" Còn có công tượng Tây Hạ tài nghệ tinh xảo, như hai vạn Thiết Diêu Tử tinh nhuệ trong Cầm Sinh quân, toàn bộ đều là áo giáp một màu, trong mười bước, kình nỏ không thể bắn thủng. Toàn bộ còn trang bị kiếm của Hạ quốc, sắc bén vô cùng, binh khí vừa giao kích, quân Tống cực kỳ thua thiệt."
Chu Đạt nói:
" Mùa hè năm Chính Hòa Tây Hạ tấn công Định Viễn ta, triều đình tức giận, sai Đồng Quán làm kinh lược sứ Thiểm Tây, Hà Đông, Hà Tây phái vạn trọng binh tấn công, lại lệnh kinh lược sứ Hi Hà Lộ Lưu Pháp dẫn vạn bộ kỵ đến Hoàng Châu. Kinh lược sứ Tần Phượng Lộ Lưu Trọng Vũ dẫn vạn binh sĩ đến Hội Châu. Quy mô như thế rốt cục đánh bại Tây Hạ, Tây Hạ bất đắc dĩ dâng tấu mong được thần phục, trận chiến này quân Tống tổn thất mười lăm vạn người. Nhưng hai năm sau, lại đến xâm phạm nước ta. Đại nhân là thương nhân hẳn biết, triều đình đánh có một trận chiến như vậy phải tiêu tốn bao nhiêu là tiền, mà Tây Hạ đánh một trận tiêu tốn bao nhiêu tiền. Tống có giàu có hơn nữa cũng hao phí không nổi, chỉ có thể là dựa vào địa thế hiểm trở để cố thủ."
Âu Dương cười nói:
" Chu tướng quân là không vừa mắt với Hàn Tướng quân."
" Mạt tướng không dám. Chỉ có điều, còn đường độc đạo này, mục tiêu rõ ràng, hành quân đã mất bí mật. Tuy có Liêu cùng Thổ Phiên kiềm chế bộ phận quân Tây Hạ, nhưng..."
Chu Đạt dừng lại rồi nói:
" Theo như mạt tướng thấy, nên chia nhiều đường cùng xuất hiện, khiến người Tây Hạ mệt mỏi, mới có thể lựa chọn lấy mềm chọi cứng."
" Tướng quân nghĩ như vậy... Phỏng chừng người Tây Hạ cũng nghĩ như vậy."
Âu Dương nói:
" Đánh trận ta không rành, có điều ngược lại thì biết tương lai này đánh trận sẽ không còn phải dựa vào nhiều người là được nữa."
" Vậy dựa vào cái gì?"
Âu Dương nói:
" Như tướng quân nói, địch nhân này có kiếm Hạ quốc là vũ khí vô cùng tuyệt diệu, lại có áo giáp rèn lạnh không mũi tên nào có thể xuyên thủng phòng ngự. Một người có thể kháng cự trăm tên quân sĩ của chúng ta. Vậy còn chúng ta lại không thể có một lợi khí có thể trong nháy mắt giết chết trăm người? Năm mươi vạn, hừ nếu quân Tống đều không sợ chết, hậu cần tiếp tế đưa tới, cho dù là hai trăm vạn chính diện với mười vạn quân Tống cũng chưa chắc có thể thắng. Còn có, theo ta được biết, triều đình Tây Hạ bây giờ quốc khố trống rỗng, đánh một tháng hai tháng phỏng chừng còn chịu đựng được, muốn đánh hơn nửa năm, chỉ sợ bọn họ muốn khóc cũng không kịp. Toàn dân đều là binh, ai đi thu lương thực? Ai đi vận lương. Tiểu Chu à đánh trận vẫn nói tổn thất, giống như việc buôn bán vậy, hai bên đều là thương điếm ép giá lẫn nhau, chết đứng vẫn luôn là kẻ tiền vốn ít hơn bên kia."
" Hả? Hàn tướng quân là muốn dùng kế sách hao tổn? Trọng binh chiếm được hiểm địa, khiến quân địch không thể tấn công, lại không dám không thủ.... Như thế ngược lại là biện pháp tốt."
" Đây không phải cách nhìn của Hàn tướng quân. Ta chỉ đoán mò thôi, ta nghĩ, nếu ta đi đánh trận, ta chắc chắn cũng hao tổn. Rồi sau đó vẫn treo thưởng, mang ngựa của đào binh tới cho hai mươi quan, ở trong doanh kẻ địch đốt được một lần hai mươi quan, giết một tên tướng quân năm mươi quan... Tất cả mọi người có thể vừa lĩnh tiền thưởng rồi sao đó đến Tống ở lại. Dù sao ta sẽ đem ngựa cùng vũ khí bán cho Tống Triều, lấy tiền mua tiếp... Ta cảm thấy Tây Hạ thế nào cũng chịu không được."
Âu Dương xoa cằm, đánh trận và buôn bán có vẻ cũng không khác mấy.
"..."
Chu Đạt mồ hôi nói:
"Không ngờ đại nhân lại đánh kiểu này."
" Sao không được, ta có tiền."
Âu Dương hất cằm nói:
" Đất đai ta buôn bán đều làm đến tận Kim quốc, còn sợ một Tây Hạ? Giống như mua, mua thành mua người mua ngựa mua vũ khí mua tướng lãnh."
Có câu là có tiền có thể ma sui quỷ khiến, hơn nữa người Tây Hạ cũng không phải bền chắc như thép. Tây Hạ lấy người Đảng Hạng làm chủ, nhiều dân tộc tạo thành quốc gia. Những dân tộc này cũng lẫn lộn sống chung với Tống, chẳng hạn như có một bộ tộc muốn quan hàm Tống Triều, Tống Triều không cho, bộ tộc này liền đầu quân Tây Hạ. Âu Dương ưu điểm khác thì không có, chỉ có hào phóng. Hắn đã mở miệng vay Dương Bình tiền trang một trăm vạn quan, lại thêm năm ngoái đem trăm vạn tiền dân nhập vào tài khoản cá nhân, cộng thêm khoản hồi hậu kỳ bán được vũ khí cho Liêu quốc, ở tiền trang chuẩn bị hai trăm năm mươi vạn quan. Trong đội ngũ của hắn, có hai xe kéo tất cả đều là bạc. Đầu năm nay người đều có giá cả.
" Báo."
Tiền vệ đánh ngựa đến trung quân:
" Âu đại nhân, phía trước có người đội nón trúc nói muốn gặp Âu đại nhân."
" Hắn nói cái gì?"
Tiền vệ nói:
" Một tấm lòng son, hai tay chuẩn bị."
" Ừm."
Âu Dương nói:
" Trương Tam, cầm một ngàn quan."
"Dạ."
Trương Tam từ trong bao da lấy ra một tờ tiền. Âu Dương đón lấy đánh ngựa tiến đến.
Chu Đạt nghi hoặc theo sau, đã thấy Âu Dương đứng trước chướng ngại vật xuống ngựa hỏi:
" Chờ đã bao lâu rồi?"
" Một tháng."
Người nọ giao một thứ qua.
Âu Dương đem tiền đưa cho hắn. Người nọ nhìn tiền giấy gật đầu hỏi:
" Còn cần gì nữa?"
Âu Dương đưa qua một tờ giấy. Người nọ nhanh chóng xem một hồi nói:
" Có chút khó khăn, làm sao nhận hàng?"
" Khách điếm Vượng Phúc Bình huyện Khánh Châu, tìm một người tên là Trương Tam. Ám hiệu, hôm nay ngươi ăn chưa? Trả lời: Não rỗng sao, tuổi còn trẻ."
" Nhớ rồi."
Người nọ lại không nhiều lời thêm, kéo nón xuống thấp vài phần, lên ngựa giơ roi quay đầu mà đi.
...
Chu Đạt phất tay để đội ngũ tiếp tục đi tới, rất tò mò với thứ Âu Dương nhét vào trong ngực, nhìn không dời mắt. Âu Dương bị nhìn đến mất tự nhiên, tự mình cung khai nói:
" Người nọ là gia đinh phóng viên ta mời riêng."
" Phóng viên mời riêng?"
" Ừm... Chính là cho hắn tiền, người giúp ta lấy tin tức. Là phóng viên thu mua Báo Hoàng Gia thường trú ở Hưng Khánh phủ."
Chu Đạt cả kinh nói:
" Đại nhân phái người phái đến Tây Hạ luôn sao?"
" Phải, Thổ Phiên, Đại Lý, Liêu, Kim đều có phóng viên của ta thường trú. Có điều bình thường không lộ diện, chỉ là ghi chép lại chuyện đại khái, cũng không phỏng vấn. Cứ hai tháng đưa về tin tức một lần mà thôi."
Âu Dương cười hỏi lại:
" Nếu không ngươi cho rằng tin tức quốc tế Báo Hoàng Gia lấy từ chỗ nào chứ?"