Rất hiếm có người có khả năng chọc giận đến Ân Thịnh, dù cho những lần trước Đông Lục là năm lần bảy lượt gây phiền phức, Ân Thịnh cũng vẫn cứ một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Kỳ thực giữa các bộ tộc quỷ sư, tư đấu dẫn đến mất mạng quả thật rất thường tình, bởi vì bọn họ vốn là một đám người vừa tự ái lại vừa thập phần cao ngạo, hơn nữa ở một loại góc độ nào đó mà nói thì còn rất cứng nhắc cùng bảo thủ.
Bởi vì có khả năng tùy ý sai khiến quỷ sứ nên đã nhìn quá quen mắt những linh hồn của các bậc vĩ nhân lúc còn sống được người người sùng kính, đến khi chết đi cùng người bình thường thật ra chẳng mấy khác biệt. Quỷ sư bọn họ đối với thứ gọi là sinh mệnh quả thật không chút gắn bó, cũng không quá coi trọng. Mà Ân Thịnh tuy chảy trong mình dòng máu bộ tộc quỷ sư bậc nhất, bất quá suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với những quỷ sư khác. Này đồng thời cũng là lý do tại sao y và thân nhân lại có khác biệt lớn đến vậy, lớn đến mức nhất định phải dọn ra ngoài sống tự lập.
Nếu như nói tất cả những quỷ sư khác đều là một lòng dày công nghiên cứu làm sao đem chính mình tu luyện đến cảnh giới cao nhất, hoặc là mải mê tìm kiếm phương pháp trường sinh bất tử xưa nay được người người ngóng trông, thì Ân Thịnh thế nhưng một chút tham vọng của đám người kia cũng không có. Y thích an tĩnh, thích thoải mái, so với tự làm khổ chính mình chi bằng dùng đời này thư thả ngồi dưới tán cây hưởng thụ ánh nắng mặt trời buổi sớm mai. Y chưa từng cho rằng trên đời này quả thật có thứ gọi là trường sinh bất tử, mà cho dù có...
Ánh mắt của y lạnh lùng nhìn Đông Lục, sau đó lại rơi xuống trên thân bóng đen đang không ngừng vung quyền đến trước mặt mình. Đáy mắt chợt lóe lên một tia tàn độc.
Nếu như trường sinh mang ý nghĩa cô độc, vậy cùng vĩnh viễn chẳng thể siêu sinh thì có gì khác nhau? So với sông cạn đá mòn, y càng hi vọng có thể cùng người kia dìu dắt nhau đi đến cuối đời.
Vừa nghĩ đến ánh đèn đỏ chói mắt trên cửa phòng phẫu thuật, Ân Thịnh liền cảm giác trong lòng ngực thật giống có cái gì hung hăng va đập, như thể muốn xé toạc tâm nhĩ thoát ra.
"Ân thiên quân bảo hộ..." Ân Thịnh linh hoạt nhảy về phía sau, vạt áo trong theo cử động của y lật lên lại hạ xuống để lộ một đoạn da thịt trắng như tuyết, hai tay Ân Thịnh chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một xấp bùa, chu sa đỏ đậm trên bùa vàng thập phần bắt mắt. Y đọc thầm chú quyết, lá chắn tam giác bao bọc xung quanh đột nhiên vỡ tan, bóng đen dữ tợn gầm lên lao thẳng về phía Ân Thịnh hiện tại trông như không chút phòng bị.
Nhạc Chương siết chặt điện thoại trong tay, quên mất cả ý định muốn gọi cho Khâu Lạc, thời khắc này chỉ cảm thấy trái tim gần nhảy lên tới cuống họng rồi.
Ân Thịnh kề sát bóng đen xem ra thấp hơn không ít, y cúi đầu né tránh cánh tay của đối phương, bùa vàng trong tay "ba ba ba" cấp tốc đánh tới từng vị trí một trên thân thể đen ngòm kia.
Đông Lục trong phút chốc liền cảm thấy chính mình có hơi hoa mắt, tốc độ của Ân Thịnh bất thình lình nhanh đến mức chỉ còn có thể nhìn thấy duy nhất một bóng đen đang không ngừng lắc lư, mà bóng đen vốn dĩ chưa từng ngừng chuyển động lúc này mỗi lúc một chậm, cuối cùng cả thân đều bị kìm hãm, bước đi cư nhiên cũng thật khó khăn.
Đợi đến khi Ân Thịnh ngừng tay, trên thân đối phương đã bị bùa vàng phủ kín. Bóng đen không ngừng gào thét từng trận như vũ bão, bất quá hiện tại hoàn toàn chẳng thể động đậy.
Đông Lục hiển nhiên không ngờ tới Ân Thịnh chỉ đơn giản như vậy liền đem lệ quỷ cả người tràn ngập sát khí này chế trụ, miệng cậu khẽ mở, nửa ngày không nói được lấy một câu nào.
"Đông..."
Hạng Vũ đứng bên cạnh vừa hé miệng, Đông Lục chợt xiết chặt nắm đấm phẫn nộ quát: "Ngươi lên đi!"
Hạng Vũ yên tĩnh trở lại, trầm mặc một chút, hắn đưa tay cầm lấy cung tên giương lên, bước chân tiến về trước một bước, cung tên vốn dĩ không có gì nhất thời lóe lên kim quang, phảng phất mấy vạn mũi tên xé gió lao tới.
Nhạc Chương dùng mắt thường không thấy được, vội hướng Ân Thịnh kêu to: "Ân Thịnh! Nguy hiểm!"
Ân Thịnh thế nhưng không mấy để tâm, bùa chú trên người đã dùng hết, y đưa tay lên cắn vào ngón trỏ của chính mình, giữa hư không nhanh chóng vẽ ra một đạo bùa chú bằng máu, Hạng Vũ liền cảm giác bản thân như có thứ gì kìm hãm, cánh tay giương cung có hơi run, chẳng thể nào nhắm trúng mục tiêu.
"Hạng Vũ?"
Đông Lục nhíu mày, phát giác sắc mặt của Hạng Vũ xấu đi thấy rõ. Mà Ân Thịnh ở bên này lại không chút hoang mang nhìn bóng đen trước mặt, lần nữa giữa hư không vẽ nên một đạo bùa chú khác, màu máu đỏ đậm chợt bùng lên tia sáng, từ bùa chú bằng máu lao ra mấy chục thanh kiếm gỗ sắc nhọn, mỗi một thanh kiếm đều nhắm thẳng vào điểm yếu của bóng đen mà lao tới.
Bóng đen nảy sinh tuyệt vọng gào thét, thời điểm bị thanh kiếm gỗ cuối cùng đâm xuyên qua cổ họng, âm thanh tức thì im bặt.
Bóng đen chậm rãi tiêu tan trong không khí, bị bùa vàng bốn phía hấp thu hầu như không còn một chút khí tức, đống bùa chú đó cũng không cần đến lửa liền tự động bốc cháy.
Vầng trán Ân Thịnh hiện lên một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt so với ban đầu có chút tái nhợt. Y không chút cảm xúc quay đầu nhìn Đông Lục.
"Còn muốn giết tôi nữa không?"
Sắc mặt Đông Lục hiện tại so với y cũng không khá hơn chút nào, Ân Thịnh trấn giữ được cả Hạng Vũ, năng lực của mình không bằng Ân Thịnh, thâm tâm thật muốn vùng vẫy nhưng là không còn biện pháp. Dẫu biết khoảng cách giữa hai người rõ ràng là khác nhau một trời một vực...Dẫu biết!!!
Đông Lục đột nhiên lảo đảo dựa tường trượt dần xuống mặt đất, hung hăng vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Anh giết tôi đi mau giết tôi đi!"
Nhìn cậu cam chịu bỏ cuộc, Hạng Vũ giận đến cái trán nổi đầy gân xanh, gồng hết toàn bộ sức lực phản kháng lại trấn hồn chú, liều lĩnh thả tiễn.
Ân Thịnh thoáng cái nhảy vụt vào trong kết giới của Nhạc Chương. Nhạc Chương rất nhanh từ trong túi áo lấy ra hai chuỗi Phật châu khác biệt đeo vào hai bên cổ tay trái phải, đoạn giơ tay lên làm động tác chống đỡ hư không, kết giới lúc này so với vừa rồi trở nên to lớn gấp bội, chụp xuống đem hai người bảo hộ ở bên trong.
Hàng ngàn mũi tên vô hình xé gió bay tới, âm thanh cùng lực đạo khi tên kịch liệt va chạm vào kết giới không khỏi khiến đáy lòng Nhạc Chương phát run, Ân Thịnh vô cảm nhìn Đông Lục, ánh mắt như thể đang ngắm nhìn sinh vật đáng thương nhất thế gian.
Hạng Vũ lần này hoàn toàn cạn kiệt sức lực, bóng người của hắn nhàn nhạt biến mất, chỉ để lại tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Chuyện ta đáp ứng cùng đại ca ngươi đã làm được rồi, ta đáp ứng hắn tận sức bảo vệ ngươi, con đường sau này ngươi đi thỉnh cầu tự mình bảo trọng."
Đông Lục ngẩn người, bất thình lình ngẩng đầu, gương mặt giàn dụa nước mắt nhìn về phía Hạng Vũ nay đã tan vào hư không: "Ngươi đi đâu? Cả ngươi cũng muốn đi? Tại sao ngay cả ngươi cũng muốn bỏ rơi ta?"
Thế nhưng không một ai lên tiếng trả lời, khế ước của Hạng Vũ không còn nữa, lúc này có lẽ đang trên đường quay về địa phủ.
Môi run run, Đông Lục ngây ngốc nhìn vị trí bên cạnh không một bóng người, nhìn một chút, lại đột nhiên nở nụ cười.
"Ha ha, ha ha ha...Đều đi, đều đi hết, ai cũng không cần tôi...Ai cũng không cần!"
Ân Thịnh nhìn đủ rồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Cậu có biết cái cậu sai nhất là gì không?"
Đông Lục không đáp, phảng phất đã chết tâm, ánh mắt đờ đẫn ngồi co quắp dưới đất.
"Cậu vĩnh viễn là vì người khác mà sống." Ân Thịnh nói: "Đem anh trai cậu làm cớ, đem tôi làm cớ, đem cha cậu làm cớ. Bởi vì nếu không làm vậy, cậu sẽ không tìm được nguyên nhân để chính mình sống tiếp."
Đông Lục giật giật cuống họng, tiếng nói khàn khàn phát ra: "Câm miệng..."
"Mẹ cậu là người thường." Ân Thịnh nói: "Tôi đã thấy bà ấy, bà hai Đông."
Đông Lục sững sờ, dường như muốn động thủ, nhưng rốt cuộc vẫn là mặc kệ. Co quắp ngồi bất động tại chỗ, thật giống như hết thảy sự việc cùng cậu đều không có quan hệ.
"Cậu là hỗn huyết." Ân Thịnh nói: "Không thể kế thừa được năng lực tối cao của Đông gia, vì lẽ đó mà năng lực của cậu mới kém như vậy."
Nhạc Chương cũng khẽ giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy bà hai kia cậu thế nhưng lại không phát hiện bà ấy là người thường.
"Tại sao tôi lại được sinh ra trên đời này..." Đông Lục lầm bầm: "Tại sao vậy chứ..."
Cậu không nên được sinh ra, từ khi bắt đầu đã là không nên. Mẹ cậu thậm chí cả một thân phận chính thức cũng không có, cứ vậy mà cam tâm tình nguyện đi theo người cha băng lãnh kia của cậu, từ nhỏ sự hiện diện cậu đã bị che khuất bởi người anh trai ưu tú. Chính thất của cha đối với cậu thập phần khinh rẻ cùng xem thường, duy chỉ có anh trai là đối xử tốt với cậu...Vốn nghĩ dù năng lực có kém cách mấy cũng sẽ thành tâm cống hiến cho anh trai cả đời. Giúp anh ấy lo liệu Đông gia cho thật tốt, bất quá anh trai thế nhưng lại bỏ cậu mà đi.
Trọng trách thừa kế Đông gia bất ngờ đổ ập lên người cậu, mẹ của anh trai phát bệnh điên, cha lại còn dự định tái giá... (Vis: Tái giá lấy quỷ sư để sinh con thuần huyết. Cơ mà tự nhiên edit tới mấy khúc này không hiểu sao lại cứ nghĩ tới Harry Potter, hai chữ "máu bùn, "máu bùn" cứ luẩn quẩn trong đầu miết.)
Cái thế giới này đến tột cùng là sao a. Từ thời khắc bắt đầu đã xác định cậu là kẻ dư thừa...Nếu như cậu may mắn thuần huyết, có phải mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như thế này không?
Trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ cưng chiều của Đông Ngũ đối với cậu, anh trai rất thương yêu cậu, anh trai đã nói cậu là đứa em bảo bối của anh ấy.
"Tại sao anh trai không thể không chết chứ?"
Đông Lục ngây dại nhìn về phía Ân Thịnh: "Tại sao người chết lại là anh ấy? Tại sao người chết không phải là tôi?"
Nỗi tức giận trong lòng ngực Ân Thịnh vơi bớt phần nào, y rời khỏi kết giới của Nhạc Chương. Đông Lục thấy y càng lúc càng tiến gần, trên mặt lộ ra tươi cười: "Mau đến giết tôi đi."
Ân Thịnh nhìn cậu: "Cậu sao không thử suy nghĩ một chút, vì cớ gì Đông Ngũ trước khi chết mệnh lệnh cuối cùng dành cho Hạng Vũ lại là phải bảo hộ cậu."
"Tại sao?"
"Bởi vì Đông gia sắp sụp đổ rồi." Ân Thịnh hờ hững nói: "Một khi Đông gia thất thế, những trưởng lão quỷ sư sẽ cùng nhau đứng lên, bọn họ sẽ phân chia gia sản nhà cậu, thậm chí chia cắt người nhà của cậu."
Đông Lục rốt cuộc thức tỉnh, đáy mắt ánh lên tia sợ hãi: "Có ý tứ gì?"
"Huyết thống của Đông gia tốt xấu gì cũng tuyệt đối mạnh mẽ." Ân Thịnh nói: "Nếu như liên hợp lại giết chết cha cùng mẹ cậu, rồi đem giam cầm linh hồn biến bọn họ thành quỷ sứ."
Đông Lục há hốc, như thể vừa nghe thấy được thiên phương dạ đàm
Thiên phương dạ đàm: tựa chuyện thần tiên, chuyện khó có thể tin được.
"Đông Ngũ chính là biết ngày đó sẽ không còn xa, vậy nên mới căn dặn Hạng Vũ kề cận bảo hộ cậu, ít nhất cũng phải giữ lấy cho bằng được mạng sống của cậu." (Vis: Nếu không thể bảo hộ, dẫn đến thương tích thì tối thiểu cũng phải giữ lấy cho bằng được cái mạng:v:v:v:v)
"Sao...Sao anh lại biết..."
"Cậu đã bao lâu không về thăm nhà?" Ân Thịnh nói: "Nếu như thời gian gần đây cậu quay về, cậu khắc biết. Hiện tại Đông gia dính đầy tử khí, nếu tôi đoán không lầm, Kim Đại Chung đang cùng Đông gia cấu kết thực hiện giao dịch−−−− Tróc sinh thế tử."
Dừng một chút, Ân Thịnh nhíu mày nói: "Là dùng linh hồn người chết để tróc sinh thế tử."
"Linh hồn người chết..." Đông Lục hoàn toàn choáng váng: "Đó là cấm kỵ..."
"Không sai." Ân Thịnh gật đầu: "Tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng Đông Ngũ hẳn là đã giúp Kim Đại Chung làm việc này. Hàng năm toàn quốc người chết nhiều không đếm xuể, căn bản sẽ không bị phát hiện, đáng tiếc Đông Ngũ sớm không còn."
Đông Ngũ chết rồi, Kim Đại Chung lại dùng phương pháp cũ tiếp tục hành sự, dù có Đông Lục hỗ trợ, bất quá bởi vì không có được bản lĩnh của Đông gia, thế nên gần đây thành phố A mới liên tiếp phát sinh không biết bao nhiêu là sự kiện.
Kiếm tiền từ linh hồn của người chết, có lẽ Kim Đại Chung vẫn là người duy nhất trên đời này dám làm.
Ân Thịnh nghĩ tới khuôn mặt to tròn béo múp kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kinh tởm đến buồn nôn.
"Sao lại như vậy..."
Đông Lục chợt phát hiện, khi cậu chấp nhất đuổi theo phía sau anh trai cùng Ân Thịnh, hết thảy đều đã thay đổi. Cậu hiện tại không chỉ mất đi anh trai, không chỉ mất đi lá chắn duy nhất của anh trai để lại tức Hạng Vũ, mà ngay cả gia tộc của chính mình cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Giam cầm số lượng lớn linh hồn, một khi bị địa phủ phát hiện...
Trời phạt!
Trong đầu thật đúng lúc nhảy lên hai chữ, trước mắt phảng phất xuất hiện tình cảnh Đông gia bị những quỷ sư khác không chút lưu tình chia cắt.
Nếu như có thể quay lại, có lẽ cậu đã sớm một chút phát hiện được...
Không, cứ coi như cậu sớm một chút phát hiện thì có thể làm thế nào đây? Cậu nhất thời mê man, lẽ nào chính mình có thể ngăn cản được cha sao?
"Đông gia các người là nghĩ muốn sức mạnh càng thêm cường đại." Không thể không nói, chưởng môn của thế hệ này đã quá coi trọng quyền lợi, Ân Thịnh chậm rãi quay đầu nhìn về phía hoàng hôn nơi cuối chân trời đằng Tây: "Cha cậu cũng không phải không yêu thương cậu, chỉ là ông ấy muốn bảo hộ cậu từ một kẻ hèn yếu trở nên thật vững vàng mạnh mẽ."
Đông gia mất đi người thừa kế, Ân Thịnh xa cách nhớ lại thời trẻ con đã từng nhìn thấy qua tư thế oai hùng của vị chưởng môn nọ, mà lần này gặp lại, thế nhưng lại là một ông lão tuổi đã xế chiều.
Nước mắt của Đông Lục cũng không còn cách nào kìm nén. Mặc dù giờ khắc này tràn đầy hối hận cùng tự trách, chuyện đã qua, vẫn là thủy chung không thể trở lại.
Vis: Trời ơi, có ai thắc mắc vì sao nay tui năng suất dữ vậy hông!? Là tại tự nhiên chương này càng đọc tui càng thấy thích, phải nói là thích lắm luôn ấy, nên là dù buồn ngủ sml vẫn ráng làm cho xong nè ≧▽≦
Mau đến thả tim cho tui điii!!