"Thiếu nam thiếu nữ một khi tơ tưởng đến chuyện yêu đương thì không sao lường hết được hậu quả."
Lương Hồng Ngọc khẽ cười:
"Bây giờ chuyện của Âu Bình đã có lối đi, vậy Bạch Liên thì sao? Năm sau người ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, bây giờ vẫn còn chưa có ý chung nhân. Năm ngoái thì vẫn có bà mối đến tận cửa, năm nay đến cuối năm rồi mà đến một bà mối cũng không có. Bản thân nàng ấy không quan tâm, nhưng tốt xấu gì cũng là người ở bên cạnh quan nhân, không nghĩ giúp người ta cũng không được."
"Thì ta đổi nghề làm ông tơ là được chứ gì."
Âu Dương đau đầu, Bạch Liên là dị chủng, nữ nhân này làm cái gì cũng tùy tiện, chỉ có mắt tuyển chồng là cao. Không đạt đến tiêu chuẩn định ra thì đừng hòng qua cửa. Mà rắc rối hơn chính là quan điểm bình phán lại dựa vào Âu Dương làm chuẩn, lấy người khác so sánh với Âu Dương. Như thế mà có thể tìm ra được nam nhân nào mới gọi là gặp quỷ đấy.
Âu Dương muốn nói suy nghĩ này của mình với Lương Hồng Ngọc, không ngờ Lương Hồng Ngọc lại dè dặt hỏi:
"Hay là đại nhân nạp...."
"Nói vớ vẩn gì thế, cấp trên với thủ hạ là tuyệt đối không được. Hơn nữa người ta chỉ là sùng bái quan nhân của ngươi, chứ không phải ái mộ."
Âu Dương nói:
"Chuyện này cần phải nói cho rõ, về phần những chuyện có liên quan đến nữ nhân, ta sẽ không bao giờ suy nghĩ lại. Ngươi đừng có hào phóng tìm nữ nhân cho Âu gia như thế."
Lời này mà nói ra, khiến Bạch Liên hiểu nhầm thì còn tai hại hơn.
"Khiến quan nhân tức giận rồi. Hồng Ngọc lấy rau nhận lỗi."
"Ta không tức giận."
Âu Dương cười khổ:
"Ngươi học ở đâu cái dáng vẻ này vậy?"
"Không phải quan nhân từng nới, nữ nhân có ba thiên tính lớn: một là nói dối, hai là làm nũng, ba là tự đâm đầu vào rọ đó sao?"
............
Gần một năm không trở lại Dương Bình, Dương Bình đã phồn hoa không ít. Quán rượu Kim Tôn của Trân nương thực sự đã thay bà ấy kiếm được không ít tiền. Điều này khiến cho người quen có lợi nhuận chưa đầy một nửa như bà ấy vui đến híp cả mắt. Doanh thu lớn nhất của một quán rượu không nằm ở thức ăn, mà nằm ở phòng trò. Chi phí xây phòng trọ cực thấp, phí bảo vệ cũng thấp, yêu cầu về các vật dụng nhẹ, êm cũng thấp. Hơn nữa, người đến Dương Bình bàn chuyện làm ăn đều là những người buôn bán lớn, nên quán rượu Kim Tôn làm ăn phát đạt đến không có ranh giới cũng là điều dĩ nhiên.
Về phần vùng đất bỏ hoang ở bên bờ sông Thanh đều đã giao cho Cam Tín làm chủ. Dự tính đến trước tháng sáu năm sau, việc san bằng ruộng đất sẽ hoàn tất. Bên này chủ yếu sử dụng các nông dân nông nhàn, một là để gia tăng thu nhập, hai là giúp họ trong lúc nông nhàn không còn tư tưởng đến chuyện bài bạc nữa. Âu Dương đã từng suy xét đến mối nguy hại của chuyện đánh bạc, định bụng bảo Huệ Lan mở một chuyên bản, mỗi kì sẽ kể một câu chuyện có liên quan đến đánh bạc, vì đánh bạc mà tán gia bại sản để cảnh tỉnh người đời.
Ngày mùng tám tháng chạp, ân thưởng theo thường lệ của Hoàng Đế đã đến, lần này là tặng cho một chén ngự tửu, còn có một cặp thỏ Ứng Hỏa và thỏ Niên Cát Tường do một vị danh sư làm ra. Mà đơn xin nghỉ Âu Dương gửi đến châu lị cũng đã được phê chuẩn, chậu lị căn bản không hỏi Âu Dương muốn làm cái gì, nha dịch vừa nói một tiếng liền cho người giúp mang đến cho tri châu, sau đó đóng quan ấn là xong. Quan hệ giữa Âu Dương với châu lị ấy rất tốt, đến lò Thọ Châu, một trong năm lò quan lớn của nước Tống sau khi bàn bạc với Dương Bình thì đã được lò Dương Bình tiếp nhận rồi. Vả lại, cho dù quan hệ có không tốt thì cũng sẽ không làm khó, bởi tuy bây giờ ngoài mặt Âu Dương chỉ là một tri huyện, nhưng trên thực tế đã có thể xem là triều thần tứ phẩm rồi. Như Giám Quân Tây Bắc, Khâm Sai Đại Thần, Thừa Liêu Sứ vv. Được làm những chuyện này thì sớm đã vượt qua những việc mà một tri huyện có thể làm rồi. Hơn nữa người này quan hệ rất tốt với không ít các quan địa phương, sớm đã mang nguyên mẫu của quyền thần rồi.
Tết năm nay, trên bàn của Âu Dương lại nhiều hơn một người, Tông Trạch. Tông Trạch không dẫn thân quyến đến Dương Bình, hơn nữa, sau khi nghỉ định kì thì đại học chỉ còn một mình hắn. Nhìn người này cô khổ linh đinh, Âu Dương liền mời hắn qua bên này, cũng dặn dò kẻ dưới đầu xuân sau sẽ đón thân quyến của hắn tới đây. Thích đầu về lại Thích đầu, Âu Dương vẫn rất bái phục tính cách của Tông Trạch. Việc của Tông Trạch, Âu Dương đã nói với Triệu Ngọc mấy lần rồi, Triệu Ngọc cứ kiên quyết lắc đầu, ngày nào người này còn ở trong triều thì triều đình còn không yên ổn ngày đó. Khi Tống Huy Tông còn trị vì, sau khoa tiến sĩ thì người này vẫn chỉ là một viên quan bát phẩm nhàn hạ, thế mà cũng dám dâng sớ vạch tội Lương Sư Thành. Âu Dương cũng tính cứ để cho Tống lão nhân an hưởng tuổi già ở Dương Bình là tốt nhất.
Cô khổ linh đinh: Một thân một mình khổ sở không nơi nương tựa.
Bạch Liên thì vẫn tùy tiện như thế, một chút cũng không cảm thấy là mình sắp hai mươi sáu tuổi đầu rồi đấy. Âu Bình thì lại có chút không tập trung, mấy lần nói chuyện đều ở trong trạng thái thất thần. So với lúc trước, Triển Minh càng lúc càng chững chạc hơn. Huệ Lan vẫn thích nói chuyện phiếm với Lương Hồng Ngọc. Cam Tín phá lệ dẫn Tô thị đang bụng mang dạ chửa và cả nhà đi ăn bữa cơm tất niên. Có thể nhìn ra tuy hắn vẫn còn ong bướm ở bên ngoài, nhưng đối với thê tử của mình vẫn là sự yêu thương hết mực. Tô thị cũng khá mãn nguyện với tình trạng hiện nay. Một đám nữ nhân tụ họp nói chuyện con cái, đồ trang điểm, mấy chuyện trời ơi đất hỡi. Còn đám nam nhân lại là chuyện nửa tư.
"Gần đây chuyện cướp súng đã giảm được một chút."
Triển Minh nói:
"Nhưng lại xảy ra chuyện là có không ít người đến Dương Bình bán trẻ con."
"Buôn người?"
"Vâng, xét hỏi vài cặp vợ chồng thì bọn họ đều nói bản thân không thể nuôi được khi con cái quá đông, nhưng lại sợ tương lai con cái phải chịu ủy khuất. Nếu như đưa đến Dương Bình thì điều kiện sống của con cái sau này sẽ tốt hơn một chút. Có người thậm chí còn không bán mà tặng thẳng cho người ta."
Triển Minh chau mày rồi lại nói tiếp:
"Đại nhân, ta thật không hiểu, tại sao bọn họ lại phải sinh một lúc sáu bảy đứa, có cặp vợ chồng còn sinh tới mười một đứa, đừng nói là bọn họ, cho dù ta đây có nhiều con như thế thì cũng không có sức mà nuôi ấy chứ."
Âu Dương thở dài rồi nói:
"Thực ra thì họ cũng chẳng muốn thế đâu. Nhưng ngươi tưởng tượng mà xem, đêm xuống tối như bưng, không còn chuyện gì nữa thì chỉ có thể tiến hành cuộc vận động nguyên thủy nhất. Ta nghe nói phụ nữ có thai còn từ trên giường nhảy xuống, để cho đẻ non, kết quả là chết cả hai mạng người. Xem ra chỉ có thể bảo Hoàng Gia báo gia tăng in ấn, xây dựng thêm chuyên mục cho các bà mẹ. Có thể hướng dẫn được thì sẽ hướng dẫn, không thể hướng dẫn được thì chúng ta có muốn quản cũng quản không được."