một tên lệnh từ trên thành Đông bắn lên bầu trời, Âu Dương và mọi người lập tức đứng dậy, cuối cùng thì hắn cũng tới rồi.

Từ tường thành Đông nhìn lại, kỵ mã đầy khắp núi đồi từ hướng Tây Bắc không nhanh không chậm tiến về cửa Đông, trên đầu mỗi con ngựa có để một chiếc cờ lớn ghi chữ "Tống". Sau đó còn có ba mươi sáu cờ xí theo sau. Đám kỵ binh cũng được phân bố một cách có trật tự phía sau ba mươi sáu cờ xí chậm rãi tiến bước.

Triển Minh ở bên cạnh đã nắm rõ như lòng bàn tay, hắn nói:

"Ba mươi sáu cờ xí kia là tượng trưng cho ba mươi sáu thủ lĩnh của Tống Giang, phân biệt với bạn chí cốt của hắn là Hoa Vinh, Ngô Dụng, Chu Toàn, Lôi Hoành. Thân đệ đệ của hắn là Tống Thanh, đã từng cùng với Đới Tông vào sinh ra tử trong đại lao Giang Châu, còn có tiểu người hầu Lý Dật, đồ đệ của hắn - Khổng Minh Khổng Lượng, cùng với hộ vệ luôn theo sát bên người Xương Phương Quách Thắng. Còn một bộ phận khác là những người nương tựa vào hắn, hàng tướng Tần Minh Hoàng Tín của Thanh Châu, Yến Thuận của Thanh Phong Sơn, Vương Ải Hổ, Trịnh Thiên Thọ, Hổ Tam Nương, Lý Tuấn của trấn Yết Dương, Lý Lập, Mục Hoằng, Mục Xuân, Trương Hoành, Trương Thuận, Đồng Uy, Đồng Mãnh, Tiết Vinh, Hầu Kiện. Âu Bằng của Hoàng Môn Sơn, Tương Kính, Mã Lân, Đào Tông Vượng. Bộ phận thứ ba là quân chiêu mộ, tự đến đầu hàng - Thạch Dũng, người do Đới Tông chiêu mộ - Dương Lâm, người do Lý Phùng chiêu mộ - Thang Long, Tiêu Đĩnh, Pháo Húc, Chu Phú..v..v. Theo tin tình báo, Lý Tuấn thuộc phe phái của trấn Yết Dương, tự lập thành một phái riêng ở trong trấn này."

Bạch Liên nói:

"Thật kì lạ, nếu như bọn chúng xung kích cấp bách, thì phỏng chừng hơn nửa nhân lực ở phía chúng ta đều đã bị dọa tới mức chạy loạn hết rồi, sao còn lắc lư, chao đảo như vậy chứ?"

"Vấn đề này bản quan biết rồi." Âu Dương dặn dò:

"Bạch Liên, cô đi dẫn Ngô Gia Lượng đến đây."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio