Bảo tiêu nói:
” Bọn họ không chỉ có chở hàng, còn chở lao công, nói bên dưới thuyền này khẳng định có hơn trăm lao công, luôn luôn có giao dịch ngầm đặc biệt chiêu mộ đến Tống làm công. Những người này đều là khuân vác, nghe nói ở vành đai tam giác Hàng Châu, Dương Châu cùng Hồng Châu còn có thị trường giao dịch nhân công riêng. Bình thường đại thương nhân sẽ không đụng vào, phần lớn là thị trường của tiểu thương nhân, hoặc là giúp đỡ các đại thương nhân có thêm nhân công, còn có một vài địa chủ cũng sẽ làm như vậy. Tiền công của những người này chỉ có hai phần của người Tống, hơn nữa thời gian công việc cũng không dễ quan tâm. Điểm tốt duy nhất chính là, làm đủ năm năm, trường chủ sẽ giúp hắn sinh sống tại Đại Tống. Nhưng đại bộ phận đều là sống ở thôn quê, sau khi có bản lĩnh thì mới lăn lộn ra ngoài lại.”
” Triều đình với việc này biết một ít, nhưng cũng không có can thiệp quá nhiều. Dù sao mệt chết cũng không phải con dân Đại Tống, hơn nữa công việc bẩn thỉu, cực nhọc rốt cuộc cũng có người làm. Xe chở phân trong thành, xe nước rửa chén, đều là những người này phụ trách. Mà những vị trí này vốn dĩ trước kia có ra giá cao cũng không có bao nhiêu người chịu làm.”
Âu Dương hít ngụm lãnh khí, đây là triều đình ngầm đồng ý cướp đoạt dân cư, buôn bán nô lệ. Đãi vàng, đào quặng đều dùng những người này, chết rồi cũng không cần bồi thường. Vẽ cái bánh, để cho người đỡ đói. Không biết có bao nhiêu người có thể chịu đựng được đến năm năm sau? Còn nữa năm năm sau rồi, những thương nhân lòng dạ hiểm độc này có thể hay không thực hiện lời hứa của bọn hắn? Ồ… Dường như buôn bán nô lệ là do mình khởi xướng. Bởi vì bản thân đề nghị, triều đình dùng điều kiện để trao đổi, từ Kim quốc đổi một vài đám thanh niên trai tráng khai hoang Tây Bắc.
Đang nghĩ ngợi, quả nhiên bảo tiêu bảo tiêu nói, từ dưới buồng nhỏ trên tàu đi ra chừng trăm người. Thuyền này cũng không lớn, lại nhét được nhiều người như vậy? Âu Dương cảm giác đã có hình thức ban đầu Trung Quốc nhập cư trái phép vào những năm thế kỷ . Chủ tướng hạm đội bắt đầu lên đất liền, Âu Dương nói:
” Đi xuống xem một chút.”
Âu Dương đến trước cảng, quân đội Hàng Châu đã đến trước một bước, đang kiểm kê nhân số lao công phi pháp cùng sổ sách đăng ký. Những người này đem tư nô biến thành quan nô, thay triều đình làm việc. May mắn thân thể tốt có thể sung vào sương quân, nếu không may thì cũng không biết thế nào.
Đi đến nơi, Âu Dương cũng không nói tên mình, bởi vì chưa hẳn có người bán đứng. Vì vậy uy lực bảo tiêu liền phát ra. Bảo tiêu không chỉ có quen biết tướng lãnh quân đội Hàng Châu, hơn nữa cùng quan tướng doanh địa hạm đội cũng có giao tình. Có điều lần này giao tình có lớn hơn nữa, nhưng cũng không cho phép vào trong, âm thầm nói: Có ông chủ ở nhà, tất cả đều theo quy củ, người không liên quan không được đi vào.
Cuối cùng quan tướng doanh địa vẫn nể mặt bảo tiêu, thay thương nhân Âu Dương đưa một phần danh thiếp đến đại trướng nơi trú quân. Đại trướng rất nhanh có thân binh ra ngoài trạm kiểm soát:
” Tướng quân cho mời.”
…
Đến vị trí đại trướng, Âu Dương ngẩn người, không ngờ là Lương Hồng Ngọc đang ở đại trướng dẫn theo hơn mười người thuyền trưởng đứng chờ. Chỉnh tề nói:
” Chào tiên sinh.”
Đều là đệ tử của mình. Âu Dương cười nói:
” Có việc cứ làm, ta chỉ là tùy ý dạo chơi thôi, thuận tiện xem các ngươi thế nào.”
“Dạ”
Các thuyền trưởng đều tự giải tán.
“Ngươi đen đi nhiều rồi.”
Âu Dương đi đến trước mặt Lương Hồng Ngọc thở dài:
” Không hề nghĩ trùng hợp như vậy?”
Lương Hồng Ngọc vừa đi vừa nói chuyện:
” Cũng chẳng phải khéo, sớm đã nghe thấy phong phanh rồi, hôm nay có người chuẩn bị ở bến tàu dỡ hàng lậu. Nhạc tướng quân liền lệnh ta mượn danh nghĩa rời bến, hai ngày sau lại quay trở về. Chỉ là không ngờ ngươi đã ở gần đây. Chẳng lẽ… Lô hàng này là của ngươi?”
Âu Dương cười hỏi:
” Là của ta, ngươi cho đi không?”
Lương Hồng Ngọc ngẩn người:
” Cái này…”
Nói quanh co đã lâu không biết nói như thế nào.
Âu Dương lại thở dài, vào đại trướng, hai nữ thân binh sau khi pha trà liền đứng sau lưng Lương Hồng Ngọc. Âu Dương thấy Lương Hồng Ngọc thật sự không có trả lời vấn đề này, cũng không phải làm khó nữa, nói:
” Không phải của ta.”
“Ồ.”
Lương Hồng Ngọc thở ra một hơi.
” Nhưng mà, nếu như là Nhạc Phi cùng Lý Bảo, nhất định sẽ cho ta mặt mũi.”
” Các ngươi lui ra đi.”
Lương Hồng Ngọc căn dặn:
” Ta cùng Âu đại nhân có chút việc riêng cần bàn.”
…
Sau khi mọi người rời khỏi đây, Lương Hồng Ngọc mới nói:
” Không phải là ta không hề tình nghĩa. Mà là việc này đã ầm ĩ rất lớn. Nếu thật là… Hàng của ngươi, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ bỏ lô hàng này. Còn nữa, ta tin tưởng ngươi muốn, cũng có biện pháp lấy lại lô hàng này.”
” Quả thật không phải của ta.”
Âu Dương thấy Lương Hồng Ngọc hiểu lầm, giải thích một câu:
” Ta là cùng thái thượng hoàng du thuyền đến đây, rồi sau đó đi dạo Hàng Châu, không ngờ đúng lúc đang dạo chơi bến cảng lại đụng phải việc này. Nghe nói còn có mua bán người, bèn muốn hiểu thêm một chút.”
” Ồ.”
Có chút lạnh nhạt nhẽo, Âu Dương nếu biết là Lương Hồng Ngọc đang làm nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không đến. Nếu tới rồi thì phải nói chuyện:
” Thoạt nhìn, ngươi so với lúc ở Dương Bình tinh thần khá hơn nhiều. Nghe nói ngươi bây giờ là Chỉ Huy Sứ chính ngũ phẩm, không ngờ càng giỏi hơn ta nhiều, lăn lộn mãi vẫn quanh quẩn chức thất phẩm này.”
Hắn bây giờ rất hiểu Lương Hồng Ngọc. Ở Dương Bình Lương Hồng Ngọc ngoại trừ đi dạo phố, chính là đi dạo phố. Niềm vui duy nhất chính là ban đêm cùng với Âu Dương uống chút rượu nói chuyện phiếm. Nhưng Âu Dương lại thường xuyên không có nhà, Huệ Lan lại phải chịu trách nhiệm chuyện tòa soạn báo, Lương Hồng Ngọc là nhàm chán đến sợ.
” Ngươi đừng chê cười ta.”
Lương Hồng Ngọc mặt đỏ nói:
” Nghe nói ngươi đi Ngọc Châu.”
” Ừm.”
Âu Dương gật đầu:
” Mới vừa về mấy tháng.”
” Bọn họ đều nói tiên sinh uy vũ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay uy chấn ngoại phiên.”
Lương Hồng Ngọc nói:
” Nhạc tướng quân còn cầm một bức bản đồ kỳ quái nghiên cứu mấy ngày, nói là xem thử có thể mở hạm đội đi trợ giúp ngươi hay không. Bản đồ kia có phải là ngươi cho hắn không?
Âu Dương với Lương Hồng Ngọc không giấu diếm, gật đầu nói:
” Phải.”