Thiên Tống

chương 156-2: vài chuyện vụn vặt (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu An như có điều suy nghĩ, gật đầu:

" Chu An cảm tạ đại nhân đã chỉ điểm. Ngoài ra hiệp hội buôn bán Đông Nam cũng đã thành lập, cũng có trao đổi với hiệp hội buôn bán Dương Bình, mọi người cản trở nhau phát triển. Chúng ta thương lượng có thể mời đại nhân ra mặt hay không, như buôn bán Dương Bình làm chủ tịch danh dự của hiệp hội buôn bán Đông Nam."

" Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ta mà làm có đôi khi sẽ chặt đứt tài lộ của mọi người. Chẳng hạn như hiệp hội buôn bán Dương Bình bên kia, ta đã cấm bọn họ xuất khẩu hàng hóa với Kim. Còn để cho bọn họ giảm bớt xâm chiếm thị trường Đông Nam..."

Chu An cười nói:

" Đại nhân, chúng ta cũng không phải là người ngu. Chỉ có điều danh tiếng của Chu An ta thật sự quá nhỏ. Mà còn danh tiếng của đại nhân ở trong mắt thương nhân chính là chiêu bài thần tài sống."

" Được, để hôm nào ta ra khỏi đây thì làm. Đúng rồi, ngươi tốt nhất nên để một hai người ở Dương Bình, hai hiệp hội buôn bán có tin tức gì có thể trao đổi cho nhau. Tiền nếu như buôn bán không hết, ta cũng có thể cho tiễn trang Dương Bình phái người đến Hàng Châu liên lạc."

Âu Dương nói:

"Phong thái như vậy đã đủ chưa?"

"Như đại nhân đã nói, đồng hành chưa chắc là oan gia. Đương nhiên là được."

Chu An chắp tay nói:

" Đại nhân đang ở trong Thiên Lao mà vẫn còn công vụ bề bộn. Chu mỗ sẽ không quấy rầy nữa."

" Chu chưởng quỹ đi thong thả."

Đông Nam Á... Nơi tốt, Âu Dương sau khi ngẫm lại căn dặn:

" Gọi người kế tiếp."

Một tên nội vệ ngoài nhà giam liếc Âu Dương một cái, có điều nội vệ này cũng là người đã ở lâu bên cạnh Triệu Ngọc, lúc Âu Dương bị giam lỏng từng gặp mặt rồi, tuổi khá lớn cũng không so đo, giúp hô một câu:

" Cam Tín"

" Tới rồi, tới rồi."

Cam Tín không phải đến một mình, mà là dẫn theo hai nha dịch. Ba người cũng chẳng tỏ vẻ ân cần thăm hỏi gì với Âu Dương, đã không kịp thở đem một đống công văn đặt ở trên bàn được xếp tạm thời cho Âu Dương.

" Oa!"

Âu Dương đổ mồ hôi:

" Ngươi không phải hơn nửa năm này đều nghỉ ngơi chứ?"

" Không phải, đại nhân, phần này là đồ án quy hoạch công trình trụ cột ở khối đất hoang phía nam Thanh Hà kia, bên trong có thiết kế đường ống dẫn, tổng cộng có ba dự án. Một là thượng du Thanh Hà, một là hạ du Thanh Hà, một là vùng trung du Thanh Hà. Nếu như là đi đến để bơi, có thể dựa theo yêu cầu của đại nhân xây dựng hồ lọc, vùng trung du phí tổn cao, hạ du thì không thể xây dựng."

Cam Tín tiếp tục nói:

" Phần này là bản thiết kế cầu thông qua đất hoang, còn có vật liệu và báo giá của ba công ty kiến trúc. Đây là phí tổn cơ bản, phí tổn bảo dưỡng để xây phà. Hơn nữa còn có thời hạn và phí tổn công trình xây dựng đường thủy ngầm. Ngoài ra còn có các hạng mục cung cấp cho thương nhân để phát triển đất hoang..."

Cam Tín chỉ vào đống văn kiện thứ hai nói:

" Những thứ này là kế hoạch hai kỳ về thôn đại học Dương Bình của hai công ty kiến trúc, dựa theo yêu cầu của đại nhân, lấy đại học làm trung tâm thành lập thôn nhỏ, ăn uống, nghỉ ngơi... đều đã được thiết kế. Còn có một bộ phận là kiến trúc phạm quy của Tân Thành, hoặc là đồ án kiến trúc chiếm diện tích, đại bộ phận tràng chủ nguyện ý trợ cấp ít tiền. Nhưng có người chiếm phương tiện công cộng... Một phần cuối cùng là các công văn cần phải có đại nhân ký tên, có phạm pháp, có công văn từ châu hồi về, có hộ tịch đăng báo..."

Cam Tín chỉ đống văn kiện thứ ba:

" Bên này là thu chi tài chính, thu chi tiền dân... trong nửa năm. Có một phần là bản vẽ và tham số về vũ khí mới của xưởng quân, bên trong còn có các vật tư cần thiết và phí tổn thành phẩm, để đại nhân suy nghĩ một chút xem có báo lên cho triều đình mua hay không..."

Âu Dương đưa tay ngăn hắn đừng nói thêm gì nữa, nói:

" Ngươi có hai thư ký cùng với hơn một trăm nha dịch thâm niên, những chuyện này bản thân ngươi xử lý là được. Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đang ngồi lao hay sao?"

" Đại nhân, chủ yếu là rất nhiều chuyện không nắm chắc được."

" Thứ nhất,, phương tiện công cộng là thứ mọi người đều được hưởng. Chẳng hạn như đường xá, chẳng hạn như sân cỏ... Những thứ này đều đã được quy hoạch tốt, người nào chiếm thì hủy đi, đưa tiền cũng không lấy. Không phải là phương tiện công cộng thì ngươi xem rồi làm. Thứ hai, mấy công ty thiết kế kiến trúc này đều có trình độ tiêu chuẩn, ngươi cứ nghĩ nếu như ngươi là người muốn ở vùng đất hoang đó, ngươi sẽ thích loại phương án nào. Nếu đều thích thì cái nào thuận tiện hơn thì chọn. Cam Tín, bây giờ Dương Bình có tiền, ngươi trước tiên có thể không cần phải lo lắng về tiền, mà là nên suy nghĩ về vấn đề hoàn cảnh sống thoải mái thì hơn, đương nhiên báo giá cũng phải cần hợp lý. Thứ ba, về phần ký tên, quan ấn không phải đang ở chỗ ngươi sao? Tùy tiện học chữ ký của ta là được, không ai sẽ đi so đo đâu. Thứ tư, tất cả thành quả nghiên cứu của xưởng quân trước mắt sẽ không sản xuất. Danh sách vũ khí hiện có chỉ nhận danh sách triều đình cho phép."

Âu Dương hỏi:

" Còn có chuyện gì khác không?"

" Có"

Cam Tín nói:

" Nghe nói trên biển đã xuất hiện đội thuyền buôn lậu, chuyên môn vận chuyển vật tư đại nhân cấm giao dịch đến Kim. Hiệp hội buôn bán Dương Bình nay đã hầu như không còn mua bán với Kim quốc nữa."

" Ừ, đã biết."

Buôn lậu là chuyện sớm hay muộn cũng phải xảy ra, này trong lòng đều biết. Âu Dương nói:

" Ngươi nói cho sư phụ ở xưởng quân, trọng điểm nghiên cứu trọng pháo. Không nhất định phải bùng nổ, nhưng yêu cầu bắn được xa, đạn pháo dễ bảo tồn."

" Hắc hắc"

Cam Tín cười nói:

" Triển Minh cũng sớm đã bảo xưởng quân nghiên cứu, mà nay đã hơi có thành quả. Đạn lửa có thể bắn ra bốn trăm bước, nếu dùng quen có thể bắn ra bảy trăm bước."

" Có tầm mắt, tuy rằng chúng ta không ở ven biển. Nhưng chuyện buôn lậu như vậy sớm hay muộn sẽ khiến cho triều đình chú ý. Nếu là đoạt tiền của bách tính, triều đình sẽ cho là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng buôn lậu đoạt thuế của triều đình, nhất định sẽ là đả kích lớn cho triều đình. Đến lúc đó trọng pháo vừa bán ra sẽ thu vào được lợi nhuận lớn."

Cam Tín nói:

" Còn có một lão học sĩ ở học đường Dương Bình nói chuyện phiếm với ta, nói hành vi của đại nhân có thể sẽ có chút phiền phức, có lẽ sẽ bị người mượn để ra uy, nhưng cũng không trở thành nguy hiểm đến tánh mạng, bảo đại nhân yên tâm."

" Đã biết rồi, đi mau lên."

" Hoàng thượng giá lâm."

Một tiếng hô to vang lên khắp Thiên Lao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio