"Ta chỉ tiện thể đến xem mà thôi."
Triệu Ngọc gật đầu, người ở bên này ít hơn bên phố Đông nhiều, đa phần là đang ở gian phòng sau gian triển lãm nói chuyện làm ăn. Triệu Ngọc ghé sát tai vào nghe thử thì biết, bất luận là làm ăn ở mảng nào thì cách yêu cầu đều ghi trong khế ước cả. Các điều khoản đều rất chặt chẽ, xác nhận bằng dấu vân tay rồi lại ký tên, sau đó lại mang đến phòng làm việc tạm thời của nha môn ở phố Nam lưu vào sổ. Ở nha môn có nha dịch chuyên phụ trách việc công chứng.Sau khi nộp hơn mười đồng, nha dịch sẽ sao chép lại bản khế ước, bảo hai bên kí tên vào rồi niêm phong lại để lưu trữ.
Theo lý mà nói, phố này có thể phải bảo trì hơn một tháng, lúc Hoàng Gia báo tuyên truyền về đại hội thể dục thể thao cũng tiến hành luôn việc tuyên truyền của hiệp hội thương nghiệp. Không chỉ có hợp tác với vùng khác làm ăn, mà còn có thu hút đầu tư nữa. Ví dụ như về mặt lá trà, nền móng Dương Bình về mặt này rất yếu kém, cũng không có tự trồng trọt, nên cần phải bàn chuyện buôn bán với thương nhân Đông Nam, đại lý trà chuyên tiêu thụ trà ở vùng phía Bắc.
Triệu Ngọc gật đầu và nói với Tiểu Thanh:
Cách làm này quả thực rất bài bản.Âu Dương đúng là không ích kỷ."
"Không ích kỷ, tỉ, là ý gì vậy?"
"Các thương nhân này đến vùng khác mở chi nhánh, việc thu thuế đều là chuyện của huyện khác, không hề có can hệ gì với huyện Dương Bình.Hắn cũng khuyến khích người ta làm như vậy, thật là chuyện hiếm thấy."
"Hiếm thấy thì hiếm thấy, tỉ tỉ, tỉ đi cả một ngày trời rồi mà không đói sao?"
Tiểu Thanh xoa bụng.
"Đói rồi, lúc nãy ta thấy có một tửu lầu của nhà họ Vương ở đầu phố Bắc, chúng ta đến đó xem có còn chỗ hay không."
"Vâng!"
Hai tên nội thị vệ tiếp lệnh.
.....
Qua một khoảng thời gian ước chừng đủ để uống nửa chén trà nhỏ, một tên nội thị vệ mới chạy lại bên cạnh Triệu Ngọc và nói:
"Quan gia, có chỗ rồi."
"Đi lâu như vậy sao?"
Triệu Ngọc và Tiểu Thanh đến tửu lầu ở phố Bắc, nhìn thấy tửu lầu đã kín hết người ngồi, đến nỗi có người phải đứng để mà ăn.Còn vị trí tốt nhất ở trên lầu hai, sát một cửa sổ đối diện với đường cái đã có một vị nội thị vệ của mình đứng trang nghiêm bên cạnh rồi, trên đất nơi đó vẫn còn có chút bừa bãi.Nhìn tứ phía, lại thấy tất cả thực khách trong tửu lầu đều đang nhìn tên nội thị vệ của mình với ánh mắt đầy căm phẫn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bẩm quan gia, nô tài thấy chỗ này không tệ, đợi người ta ăn xong đi hết liền đến chiếm chỗ. Nhưng lại có kẻ nói với nô tài là chỗ này đã có người đặt trước rồi, huynh đệ nô tài không phục...."
Triệu Ngọc hỏi:
"Động thủ rồi?"
"Dạ, đả thương một người, bồi thường tiền cho hắn, thế mà hắn lại không cần."
Góa phụ họ Vương ở bên cạnh nói:
"Nhị vị cô nương, tôi là bà chủ của tửu lầu này, chỗ này đúng là đã có người đặt trước rồi, mong nhị vị cô nương đợi thêm nửa canh giờ nữa."
Triệu Ngọc nói:
"Bao nhiêu tiền, chúng ta mua lại chỗ này là được chứ gì."
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chúng tôi làm ăn chỉ nói một chữ "lý". Vẫn mong cô nương bảo người của cô rời khỏi chỗ này, đồng thời bảo họ hãy nói một lời xin lỗi với người mà họ đã đả thương, một lát nữa có chỗ trống tôi nhất định sẽ sắp xếp cho mọi người."
"Cái này thật lạ à nha, ta lại nghe nói làm ăn là phải nói chữ tiền mới đúng."
Triêụ Ngọc vừa ra hiệu, vừa lấy ra một đĩnh Kim Nguyên Bảo đặt ở trên bàn.
Góa phụ họ Vương chẳng nói, một người bạn thực khách từ trong lồng ngực lấy ra ba Kim Nguyên Bảo và nện ở trên bàn, giận dữ nói:
"Ở Dương Bình, ngươi chỉ đưa ra một đĩnh Kim Nguyên Bảo mà đã dám xưng là kẻ có tiền sao."
Góa phụ họ Vương vội trấn an và nói:
"Đại nhân nói ai đến đây thì cũng là khách cả, tôi thấy hay là bỏ đi, xin mọi người bớt giận."
Thực khách nói:
"Cũng vì lời này của ngài ấy, nếu không thì sớm đã kéo người đánh cho hắn một trận rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
Nội thị vệ hỏi với vẻ giận dữ.
"Sao?Đánh người mà còn ở đó nói lý nữa sao?"
"Đánh người thì làm sao hả?"
Nội thị vệ túm lấy một cái ghế đập một cú thật mạnh lên bàn của một người thực khách khác và quát, chiếc bàn vỡ ngay lập tức.
"Dừng tay!"
Hai tên nha dịch bước lên tầng hai và hỏi:
“Chủ quán, có chuyện gì vậy?"
"Cái này... Sự việc là như thế này."
Góa phụ họ Vương kể lại mọi chuyện cho nha dịch.
"Xin mời vị bằng hữu đi cùng chúng tôi một chuyến."
"Nha dịch chỉ vào tên nội thị vệ đã đả thương người khác và nói.
Nội thị vệ hỏi:
"Ngươi biết ta là ai không hả?"
Góa phụ họ Vương vội can ngăn:
"Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi."
Nha dịch nói:
"Chủ quán à, chuyện này không thể nào bỏ qua được.Nếu chỉ là một cái bàn thì bà chị nói bỏ qua chúng tôi liền bỏ qua ngay.Đằng này lại vô lý đả thương người khác, chính là chuyện phía công đường hình sự. Tôi cũng chẳng còn cách nào..... Huynh đài tự đi hay là để chúng tôi bắt đi đây?"
"Đến thử xem?"
Nội thị vệ nở nụ cười khinh khỉnh cùng với tư thế đầy thách thức.
Nha dịch thở dài và nói:
"Lượng ca, làm phiền huynh rồi."
"Chuyện nhỏ."
Một quả đấm từ Ngô Gia Lượng, người từ nãy tới giờ không nói dù chỉ một chữ thẳng mặt tên nội thị vệ mà tới. Nội thị vệ nhìn thấy kẽ hở trong cú đấm của Ngô Gia Lượng liền cười lạnh một tiếng rồi đưa tay phải chặn cú đấm ấy, tay trái đấm vào ngực của hắn. Nhưng không ngờ một quyền này của tay trái lại giống như đánh vào một thiết bản vậy, nhìn lại tayphảicũng đang trong tình trạng bất ổn, căn bản không ngăn được đường quyền của đối thủ. Hắn vội vàng thu tay trái về, hợp lực cả hai tay chặn cú đấm từ tay phải của Ngô Gia Lượng.
"Ya".
Ngô Gia Lượng hét một tiếng, vô cùng không nói lý lẽ mà dụng hết sức chụp lấy đôi tay của đối thủ. Sau đó lại túm lấy xương bả vai ở bên phải của nội thị vệ. Ngô Gia Lượng nói:
"Đừng ép ta phải đả thương người."
"Nhìn kiếm của ta đây!"
Tiểu Thanh thấy tình hình như vậy, lập dức rút ra một đôi Nga Mi Thích tấn công về phía hai mắt của Ngô Gia Lượng. Ngô Gia Lượng kinh hãi, vội lui về. Không ngờ Nga Mi đó
Nga Mi Thích: Một loại vũ khí gần với chủy thủ hay đoản kiếm, thường giấu trong tay áo.
Không ngờ đôi Nga Mi Thích kia như có linh tính vậy, không ngừng đi theo truy kích. Ngô Gia Lượng lùi lại mấy bước liên tiếp mới ra khỏi phạm vi tấn công.
Nha dịch vội kéo Ngô Gia Lượng và nói:
"Tại hạ bái phục thân thủ của các vị, nhưng mà các vị tốt nhất vẫn nên theo chúng tôi một chuyến, nếu không thì chúng tôi chỉ có thể bắn tên lệnh phiền tới Triển đại nhân mà thôi."
"Triển Minh?"
Tiểu Thanh hỏi, người này thì nàng biết, cũng đã gặp mặt một lần ở phía ngoài cung.
Không ngờ câu hỏi này của nàng lại khiến nha dịch hiểu nhầm là nàng đang có ý khiêu khích, lập tức dùng cung tên bắn một mũi tên ra ngoài cửa sổ, âm thanh vang vọng mãi không ngừng. Cái gọi là tên lệnh chính là mũi tên xuyên trong không gian, trên mặt có lỗ hổng, bởi tác dụng của dòng khí lưu mà khi bay trong không khí nó sẽ phát ra âm thanh.
Sự việc mỗi lúc một lớn, chỉ chốc lát Triển Minh đã dẫn theo hai tên nha dịch xuất hiện trong tửu lầu, sau khi nhìn Tiểu Thanh mấy lượt thì nghi hoặc hỏi:
"Vị tiểu cô nương này trông rất quen mắt, họ phạm phải tội gì vậy?"