Phía trên là phân tích từ chỗ xấu, Âu Dương tiếp tục bắt đầu phân tích chỗ tốt. Trong tất cả các chỗ tốt, ủng hộ thế lực phản kháng Đại Tần là cực kỳ có lợi. Một khi giúp bọn họ phục quốc, cắt vài miếng đất làm trạm binh sĩ thương nhận là chuyện có thể thương lượng tốt được.
Về Đại Thực thì chỗ tốt cũng nhiều, đặc biệt là các bộ lạc dễ dàng phân hoá, có thể lợi dụng. Thập Tự Quân thì lại là lựa chọn khó nhất, mỗi thành đều đã được phong tước cho các lãnh chủ rồi, bây giờ muốn bọn họ nhổ ra thì có điều khó khăn.
Hơn nữa dù sao cũng coi là một mình xâm nhập, tương lai nói không chừng có thể bị đánh rụng. Mà hợp tác với Đại Tần, khả năng có thể chiếm địa đến trăm năm, hai trăm năm, thậm chí còn có thể đồng hóa cư dân phụ cận trở thành một khối lãnh thổ Trung Đông của Tống.
…
Âu Dương cầm một cái ghế ngồi ở bên giường, cười mê mẩn nhìn Minh Á đang nằm úp sấp trên giường căm tức nhìn lại hắn. Âu Dương thấy nàng thái độ như vậy giải thích:
” Ngươi không biết, ở Tống chính là quy củ như vậy. Nói dối là phải bị đánh.”
Minh Á hiểu rõ ý tứ, nhưng muốn đứng dậy vẫn tương đối trầy trật, suy nghĩ kỹ mới hỏi:
” Ngươi muốn thế nào?”
Âu Dương nói:
” Ta quyết định ủng hộ các ngươi chống lại Thập Tự Quân đáng giận.”
” Điều kiện là gì?”
Minh Á đầu tiên là vui mừng, nhưng nhìn vẻ mặt như sói già của Âu Dương trong lòng lập tức sợ hãi một chút.
” Điều kiện là Constantinople sẽ thuộc sở hữu của lãnh thổ Tống quốc.”
Âu Dương từng xem, Constantinople này ven biển, chia cắt Á – Âu thành hai phần. Hơn nữa lục địa này có thể đến tận Biển Đen, là lối đi duy nhất từ Biển Đen ra vùng biển quốc tế, giao thông trên nước không thể chê được, một khi chiến thuyền đi đến nói đánh ai là có thể đánh được. Từ trên đất bằng mà xem, nơi đây chính là vùng giao tranh binh gia, Đông Nam Tây Bắc đều có quốc gia có thể đi được, là vùng quan trọng để Á tiến vào Âu, Âu tiến vào Á. Constantinople tổng cộng có mười sáu thành thị lớn nhỏ, nhân khẩu hơn năm mươi vạn, khí hậu ôn hòa, điền sản giàu có và đông đúc. Tuyệt đối là nơi tốt nhất đẳng.
“?”
Minh Á hiển nhiên không có lý giải được ý tứ của Âu Dương.
Âu Dương kiên nhẫn giải thích:
” Constantinople có phải là của các ngươi bị cướp đi đúng không?”
“Phải”
” Bây giờ ta muốn dùng thứ bị người khác cướp đi của các ngươi để đổi lấy sự ủng hộ của chúng ta giành cho các ngươi.”
Âu Dương nói:
“Là một sự mua bán vô cùng có lợi. Có điều đừng qua loa với ta, tương lai một khi cầm lại được, phải do giáo chủ tuyên thệ, nơi đây vĩnh viễn thuộc về lãnh thổ Đại Tống. Có điều ta có thể bảo đảm, quân Tống đóng quân ở chỗ này không những sẽ không ức hiếp các ngươi, ngược lại còn cung cấp sự bảo vệ cần thiết giành cho các ngươi.”
” Ta nghĩ ngươi đã đánh giá cao ta rồi.”
Minh Á nói:
” Đừng nói là ta, hiện nay ở trong nước không có có bất kỳ người nào có thể làm chủ được điều này.”
” Quả thật không có. Nhưng đối với một quốc gia tôn giáo mà nói. Giáo chủ chính là người đứng đầu. Chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta định ra giáo chủ, giáo chủ có thể điều chỉnh các thế lực. Rồi sau đó phối hợp với quân Tống chúng ta, đuổi Thập Tự Quân ra khỏi quốc gia của các ngươi.”
” Đề nghị này…”
Minh Á ngẫm lại phần sau, xoay người nhìn Âu Dương nói:
” Đề nghị không tệ, nhưng ở trong mắt ngươi ta lại không nhìn thấy một phần chân thành nào cả.”
” Đây là thánh chỉ. Đây là mệnh lệnh của Hoàng đế Đại Tống. Bất luận kẻ nào kể cả bản thân Hoàng đế cũng không thể sửa đổi được.”
Âu Dương lấy ra thánh chỉ thì thầm:
” Thừa lệnh vua… Sau khi lấy được Constantinople, quân Tống không được có bất kỳ hành vi khiêu khích nào, hơn nữa xem các quốc gia có mưu đồ với nước bạn Đại Tần là phe địch.”
Âu Dương thu thánh chỉ nói:
” Tương lai chúng ta có thể ký kết các hiệp ước hữu hảo, Đại Tống ta coi trọng nhất là mặt mũi, tuyệt đối sẽ không có khả năng không tuân theo hiệp ước.”
“Ừm…”
Minh Á vẫn còn đang trầm tư.
Âu Dương cười nói:
” Kỳ thật bất kể như thế nào các ngươi một chút tổn thất cũng không có. Dù sao các ngươi trước mắt có nguy cơ diệt quốc và diệt giáo. Cho dù tương lai chúng ta không giữ lời hứa, các ngươi coi như là gặp phải thêm một Thập Tự Quân. Mà khi đó chúng ta không giữ lời hứa, không phải là vừa lúc ở trong vòng vây của các ngươi sao?”
Có đạo lý, Minh Á hỏi ngược lại:
” Các ngươi không sợ chúng ta nói không giữ lời sao?”
Âu Dương nghiêm nghị nói:
” Đại Tống ta luôn luôn lấy đức thu phục người. Dùng thật lòng đổi lại thật lòng luôn luôn là phẩm đức cao thượng trong trao đổi đối ngoại của dân tộc ta. Có câu nói, người cho ta cái gì ta sẽ cho lại người cái đó. Tin tưởng ta, ta cũng sẽ thật lòng như vậy.”
” Ta rốt cuộc đã ở trong mắt ngươi nhìn thấy được sự chân thành.”
Minh Á gật đầu:
” Ta sẽ cố hết sức.”
Thu phục xong tiểu nữ sinh, Âu Dương hội kiến với vương tử Ba Tư. Hai bên khách sáo vô nghĩa vài câu, Âu Dương đối với sự nhường đường của Ba Tư, tỏ vẻ cảm tạ tự đáy lòng. Vương tử Ba Tư thì khách khí, nghe tiếng Trung Quốc đã lâu vân vân gì đó. Âu Dương vừa phụ họa vừa chửi mẹ nó trong lòng, không có một vạn khối tơ lụa ngươi sẽ nghe tiếng đã lâu sao?
Sau khi đi vào chủ đề chính, Âu Dương nói:
” Vương tử, ngươi nói chuyện có thể yên tâm. Thập Tự Quân tất nhiên sẽ không tiếp tục đông chinh. Mà còn thế lực còn sót lại của Đại Tần cũng không cách nào tạo thành uy hiếp với Ba Tư.”
Vương tử thông qua phiên dịch hỏi:
” Ta muốn biết tình hình cụ thể và tính toán của quân Tống, cũng để dễ phục mệnh với phụ vương.”
Âu Dương nói:
” Vương tử nên biết, chỉ có một quốc gia phân liệt mới có thể không có uy hiếp với Ba Tư.”
“Ừm, có điều làm sao để chia ra chứ?”
” Rất đơn giản.”
Âu Dương lấy ra bản đồ nói:
” Một đường từ Ba Tư đến Constantinople, trước mắt mặc dù là quân Tống đã đuổi đi Thập Tự Quân, nhưng vương tử nên biết rõ chúng ta căn bản không cách nào kéo dài chiến tuyến như vậy. Cho nên muốn đem một phần lãnh thổ tặng cho Ba Tư. Đương nhiên bên ngoài sẽ là hai nước chúng ta trở mặt. Rồi sau đó, một khối Tây Bắc này tất nhiên sẽ để Đại Tần chiếm lĩnh. Nhưng ở Constantinople vẫn để cho quân Tống chúng ta tiếp quản. Cứ như vậy, Đại Tần bị quân Tống ta chặt đứt thành hai phần. Hơn nữa chúng ta cùng với Ba Tư cũng đã tạo thành thế cục hô ứng lẫn nhau. Lưu tướng quân, ngươi giải thích đi.”
Âu Dương nói với Lưu Kỹ vẫn một mực chỉ nhìn không nói lời nào.