Thiên Tống

chương 187-2: kết thù (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau triều đình hạ chiếu, phong Chương Lan làm quận công Ngọc Châu, Lý Quang ban thưởng hư chức đại học sĩ, quan bái nhị phẩm, mặt khác quân Tây Bắc có chút ban thưởng, mọi chuyện coi như xong. Mặc dù như vậy, thủ bút triều đình vẫn khiến cho tất cả mọi người cả kinh. Chương Lan tước vị này khác biệt khai quốc công của Hàn Thế Trung, tước vị của Chương Lan là có thể thừa kế. Tương đương đem Chương Lan bổ nhiệm làm Ngọc Châu vương, nhiều thế hệ vĩnh viễn trấn giữ Ngọc Châu. Lý Quang làm mười năm hai mươi năm rồi quay về, tất nhiên là quan cư nhất phẩm, rồi sau đó quang vinh về hưu, để lại tiếng thơm cho con cháu về sau. Đối với thần tử có tính cách như vậy mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Mà lần này Bình thư dân gian bắt đầu lưu truyền, nổi danh nhất là câu chuyện Lưu Kỳ độc mã phá vạn quân. Nói trong ban ngày vừa đưa tay đã nhìn thấy năm ngón tay…

Âu Dương đi thanh tu. Cha mẹ Âu Dương đều là tin đạo, mặc dù Âu Dương không tin, nhưng làm như vậy cũng là biện pháp duy nhất có thể trừng phạt bản thân, bản thân cũng có thể tiếp nhận. Mặc dù người chết với hắn mà nói chỉ là con số mà thôi.

Vương Văn Khanh nói:

” Tướng quân bách chiến thương bạch cốt, nhưng ngươi lại sai rồi!”

Âu Dương nói:

” Xin ân sư chỉ điểm.”

” Được làm vua thua làm giặc, thế sự là do hậu nhân bình luận. Còn ngươi lại đắn đo cách nhìn của hậu nhân đối với ngươi. Cần biết sau trăm tuổi, một nắm đất vàng mà thôi. Nói ngươi gian, ngươi không biết. Nói ngươi trung, ngươi cũng không biết.”

Âu Dương suy ngẫm hồi lâu nói:

” Đệ tử hiểu rồi. Mọi việc chỉ có đúng sai, ta thành thì hắn sai, hắn thành thì ta sai. Đa tạ ân sư.”

Âu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, các triều đại về sau cho đến hiện đại tiêu chuẩn bình luận tựa hồ cũng là như thế này. Cho dù là sau khi Mãn Thanh giết hại người Hán bắt đầu thống trị, mấy vị hoàng đế đời trước cũng đều vỗ về an ủi với bách tính, bách tính liền mang ơn. Mãi đến khi hiện đại, không ít người còn cho rằng Khang Hi là hoàng đế tốt. Nhưng sự thật là chính sách suy yếu bọn họ thực hiện khiến thực lực chỉnh thể Trung Hoa không thể nào phản kháng được.

Một tháng sau, Âu Dương dáng vẻ gầy yếu trở về Dương Bình, đồ ăn quá kém, khiến Âu Dương không thịt không vui ngày thứ ba đã muốn chạy trốn. Bạch Liên cùng ba gã nha dịch sớm đã về Dương Bình nghỉ ngơi một hồi rồi, rồi sau đó lại đến đón Âu Dương trở về Dương Bình. Bạch Liên nói:

” Đại nhân, hiệp hội thương nghiệp…”

” Không nói việc công.”

Âu Dương chặn lại nói:

” Ta đang lĩnh ngộ chân lý đạo gia.”

Bạch Liên khó hiểu nói:

” Chân lý gì?”

” Đói.”

Âu Dương buồn bực nói:

” Bụng kì quái rồi, tuyệt không không chịu thua kém. Đồ vật đầy bàn vừa rồi chính là nuốt không nổi.”

Bạch Liên cười nói:

” Như đại nhân nói, bụng nhỏ rồi.”

” Ta nói Bạch Liên, ngươi cũng sắp ba mươi rồi, còn lấy chồng hay không?”

“…”

Bạch Liên im lặng một hồi, lắc đầu:

” Bạch Liên cả đời không lấy chồng.”

” Vậy không được.”

Âu Dương suy nghĩ:

” Lần sau bảo báo Hoàng Gia giúp ngươi đăng tin tìm bạn trăm năm. Gia tài mười vạn quan, bảo đảm ngươi lập tức trở thành miếng bánh thơm… Nói đùa thôi, không cần khẩn trương như vậy… Bạch Liên, ngươi không phải là thích nữ nhân đó chứ?”

“…”

Bạch Liên mặt đỏ nói:

” Nói bậy.”

Hiếm thấy Bạch Liên đỏ mặt một lần, Âu Dương cười ha hả nói:

” Không phải là tốt nhất. Vậy hai nữ nhân Ba Tư này?”

” Đúng rồi, việc này muốn nói với đại nhân.”

Trương Tam nói:

” Xảy ra chuyện rồi. Hai nữ tử Ba Tư này nói nếu đại nhân không cần các nàng, hy vọng có thể cho các nàng tự do, cho phép cho phép các nàng ở Dương Bình dừng chân mưu sinh. Âu Bình nghĩ đại nhân có lẽ sẽ không có ý kiến gì, liền liền ở bên ngoài an trí giúp các nàng.”

“Tiếng Hán cũng đều không hiểu, làm sao để kiếm sống?”

Âu Dương hỏi.

Lý Tứ nói:

” Đại nhân, ngươi không biết. Hai nữ tử này đã bị đại tửu điếm Kim Tôn thuê về, trở thành vũ đạo sư, bảy ngày biểu diễn một lần. Cứ như vậy nửa tháng, đã nổi tiếng khắp toàn bộ Dương Bình. Ngay cả mọi người ở Đông Kinh cũng đến thưởng thức. Nói thật, Lý Tứ ta cũng bồi vào Nam ra Bắc, nhưng vũ đạo nóng bỏng như vậy, làm cho nam nhân mơ mộng xa xôi, ngoại trừ Ba Tư ra hẳn là khó mà gặp được cái khác. Có khách thương lượng dùng một vạn quan mua các nàng theo bồi đêm, các nàng lại cự tuyệt. Nghe nói Đông Kinh và Hàng Châu đều có người mời các nàng đi biểu diễn lưu động.”

Âu Dương cười cười, thấy cũng đúng. Tống chủ yếu là dùng tỳ bà che nửa mặt mang theo một loại vẻ đẹp hàm súc. Mà còn người ta thì lộ ra không những nhiều mà còn dáng người uốn dẻo, ánh mắt như điện, uốn éo đứng lên đặc biệt phong tao (lẳng lơ)… Không nổi tiếng thì mới là lạ. Âu Dương nói:

“Ta thấy như vậy cũng rất tốt. Bất kể nói thế nào thì các nàng bây giờ đã có thể tự mình nuôi sống được mình.”

Mấy người đều là từ Tây Vực trở về, mọi người nói chuyện phiếm cũng chẳng có nhiều bận tâm như vậy. Đi chung đường vẫn tương đối thoải mái. Lại có thêm một biến hóa là quan đạo ở giữa hai huyện Thượng Cốc và Dương Bình đã mở rộng gấp đôi, theo ý của tri châu Thọ Châu, toàn bộ đường của năm huyện Thọ Châu đều được sửa chữa, cuối cùng liên thông đến Đông Kinh. Đa phần là sử dụng tài nguyên từ Âu Dương, lấy ra một phần thuế kim làm tài chính, thuê những người nông nhàn hoặc dân chạy nạn từ bên ngoài đến làm cu li. Con đường hằng ngày có sương quân đặc biệt bảo dưỡng, nhưng có một điểm, chiếc xe thông qua quan đạo cho dù là nhân lực hay là súc vật kéo, đi qua hai huyện vẫn phải giao nạp phí tổn nhất định. Nhân lực thì một trăm đồng, súc vật kéo thì một trăm năm mươi đồng, tiền nộp đó đều dùng cho việc bảo dưỡng đường. Đề nghị này với Âu Dương không có quan hệ gì, là tự tri châu đưa ra.

Dương Bình giàu có, Đông Kinh phồn hoa, vậy nến Thượng Cốc ở giữa tất nhiên cũng không nghèo được. Tri huyện mới vừa lên nhậm chức ở Thượng Cốc trước kia từng được huấn luyện tại đại học Dương Bình, nghe nói Âu Dương về Dương Bình, vô cùng khách khí đến nghênh đón tiếp đãi. Phú huyện như Thượng Cốc dựa theo lệ thường của triều đình, ba năm một kỳ, thường làm hai kỳ. Lại bộ Tống đã có chế độ khảo hạch quan viên, từ tù nhân cho đến dân sinh đều có điều tra. Nhưng Âu Dương cho dù một năm không có ở đây, kiểm tra đánh giá ở triều đình đều là xuất sắc. Dù sao bọn họ cũng biết Âu Dương mặc dù là tri huyện nhưng đã không thuộc phạm trù quản lý của bọn hắn rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio