Thiên Tống

chương 290-3: quái lạ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửu công công nói:

" Trần Đông xác thực là muốn giúp bệ hạ, nhưng ngược lại là làm trở ngại thì đúng hơn. Đương nhiên cái chết của thanh nghị đại phu tân nhậm, là một loại bất mãn của quần thần với bệ hạ. Nếu không phải là bệ hạ có đủ uy tín, sợ rằng đương trường đã có vài đại thần yêu cầu bệ hạ giao ra mấy nội vệ xuất hiện ở phụ cận."

Triệu Ngọc cau mày hỏi:

" Nghe ý này của ngươi cũng tin tưởng có nội vệ xuất hiện ở phụ cận kia?"

" Bệ hạ, trong kinh nội vệ có mấy nghìn người, xuất hiện ở kia có gì kỳ quái sao?"

Cửu công công nói:

" Có điều chuyện như vậy, nói không rõ thì chính là nói không rõ. Bệ hạ cho dù bây giờ bắt được hung thủ, bệ hạ cũng không thể giao ra, nếu không mọi người sẽ cho rằng bệ hạ là đang giấu đầu hở đuôi."

Triệu Ngọc ngẫm lại hỏi:

" Ngươi cảm giác chuyện này là do ai làm? Âu Dương sao?"

"Hồi bẩm bệ hạ, điều đó cơ bản là không có khả năng. Âu đại nhân đang ở trong lao bị giám sát rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn có nội vệ tuần tra xung quanh. Mấy ngày này cũng chỉ thấy có mỗi mình đến gặp, căn bản là không có nói vài lời gì cả."

Cửu công công cười khổ:

" Thật ra có rất nhiều khả năng, có thể chính là kẻ thù của thanh nghị đại phu, cũng có thể là trả thù lầm người, ai biết được."

Triệu Ngọc gật đầu:

" Hoàng đế ám sát đại thần, đây chính là hôn quân. Điều tiếng này trẫm không muốn gánh trên lưng. Ngươi đi mang Âu Dương đến đây."

...

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương một thân tù phục, không khỏi thở dài hỏi:

" Ngươi có khỏe không?"

" Tốt lắm."

Âu Dương trả lời.

Một hỏi một đáp như vậy, Triệu Ngọc cảm giác được bầu không khí khó xử, Âu Dương ngữ khí rất lãnh đạm, so với hắn trước kia căn bản là như hai người khác nhau. Triệu Ngọc ngẫm lại, đã đem Âu Dương nhốt vào Thiên Lao hơn hai tháng. Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi trẫm sao."

" Không có."

Nói chuyện với nhau như vậy căn bản là không cách nào tiếp tục được, Cửu công công khụ một tiếng nói:

" Âu đại nhân, Hoàng thượng cũng không có tính toán làm khó ngươi, nhưng ngươi cũng biết làm ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ phải có một tiếng công đạo."

"..."

Âu Dương nói:

" Chỉ sợ Hoàng thượng lúc trước không phải là nghĩ như vậy đi? Thảo dân đã hi vọng Hoàng thượng sớm chấm dứt án này, muốn giết muốn thả cứ sớm quyết định đi."

Âu Dương nói là lời nói thật, Triệu Ngọc trước kia xác thực là nghĩ như vậy. Mặc dù không đến mức giết Âu Dương, nhưng lại hi vọng cài lên hành vi của Âu Dương vài cái tội danh. Triệu Ngọc nói:

" Trẫm đã quyết định, triều nghị nửa tháng sau sẽ định tội danh của ngươi."

" Tạ ơn bệ hạ."

...

Bởi vì sự kiện thanh nghị đại phu bị giết, trước mắt triều đình với dư luận dân gian cơ hồ là nghiêng về một phía ủng hộ Âu Dương vô tội. Có điều các đại thần triều đình cũng hiểu rõ cũng hiểu rõ, vô tội là không thể nào, dù sao tội danh vẫn còn đó. Rất nhanh đã đến ngày bỏ phiếu, bầu không khí trong triều hơi có chút nghiêm túc.

Trần Đông được Triệu Ngọc thăng làm quan hàn lâm biên tu ngũ phẩm, làm một người phát ngôn, liệt kê từng chuyện của Âu Dương. Trần Đông cũng sửa lại ý tứ, không hề nói Âu Dương là loạn thần tặc tử, mà là nói Âu Dương là một gian thần thành công vĩ đại. Vì công lao với danh tiếng của bản thân nhiều lần không tuân theo quy củ, cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng, làm ra một số chuyện không nên làm. Cho nên hắn hi vọng tịch thu thân gia của Âu Dương, cách chức hắn làm thứ dân, lưu vong biên cương, vĩnh viễn không dùng lại.

Thanh nghị đại phu tân nhậm lại cho rằng, chuyện của Âu Dương quả thật có sai, nhưng điểm xuất phát cũng không phải là tư lợi vì mình, hơn nữa chuyện này với trung nguyên có công lớn, cho nên ý kiến của bọn họ là có thể chỉ bãi miễn chức quan của Âu Dương.

Tông Trạch thì tỏ vẻ lỗi của Âu Dương tương đối nghiêm trọng, nhưng không có bất cứ dấu vết gì về việc theo bọn phản nghịch hoặc là tạo phản, nhưng không trừng trị thì không thể cảnh cáo những người khác, cái nhìn của hắn là lưu đày Âu Dương đến biên cương.

Triệu Ngọc ở phía trên nghe mà giật mình hoảng hốt, nàng phát hiện ra tất cả mọi người đều có chung một quan điểm là đều đồng ý bãi miễn chức quan và công danh của Âu Dương. Tuy rằng lúc trước đã cách chức quan nhưng vẫn còn đăng kí ở Lại bộ, công danh cũng có. Cách chức làm thứ dân, chính là xóa sạch mọi thứ, hơn nữa không thể sai bảo như quan viên triều đình. Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy Âu Dương không cần phải làm quan thì tốt hơn.

Triệu Ngọc nhớ tới ngành vận tải, nếu lúc ấy không phải là Âu Dương đề nghị xử lý, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ tới đây Triệu Ngọc lên tiếng nói:

" Trẫm cũng có đề nghị, Âu Dương này có chút coi trời bằng vung, nhưng thanh nghị đại phu nói cũng chẳng sai, Âu Dương cũng không phải là tư lợi vì mình. Tông đại nhân cũng đúng, sai lầm của Âu Dương xác thực là có hơi lớn. Nhưng... Từ khi Tống khai quốc đến nay, chưa bao giờ bãi miễn trạng nguyên, trẫm cảm giác như vậy cũng không hợp lắm. Cho nên đề nghị không bãi miễn chức quan của Âu Dương, tùy thời có thể dùng lại."

Đề nghị này khiến tất cả ngẩn người, hoàng đế này nói như vậy khác gì bảo trở mặt liền trở mặt. Lập tức có đại thần nói, Âu Dương có sai cần phải phạt. Hi vọng Hoàng đế có thể nhẫn tâm trừng trị.

Bầu không khí trở nên rất quái dị, lúc trước Triệu Ngọc chụp mũ cho Âu Dương, mọi người đều phản đối. Bây giờ Triệu Ngọc đột nhiên muốn phóng thích Âu Dương, mọi người cũng phản đối. Triệu Ngọc xem mà hiểu ra, triều thần lúc này thật sự là bao hàm toàn diện. Triệu Ngọc nghĩ đúng rồi, các đại thần có quan hệ tương đối khá với Tô Thiên, thậm chí có lợi ích trực tiếp đều bảo vệ Âu Dương, nhưng thế lực dù sao cũng quá nhỏ, chỉ có thể là lợi dụng một tập đoàn khác giúp. Nhưng ý kiến của tập đoàn kia là bọn họ đồng ý bảo vệ Âu Dương, Âu Dương không thể làm quan tiếp nữa, điểm này hai tập đoàn đã có chung nhận thức. các thần tử không liên quan quá nhiều về lợi ích như Lý Cương, cũng không tán thành để Âu Dương tiếp tục làm quan. Cho nên các thần tử không ai đồng ý để Âu Dương tiếp tục đảm nhiệm làm quan viên triều đình.

Không có ai hi vọng Âu Dương chết, nhưng cũng không có ai hi vọng Âu Dương tiếp tục làm quan. Điều này làm cho Triệu Ngọc rùng mình. Nàng luôn cảm giác việc này có một âm mưu. Việc giá ngành vận tải tăng không chỉ là một sự kiện. Mà là một sự kiện có dự mưu để thao túng và tạo quan hệ với triều đình. Âu Dương hiển nhiên là một khối đá buộc chân ngăn cản bọn họ tiến lên.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nói:

" Trẫm quyết định, hành vi của Âu Dương quả thật có lợi lớn cho Tống, phạt bổng nửa năm là được."

" Bệ hạ nghĩ lại."

Lý Cương và một nửa triều thần cùng đi ra ngoài:

" Có lỗi mà không phạt, nuông chiều dung túng, thật không thỏa đáng."

" Bệ hạ nếu là bỏ phiếu định tội, các thần tử sẽ giúp bệ hạ phân ưu."

Một đại thần tam phẩm cúi đầu nói.

" Vua không nói đùa."

Có đại thần nhắc nhở Triệu Ngọc, ngươi phải theo như quy củ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio