Thiên Vận Online

chương 13: âm mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoang Linh. Cấp , quái vật nhân hình hệ thổ, lớn lên giống như một tượng bùn màu tím đậm cao bằn nửa người thường, trên mặt còn có ba cái động lõm vào tượng trưng mắt và miệng, gặp địch sẽ vươn hai xúc tu công kích đối phương ( thật không hiểu làm sao mà lại đặt nó vào hệ nhân hình ).

Có người nói, nó vốn là một vị hắc ám luyện kim thuật sư nổi danh, một lần nọ, nó cùng một vị ma pháp sư cũng rất nổi danh quyết đấu (), sau khi chiến bại, không cam lòng nên uống vào liều thuốc do mình điều phối, liền dị biến thành cái dạng này.

Đương nhiên, đây chỉ là bối cảnh Thiên Vận sáng tạo cho quái, không phải sự thật.

Hoang Linh máu trâu phòng cao, lực công kích cũng không kém, bất quá tốc độ công kích lẫn tốc độ di chuyển đều rất chậm. Chúng nó phi thường chán ghét ma pháp, chỉ cần tại khu vực phụ cận sử dụng ma pháp ( bao gồm cả ma pháp phụ trợ ), cũng có thể bị mấy đầu hoang linh vây đánh.

Cho nên ở khu luyện công này, hầu như đều là chức nghiệp hệ viễn chiến.

Ta có được bốn chức nghiệp kỹ năng đều thuộc về ma pháp, đánh Hoang Linh loại quái phản ứng với ma pháp cũng không tốt lắm ( chỉ cần đọc chú ở gần nó, nó sẽ tiến lên công kích ), kết giới và phù pháp không thể sử dụng, hơn nữa khi dùng triệu hoán thuật và ma pháp phụ trợ thì còn phải chú ý phụ cận có quái hay không, phi thường bất tiện.

Ta ngược đãi mình như vậy cũng có nguyên nhân của nó… ngày nghỉ nhiều người.

Hôm nay là cuối tuần, ngoại trừ khu Hoang Linh, những điểm luyện công gần Vô Hạn thành đã sớm kín người hết chỗ, ta lại không thể bại lộ chức nghiệp kỹ năng ở nơi có quá nhiều người, khu luyện công xa một chút thì phải ngồi xe ngựa mấy tiếng mới đến, hơn nữa tới rồi thì sao, có lẽ vẫn là tình trạng người nhiều hơn quái.

Dù sao triệu hoán sư coi như là chức nghiệp hệ viễn chiến, miễn cưỡng cũng có thể đánh Hoang Linh luyện công vậy. Ta an ủi mình như thế.

Thế nhưng, khi bất đắc dĩ nhìn đến thú triệu hồi ra tới con thì lại nhịn không được thở dài một hơi.

“Ai…” Phiền muộn a!

Trong Thiên Vận có triệu hoán sư nào giống ta, tới cấp vẫn chỉ có thể triệu hồi ra Song Đầu Ma Khuyển cấp ni! Bởi vì mỗi kỹ năng đều phải sử dụng đến một độ thành thạo nhất định mới có thể thăng cấp, cho nên người chơi song tu, cũng chỉ có mấy người luyện được kỹ năng rất cao, hay là luyện được không cao không thấp, huống chi là ta.

Kỹ năng hiện tại của ta không có cái nào luyện được đến trung cao cấp, toàn là trung cấp ( kỹ năng từ cấp - là đê cấp; - là trung cấp; trung cao cấp, cao cấp và cứu cấp, thì phải xem hạn mức đẳng cấp cao nhất của kỹ năng mà phân chia ).

… Tuy rằng một lần có thể triệu hồi đầu thú cũng đủ dọa người, thế nhưng lương SP tiêu hao cũng rất dọa người.

Ta có lên diễn đàn trang chủ của Thiên Vận, nghiên cứu qua cách luyện công của bốn loại chức nghiệp, thông thường triệu hoán sư sẽ đối phó ma phản () ( phản xạ ma pháp ) lại có tính quần cư ( công kích quần thể ) của Hoang Linh, đại thể đều là đứng xa xa lệnh sủng vật dẫn vài con Hoang Linh qua đây, tiếp tục lợi dụng triệu hoán thú công kích.

Cảm ứng của Hoang Linh đối với triệu hoán hoặc ma pháp phụ trợ có phạm vi tương đối nhỏ, cho nên chỉ cần đừng tới quá gần Hoang Linh đàn, sẽ không sẽ phát sinh tính huống bị vây đánh.

Vì vậy ta phái Bạch Vũ một lần dẫn hai ba con Hoang Linh, lại dùng đầu thú triệu hồi đè chết chúng nó ( bởi vì đẳng cấp của thú triệu hồi thấp hơn Hoang Linh nhiều lắm, không thể làm gì khác hơn là dùng chiến thuật biển “người” ), triệu hoán thú sắp hết thời gian hạn định thì phải triệu hồi lại một lần nữa, cũng là phái Bạch Vũ điều tra trước, xác định phụ cận không có quái mới triệu hoán.

Ai kêu ta chỉ bắt được một mình Bạch Vũ làm sủng vật, không thể làm gì khác hơn là đành phải vất vả nó. Có cơ hội, ta nhất định sẽ bắt thêm một sủng vật.

Bất quá, ta cũng không muốn dưỡng Hoang Linh…

Khu Hoang Linh ngoại trừ một ít cung tiễn thủ hoặc ám sát giả đang luyện công, cũng chỉ có một mình “triệu hoán sư” ta, không có người tranh quái.

Cả ngày cày cuốc, ta đại khái thăng được cấp.

Tốc độ thế này đối người khác mà nói xem như là rất nhanh, thế nhưng với ta là chưa đủ. Càng sớm luyện được cấp cao, càng nhanh có thể cùng Vô Cực bọn họ cùng đi làm nhiệm vụ, ta thực sự không hy vọng cuối cùng còn phải làm phiền người trong đoàn đến kéo ta.

Muốn đẩy nhanh tốc độ luyện công, Vì vậy ta lệnh cho Bạch Vũ dẫn thêm vài Hoang Linh qua đây. Nhưng như thế này nhất định phải sử dụng ma pháp phụ trợ buff máu hoặc là gia tăng trạng thái cho đám thú triệu hồi, hơn nữa không thể bị người khác thấy ( bởi vì linh thú sư cũng không hội triệu hoán thuật ), còn phải để ý cẩn thận không để quái Hoang Linh gần đó bật phản xạ ma pháp.

Để tránh nguy hiểm, ta cho Bạch Vũ sau khi dẫn quái trở về, thì bay lên không trung cảnh giới.

Ta phóng ma pháp phạm vi rộng [Thiên hàng cam lâm] buff đầy máu cho đám thú triệu hồi, hai hoang linh vừa mới tái sinh gần đó quả nhiên bị hấp dẫn qua đây, chúng nó vươn xúc tu dính dấp chuẩn bị công kích ta.

Lúc này triệu hoán thú đang vây bắt bốn con hoang linh khác, không thể phân thân, ta chỉ đánh kéo hai khối ám tử sắc, không ngừng xoay chuyển vòng quanh đám thú triệu hồi. Ta một mặt buff máu cho thú triệu hồi, một mặt lệnh cho Bạch Vũ công kích hai con hoang linh đang truy đuổi phía sau, trong tâm cầu khẩn mình không bị đám xúc tu kinh khủng kia sờ trúng.

Đợi đám thứ triệu hoán rốt cục diệt sạch bốn con hoang linh, ta lập tức cho chúng nó công kích con hoang linh còn lại, còn hoang linh kia đã bị Bạch Vũ giết.

Về phần Bạch Vũ sao? Đương nhiên là tiếp tục dẫn quái.

Ta thật đúng là kẻ không sợ chết…

Phương pháp đả quái như Nư vậy chạy marathon như vậy không chỉ lụy nhân, hơn nữa độ bão thực cũng giảm xuống rất nhanh. Đợi đến khi lên được cấp , ta tìm một trảng đất trống không quái ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút thức ăn bổ sung độ bảo thực.

Cắn bánh bao, câu có câu không nói chuyện phiếm với mọi người trên kênh đoàn, hưởng thụ thời gian nhãn nhã khó có được.

Ăn hai ba cái bánh bao, bổ đầy độ bão thực, cũng nghỉ ngơi không sai biệt lắm.

“Được rồi.” Ta nói: “Ta phải tiếp tục luyện công liễu, nói chuyện sau.”

“Tự mình cẩn thận một chút.” Vô Cực căn dặn.

“Đúng vậy, Nguyệt đại ca.” Nhất Kiếm cũng nói: “Không được thì cứ tìm chúng ta cùng nhau luyện.”

“Được rồi…” Ta trả lời. Tuy rằng hơi rườm rà, nhưng Nhất Kiếm thật sự rất quan tâm ta.”Ngươi không cần lo lắng.”

Đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, ta lần thứ hai phái Bạch Vũ đi dẫn quái.

Lúc này, mặt đất đột nhiên truyền đến rung động.

“Di! ?” Ta kinh ngạc hỏi, “Có động đất à?”

“Không có a.” Nhất Kiếm trả lời, “Ta không có cảm giác.”

Những hiện tượng tự nhiên trong Thiên Vận rất chân thật, sét đánh, trời mưa, tuyết rơi thậm chí động đất đều có. Cho nên ta mới tưởng phát sinh động đất, nhưng nếu Nhất Kiếm không có cảm giác, vậy thì không phải động đất rồi, mà nếu như không phải động đất…

Ta nghĩ hẳn là phải chạy mau!

Bạch Vũ phái đi dẫn quái không kịp gọi trở về, ta chỉ đành buff cho mình một cái Tật Phong Thuật.

Chú ngữ niệm được phân nửa, liền thấy một đôi nam nữ hướng về bên này chạy tới, nữ mặc pháp bào cầm trong tay ma trượng, giống như ma pháp sư, mà nam thì phủ quần áo nịt, cầm trên tay một thanh chủy thủ, hẳn là một đạo tặc.

Hai người thần sắc kinh hoảng chạy như điên, theo sát phía sau là mười đầu hoang linh, xem ra địa chấn vừa rồi chính là do nữ pháp sư kia không cẩn thận phóng ra ma pháp trên phạm vi lớn tạo ra.

Tại khu hoang linh mà phóng ma pháp phạm vi lớn, nàng là không muốn sống nữa!

Trong lúc này, phương pháo bảo mệnh tốt nhất chính là mặc kệ bọn họ. Trong đầu vừa mới hiện lên ý niệm này, liền thấy nữ pháp sư tụt lại phía sau ( ma pháp sư mẫn tiệp thấp, chạy trốn tương đối chậm ) sắp bị hoang linh vươn xúc tu đụng đến.

Đối chúng chức nghiệp hệ tinh thần da mỏng máu ít chúng ta mà nói, hoang linh vừa đụng đến, rất có thể sờ rụng luôn cả cái mạng nhỏ, cho nên ta theo phản xạ bắn một phát Thủy Tinh Phù về phía đám hoang linh, tuy rằng ngăn trở số phận vị tiểu thư pháp sư kia biến thành bạch quang, nhưng hiện tại bị biến thành bạch quang có thể chính là ta.

Bởi vì hơn mười đầu hoang linh đều bị ta dẫn hết qua đây, mà hai kẻ đầu sỏ gây chuyện, đã sớm chạy mất dạng.

Sao ta lại nhiều chuyện như vậy! Trong lòng rên rỉ không thôi.

Cho dù bây giờ gọi Bạch Vũ trở về, ta cũng không có thời gian nhảy lên lưng điểu bay vào không trung, triệu hoán thú của ta cũng không kịp triệu hồi, vừa vặn buff cho mình một cái Tật Phong Thuật, đây là biện pháp duy nhất, nhất định phải chạy đến khu an toàn dùng hồi quyển trở về thành.

Vấn đề là… Toàn bộ khu hoang linh phi thường rộng lớn, ta lại không muốn gặp phải nhiều người, cho nên chạy sâu vào trong khi hoang linh luyện công, hiện giờ muốn về đến khu an toàn, chạy thật nhanh ít nhất cũng phải mất , phút.

Hay thật đấy!

Bây giờ nếu không phải chạy đến mệt chết thì chính là bị hoang linh nhào lên đè chết. Ta cũng không cho rằng có thể gặp phải một người ( hoặc là dũng sĩ ) ngu ngốc giống ta, giúp ta kéo quái đi.

Ta khóc…

Chạy như điên mười mấy phút, chạy đến kiệt sức, hơn nữa tác dụng của tật phong thuật cũng đã tiêu thất, tốc độ dần dần chậm lại, một đoàn hoang linh phía sau lại xúc tu duỗi thẳng, trên đó còn có những giọt chất nhày nhỏ xuống, há mồ to như chậu máu, chuẩn bị đè ép ta.

Ta sẽ không rất lưu ý điệu cấp lạp, thế nhưng, ta không muốn bị như thế ác tâm đích quái vật giết chết a –

Không đếm xỉa gì đến nội tâm ta kêu rên, đám hoang linh vẫn đuổi theo ta ( là ai nói hoang linh di động tốc độ rất chậm hả, ta muốn tẫn hắn một trận ). Ngay khi ta cảm thấy mất hết hy vọng chờ bị ép chết…

“Hỏa vũ tiễn!”

Ta nghe được tiếng đọc chú ma pháp, nó chẳng khác gì tiếng trời, chớp mắt, hơn mười đạo quang tiễn hỏa hồng sắc từ một chỗ bắn ra, tính ma phản phi thường mạnh mẽ, đàn hoang linh lập tức dời mục tiêu sang kẻ phát sinh công kích ma pháp, ta cũng nhân cơ hội nhay lên lưng Bạch Vũ bay đến giữa không trung tị nạn.

Chỉ thấy hơn mười hoang linh vây quanh một thiếu niên thần tốc tóc dài màu lam nhạt, mang kính mắt, thoạt nhìn rất ôn nhu, hắn cưỡi một đầu bạch hổ, thần sắc nhàn nhã đọc chú ngữ, tuyệt không đem đàn quái vật trước mắt xem là chuyện khó khăn.

Trong khoảnh khắc đàn hoang linh nhào lên, ma chú vừa lúc niệm xong.

“Bạo liệt tinh thỉ!” Hắn giơ lên cung tiễn trong tay, chậm rãi nói ra mấy từ này.

Tinh quang ngân sắc trong nháy mắt bạo liệt ra quanh thân hắn, bắn về phía chung quanh hoang linh. Đương nhiên, ma pháp dao động cường liệt như vậy như vậy lập tức đưa tới không ít hoang linh. Thiếu niên kia lại bắt đầu niệm một đoạn ma chú khác.

Đó là chú văn triệu hoán thuật!

Nghe được chú ngữ quen thuộc, ta không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Thế nhưng làm sao có thể! Hắn vừa rồi còn sử dụng ma pháp, rõ ràng chính là Ma Cung Thủ ( ma pháp sư + cung tiễn thủ) tổ hợp kỹ ( ) cao cấp, làm sao còn có thể sử dụng triệu hoán thuật chỉ có triệu hoán sư mới có?

Thế nhưng trước mắt xuất hiện đầu thú triệu hồi cấp , Thứ Vĩ Ngân Hổ, đã chứng minh thiếu niên kia đích xác biết sử dụng kỹ năng của triệu hoán sư.

Không… Ta sớm nên chú ý tới hắn đang cưỡi sủng vật, ánh mắt ta chuyển qua lão hỗ màu trắng hắn đang cưỡi.

Chờ một chút! Bạch hổ kia không phải là một trong tứ thánh thú – tây phương Bạch Hổ sao!

Ta từng ở Hổ Khiếu thành một thời gian, giữa trì thủy trung tâm Hổ Khiếu thành ( điểm hồi sinh ) có pho tượng thánh thú Bạch Hổ, cho nên ta rất khẳng định kia chính là Bạch Hổ.

Cưỡi thánh thú Bạch Hổ cấp , lại có ít nhất ba kỹ năng chức nghiệp …

Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu niên kia giống như cắt lúa thu thập hoang linh đầy đất, trong đầu nghĩ, cái người này… rốt cuộc là ai a!

Sau một lúc lâu, ta thấy thiếu niên kia thu gặt “lúa” không sai biệt lắm, liền cho Bạch Vũ bay xuống mặt đất, muốn hảo hảo mà cảm tạ hắn.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Ta nói lời cảm tạ.

Thiếu niên dừng động tác kiểm thi thể, ngẩng đầu nhìn vào ta.

“Không cần cảm tạ ta.” Hắn nói: “Ngươi cũng không phải vì giúp người mới bị hoang linh truy sát sao.”

“Sao ngươi biết?” Ta lại càng hoảng sợ. Lẽ nào hắn vẫn ở gần đó?

“Ta luyện công ở gần chỗ ngươi, nhìn thấy.” Hắn ôn hòa cười nói.

Hắn vẫn luôn luyện công ở gần ta, thế nhưng ta lại không chú ý đến.

Ta không cẩn thận buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, “Rốt cuộc ngươi là ai a?”

Thiếu niên kinh ngạc nhìn ta, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của ta rất kỳ quái.

“Đây mới là…” Hắn chậm rãi nói: “Ta hỏi a.”

“A?” Có ý gì?

Thiếu niên biểu tình có điểm dở khóc dở cười nói: “Vừa nhìn ngươi luyện công thì thấy ít nhất sử dụng ba loại kỹ năng chức nghiệp, ta cũng rất muốn biết ngươi rốt cuộc là ai a.”

“Ta có bốn loại kỹ năng chức nghiệp.” Ta thành thật nói. Đối phương cũng giống ta, có hơn hai loại kỹ năng chức nghiệp, ta không cần phải che giấu. “Phù chú, kết giới, triệu hoán, tế sư.”

“Oa!” Hắn trợn mắt to nhìn ta.”Thật là lợi hại a! Ta mới có ba loại.”

Hắn hỏi tiếp: “Ngươi hẳn là trọng luyện a! Tuẫn lô?”

“Ngươi cũng là tuẫn lô trọng luyện à!”

“Coi như là thế đi.” Hắn gãi gãi mặt nói.

Coi như là… cách nói kỳ quái. Xem ra tâm tình ôm lấy khi tuẫn kiếm lô, có thể liên quan đến việc khởi động kỹ năng ẩn sau khi trọng sinh.

Ta có chút tò mò hắn vì sao phải tuẫn lô, bất quá đây là việc riêng của người ta, không tiện mở miệng.

“Sau khi ta trọng sang (đổi sang nhân vật mới) thì có bốn loại kỹ năng chức nghiệp…” Ta nói qua cho hắn nghe về chức nghiệp vu linh giả. Đương nhiên, ta không có nói cho hắn biết lý do vì sao ta tuẫn lô.

“Vậy á.” Hắn nghe xong, như có suy nghĩ gì đó mới nói: “Trước đây ta luyện một triệu hoán sư, sau khi nhân vật trọng sang, ta phát hiện ta cư nhiên có kỹ năng triệu hoán sư, hơn nữa sau khi lên cấp còn có thể chuyển chức.

“Ta muốn thử xem như vậy còn có thể song tu hay không, không ngờ là có thể!”

Thật tốt… Ta cũng không thể chuyển chức. Bất quá có bốn chức nghiệp cũng đã đủ biến thái rồi, nếu như còn có thể chuyển chức, vậy toàn bộ chức nghiệp trong Thiên Vận đã bị ta bao hết một nửa.

“Vì sao ngươi tuẫn lô ni?” Thiếu niên hỏi.

“Còn ngươi?” Bởi vì ta không muốn trả lời, cho nên ném vấn đề lại cho hắn, không nghĩ tới hắn thật sự nói cho ta biết.

“Nguyên nhân thì có chút mất mặt.” Hắn xấu hổ cười cười: “Khi Thiên Vận mở ra hệ thống rèn đúc, bởi vì ta hiếu kỳ, cho nên mới nhờ một bằng hữu ải nhân rèn cho ta xem xem.”

“Khi đó… Ta vốn là muốn giúp đỡ, không ngờ chùy tử quá nặng ta cầm không nổi, không cẩn thận làm rơi nện vào chân, sau đó…”

“Sau đó?” Ta truy vấn.

“Sau đó ôm chân nhảy a nhảy, liền rơi vào trong lô tử.” Nói xong, hắn nói xong còn ngượng ngùng cười cười

Hắn… không phải là đang dọa ta đi…

Thế nhưng tuy hắn có điểm xấu hổ nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc, nhìn thế nào cũng không giống như là đang nói giỡn.

“…” Ta không biết nên nói cái gì liễu.

Hắn nói cho ta biết tên của hắn là Kiệt Phất, tuy rằng Kiệt Phất thoạt nhìn bộ dạng rất yếu đuối, nhưng đẳng cấp cũng đã rồi.

“Cấp !” Ta dùng nhãn thần như nhìn quái vật ngó hắn.

Không phải đẳng cấp của hắn khiến ta kinh ngạc. Không nói có vô số người đã hơn cấp, Minh Nguyệt cũng có cấp, cho nên ta cũng không phải chưa từng thấy qua người có cấp cao như vậy.

Ta kinh ngạc chính là…”Ngươi hơn một trăm cấp còn đánh hoang linh?” Dùng xỉa răng cũng không đủ nha.

“Không phải ta muốn đánh.” Kiệt Phất nói: “Ta là phải giúp sủng vật của ta luyện cấp.”

Bạch Hổ? Nó còn cần luyện cấp sao?

Thấy nghi vấn trong mắt ta, Kiệt Phất lập tức nói: “Không phải Tiểu Bạch.”

“Là chúng nó.” Hắn triệu hồi ra một đầu ngân lang cùng một con phi mã, nói “Tấn Nguyệt và Bội Tây Tư.”

“Ác.” Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ngân lang và phi mã lấy tên dễ nghe như vậy, Bạch Hổ lại gọi Tiểu Bạch… Tứ thánh thú sẽ khóc đó.

Lúc này ta phát hiện đến một vấn đề.

“Ngươi mới hơn một trăm cấp, làm sao có thể bắt được thánh thú Bạch Hổ cấp ?” Ta hỏi. Chẳng lẽ hắn cũng có được một vài trang bị siêu biến thái?

“Cái này a…” Kiệt Phất vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, trong mắt toát ra thần sắc kiêu ngạo và cảm động, “Tiểu Bạch là ta trước khi chuyển sang kiếp khác đặt khế ước, khi đó ta khế ấn Bạch Hổ Ấu Thú cấp .

“Sau khi ta chuyển sang kiếp khác, ở chỗ đản sinh, Tiểu Bạch chạy tới tìm ta. Khi đó ta đẳng cấp quá thấp, hệ thống không cho phép ta có được sủng vật đẳng cấp cao như thế…

“Kết quả Tiểu Bạch cư nhiên tự nguyện thoái hóa dạng trắng đi theo bên người ta. Chờ ta đẳng cấp cao lại ấp nó ra, chỉ là không nghĩ tới…”

Nói đến đây, hắn vô cùng thân thiết gãi gãi tai Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng thoải mái mà phát sinh tiếng ô ô.

“Không nghĩ tới sau khi trứng nở, thế mà tự động tiến hóa thành thánh thú Bạch Hổ.”

“Tiến hóa!”

Ta nghe nói qua khi độ trung thành của sủng vật đối chủ nhân đạt đến một trình độ nhất định ( cũng không phải chỉ hạn mức gái trị cao nhất ) hoặc là dưới điều kiện nhất định của hệ thống, sẽ tự động tiến hóa. Chỉ là không nghĩ tới, có thể từ Bạch Hổ Ấu Thú cấp trực tiếp tiến hóa thành thánh thú Bạch Hổ, thế này là nhảy một cái vượt qua luôn cấp a.

Có lẽ… điều này có quan hệ với việc Tiểu Bạch tự nguyện hóa thành dạng trứng…

“Ngươi thật may mắn.” Ta nói.

Kiệt Phất ôn nhu nhìn Bạch Hổ, khẽ nói: “Có lẽ vậy.”

Mấy ngày sau, ta đều cùng Kiệt Phất luyện công ở khu hoang linh ( Kiệt Phất luyện sủng ta luyện công ).

Hai người chúng ta có cùng chủ đề, còn chơi rất thân. Cá tính Kiệt Phất có điểm mơ hồ, nhưng người lại vô cùng tốt, cho nên mới xuất thủ cứu ta khi ta bị hoang linh đuổi giết.

Vì chúng ta không muốn cho người khác phát hiện kỹ năng của mình, đều tránh ở nơi rất xa lại đặc biệt nhiều quái, tuy rằng nguy hiểm, nhưng Kiệt Phất sẽ giúp ta thanh trừ hoang linh mà ta ứng phó không được, cho nên cấp bậc của ta luyện được rất nhanh.

“Nguyệt đại ca, ngươi có rảnh không?” Ta đang luyện đến thuận tay, nghe được Nhất Kiếm gọi trên kênh đoàn.

Giải quyết quái vật đang đánh dở, ta lập tức trả lời hắn, “Có chuyện gì sao?”

“Nếu rảnh, đại ca ngươi trở về thành một chút đi!” Ngữ khí Nhất Kiếm không tùy tiện lỗ mãng như bình thường.

Khi hắn dùng ngữ khí thận trọng như vậy nói chuyện với ta, nhất định là có đại sự phát sinh.

Ta lập tức truy vấn: “Làm sao vậy?”

“Tiểu Nguyệt.” Nửa Cuộc Đời chen vào: “Mời ngươi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành.”

“Sự tình… hỏng bét.”

“Ta đã biết!”

“Được rồi.” Hoàng nói: “Chờ trước Dong Binh Công Hội.”

Dong Binh Công Hội ? Chẳng lẽ là nhiệm vụ xảy ra vấn đề?

Ta vội vàng cáo từ Kiệt Phất, cưỡi Bạch Vũ lấy tốc độ nhanh nhất ly khai khu luyện công, vừa đến khu an toàn, lập tức bóp nát hồi quyển trở về thành.

Chạy tới trước Dong Binh Công Hội, phát hiện tất cả mọi thành viên bao gồm Sa Lợi Diệp mới gia nhập đã đến đông đủ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy mọi người đều một bộ biểu tình ngưng trọng, trong lòng ta dâng lên một tia bất an.

“Nguyệt đại ca.” Nhất Kiếm ủ rũ: “Ngươi xem bảng tuyển chọn nhiệm vụ đi.”

Ta tiến đến bên cạnh Vô Cực, cùng hắn kiểm tra nhiệm vụ tuyển đan.

“Không thể nào…” Ta chỉ vào phần giới thiệu liệt kê toàn bộ nhiệm vụ cấp A, há hốc mồm.

Quay đầu hỏi Vô Cực. “Là hệ thống xảy ra vấn đề sao?”

“Điều không phải.” Vô Cực âm trầm nói: “Ta đã hỏi GM, hắn nói hệ thống tất cả bình thường.”

“Thế nhưng…” Ta không biết nên nói những gì.

Trên hệ thống tuyển chọn nhiệm vụ cấp A, nguyên bản có hơn một trăm nhiệm vụ cấp A có thể lựa chọn sử dụng, thế nhưng hiện tại, hơn một trăm nhiệm vụ đều thông báo “Đang tiến hành”, cũng chính là những nhiệm vụ này đều đã có người nhận.

Điều này sao có thể a!

Dong binh đoàn tuy rằng không hạn chế một lần có thể nhận mấy nhiệm vụ, nhưng một người một lần chỉ có thể tiến hành một nhiệm vụ dong binh, nói cách khác, sau khi người chơi bắt đầu làm nhiệm vụ, sẽ không thể lại tiếp nhận nhiệm vụ hoặc là tiến hành khác nhiệm vụ mà đoàn hữu (người trong đoàn) đã tiếp nhận. Cho nên,

Có rất ít dong binh đoàn một lần nhận hơn ba nhiệm vụ, bởi vì … như thế nhân số sẽ không đủ phân phối, khiến nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nửa Cuộc Đời nhìn bảng lựa chọn nhiệm vụ, sau khi trầm tư, nói: “Ta nghĩ… hẳn là có người giở trò quỷ, có người cố ý không cho người khác tiến hành nhiệm vụ.”

Kỳ thực, chúng ta cũng có thể nhận nhiệm vụ dưới cấp A, thế nhưng những nhiệm vụ này giá trị kinh nghiệm đều rất thấp, không có cách nào giúp đẳng cấp dong binh đoàn lên tới cấp S.

Trong đôi mắt xanh của Vô Cực hiện lên một đạo quang mang ngoan lệ, trầm giọng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

—-

Vài ngày trước, phòng hội nghị Tiêu Dao Tôn Minh.

“Đáng ghét!” Tiêu Dao Công Tử dùng sức đập phần báo cáo lên bàn.”Húc Chi Vô Cực chết tiệt!”

“Lão đại, không nên tức giận, tên Húc Chi Vô Cực kia cũng chẳng giỏi giang gì.” Một gã thủ hạ vội vàng bước lên trấn an hắn.

“Đúng vậy đúng vậy…” Mấy kẻ chân chó đích lập tức hòa theo, “Tên kia làm sao so bì được với lão đại ngươi.”

“Ta có thể không tức giận sao!” Tiêu Dao Công Tử cả giận nói: “Không chỉ kế hoạch tấn công Vô Hạn thành thất bại, bây giờ còn bị cái con hồ ly Ngân Chi Vô kia cắn một ngụm.” Hắn chỉ chính là Nửa Cuộc Đời Phong Vân.

“Nửa Cuộc Đời Phong Vân chết tiệt! Ngày nào đó hắn đến trên tay ta, ta nhất định phải hảo hảo đối phó hắn!”

Nguyên lai, lần này tấn công Vô Hạn thành vô luận thành công hay không, đối với Tiêu Dao Công Tử mà nói đều không sao cả, bởi vì mục đích chân chính của hắn không phải là chiếm lĩnh Vô Hạn thành, mà là muốn nhân cơ hội phân hóa nhân thủ của Húc Chi Vô Cực.

Húc Chi Vô Cực phát hiện trong thành có nội gian, nhất định sẽ bắt đầu thanh lý môn hộ quy mô lớn, chiếu theo tác phong ngoan lệ của y lúc trước, hắn chắc chắn đem tất cả những kẻ có hiềm nghi đuổi khỏi Vô Hạn thành, còn có thể mượn cớ phát lệnh truy nã liên minh không đến hỗ trợ, cứ như vậy, toàn bộ cư dân cùng quân đoàn phụ thuộc Vô Hạn thành nhất định nhân tâm hoảng sợ, Tiêu Dao Công Tử có thể nhân dịp tiếp thu đám người sơ bị Húc Chi Vô Cực trả thù.

Kế hoạch vốn là như vậy, thế nhưng hắn đã đánh giá thấp Húc Chi Vô Cực, hay là nói, hắn đánh giá quá thấp Nửa Cuộc Đời Phong Vân.

Nửa Cuộc Đời Phong Vân khôn khéo như hồ ly làm sao không nhìn ra mưu kế của Tiêu Dao Công Tử, cho nên y muốn Vô Cực công bố thông cáo đầu tiên của Vô Hạn thành.

Nội dung ước chừng là nói, lần này thủ thành nhân số sở dĩ ít như vậy, là bởi vì có người cố ý gây trở ngại và chia rẻ, Vô Hạn thành dưới tình trạng nhân số chênh lệch còn có thể thắng lợi, là kết quả mọi người đoàn kết hợp tác, Vô Cực phi thường cảm tạ sự nỗ lực của thành dân, cho nên giảm thuế thu nhập một tháng coi như cổ vũ.

Về phần này không nhắc đến những đoàn không tới hỗ trợ, hắn tỏ vẻ không để cho bọn họ khó xử, chỉ cần bọn họ nguyện ý tiếp tục hợp tác, Vô Hạn thành nguyện ý hoan nghênh bọn họ.

Cuối cùng, còn nghiêm khắc trách cứ đám nội gian cùng tiểu nhân thủ giở trò, vì trò chơi nguyên bản chủ trương hợp tác đoàn kết, hi vọng bọn họ không nên tái phạm, có thể hảo hảo mà thưởng thức những thứ tốt đẹp trong trò chơi Thiên Vận.

Thông cáo công bố ra, Húc Chi Vô Cực khoan dung độ lượng nhưng không mất đi uy nghiêm phong độ của một lãnh tụ, khen thưởng đúng đắn, lấy lập trường của một game thủ thâm niên đưa ra lời khuyên giải nhóm game thủ gây rối làm bậy, rất được lòng người.

Sau khi thông cáo công bố, đám nhân mã vốn còn đang lo lắng Vô Cực sẽ tính món nợ này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức tỏ rõ mong muốn tiếp tục quy thuận Ngân Chi Vô, thậm chí còn có người nói danh sách nội ứng Tiêu Dao Công Tử phái đến. Mà khi nội gian khai ra người người xúi giục chính là Tiêu Dao Công Tử, danh tiếng Tiêu Dao Tôn Minh lập tức rơi xuống đáy cốc.

Cái này không những khiến kế hoạch thất bại, lại bị Ngân Chi Vô cắn ngược lại một cái, Tiêu Dao Công Tử không thể tức giận đến chết sao?

Bất quá, Tiêu Dao Công Tử cũng không phải đèn cạn dầu, hắn lập tức nghĩ đến phương pháp phản kích.

“Long Hành.” Hắn quay qua phó đoàn trương Tôn Minh, Long Hành Vô Song, phân phó: “Ngươi lập tức mệnh lệnh toàn bộ đoàn viên Phó Minh tiếp nhận toàn bộ nhiệm vụ quân đoàn cấp A, khiến cho Ngân Chi Vô không còn nhiệm vụ nào để làm.”

Long Hành Vô Song do dự: “Thế nhưng… tiếp nhiều nhiệm vụ như vậy, căn bản làm không xong, dong binh đoàn có thể sẽ bị rớt cấp…”

“Cho nên ta mới để cho người Phó Minh đi tiếp.” Tiêu Dao Công Tử âm hiểm cười, “Như vậy có rụng cấp cũng không phải rụng cấp dong binh đoàn Tôn Minh chúng ta.”

“Ta sợ người bên Phó Minh sẽ có ý kiến.” Long Hành Vô Song do dự.

“Quăng cho bọn chúng một ít kim tệ thì sẽ câm miệng ngay thôi! Chỉ cần chúng ta có thể chỉnh sụp Ngân Chi Vô, dong binh đoàn Phó Minh rớt cấp thì có quan hệ gì.” Tiêu Dao Công Tử nói: “Còn có, lưu lại nhiệm vụ cấp sát thủ không ai làm được cho bọn hắn. Ta muốn Ngân Chi Vô có nhiệm vụ không thể giải, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rụng cấp!”

“Đã biết, ta đi làm.” Long Hành Vô Song cung kính đáp, nghĩ thầm, Tiêu Dao Công Tử thực sự là một kẻ âm hiểm, nghìn vạn lần không được đắc tội.

Long Hành Vô Song lĩnh mệnh, Tiêu Dao Công Tử nói với một gã thủ hạ: “Đi tìm Mạc Tâm Ương đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, một bán thú nhân có mái tóc xám ngắn, trên má trái và cánh tay có thú văn xuất hiện ở trước mặt hắn. Tốc độ cực nhanh, có thể thấy được người này nhất định là chức nghiệp mẫn hệ có độ mẫn tiệp rất cao, thế nhưng hắn lạit mặc một thân khinh khôi giáp, người khác phân không rõ chức nghiệp của gã.

“Có việc gì?” Mạc Tâm Ương đứng bên cạnh Tiêu Dao Công Tử, ôn hòa hỏi.

“Ta muốn ngươi theo dõi đám người Húc Chi Vô Cực, nếu cần thiết thì thuận tiện phá hư nhiệm vụ của chúng.”

“Ác.” Gã ngoan ngoãn đáp lời, thoạt nhìn như thể là người rất dễ nói chuyện, thế nhưng một đôi mắt mèo lục sắc lại nhìn chằm chằm Tiêu Dao Công Tử không buông.

Hắn liếc mắt nhìn Mạc Tâm Ương, nói: “Xong chuyện, ta sẽ cho ngươi năm nghìn kim tệ.”

Tiêu Dao Công Tử sớm biết Mạc Tâm Ương chỉ làm việc vì tiền, dù thế nào đi nữa hắn phi thường có thực lực, mà mình lại phi thường có tiền, nuôi thêm mấy tên Mạc Tâm Ương cũng không sao.

“Không thành vấn đề.” Có tiền dễ làm việc, Mạc Tâm Ương cười nói.

“Húc Chi Vô Cực! Ngươi chết chắc rồi.” Tiêu Dao Công Tử đắc ý cười, “Kẻ đắc tội ta tuyệt đối không có kết cục tốt!”

Hắn hiện tại hận nhất chính là Húc Chi Vô Cực, trên chiến trường, khi Phương Thủy Trữ thấy Húc Chi Vô Cực biểu hiện khí thế anh hùng vô cùng có mị lực, bắt đầu hối hận vì sao lại rời khỏi Vô Cực.

Tuy rằng hắn không phải rất yêu thích Phương Thủy Trữ, thế nhưng việc này liên quan đến tự tôn của nam nhân, thù mới hận cũ, hắn tuyệt đối không cho Húc Chi Vô Cực sống khá giả!

Mạc Tâm Ương nhìn Tiêu Dao Công Tử cười đắc ý, trên mặt vẫn cười ôn nhu, nhưng trong lòng lại nghĩ…

“Ngươi có thù oán với ai cũng không phải chuyện của ta, ai có tiền thì ta sẽ nghe người đó, nói không chừng ngày nào đó ta phát hiện bên kia càng có lợi hơn…”

Hắn giương lên một nụ cười tà mị nhạt đến mức không ai phát hiện ra.

Ai là trư ai là lão hổ, còn không nhất định đâu!

—-

“Bây giờ nên làm sao đây?” Thiên Lý hỏi.

“Phương pháp thứ nhất, ” Nửa Cuộc Đời dựng thẳng một ngón tay.”Trước tiên đừng tiếp nhận nhiệm vụ gì cả, dù sao những người này không có khả năng làm xong toàn bộ nhiệm vụ, đợi nhiệm vụ thất bại hoặc là hết thời gian hạn định, sẽ tự động xoát tân, đến lúc đó chúng ta lại nhận là được.”

“Phương pháp thứ hai, ” Hắn tiếp tục giơ lên ngón tay thứ hai, “Trước tiên nhận nhiệm vụ cấp B, nếu làm nhiều nói không chừng cũng có thể thăng cấp.”

“Chỉ có hai phương pháp này sao?” Sa Lợi Diệp chu cái miệng nhỏ nhắn.

Sau khi gia nhập Ngân Chi Vô, nàng đã nghe đoàn viên kể rất nhiều chuyện xấu Tôn Minh gây ra, cho nên ta nghĩ, hiện giờ nàng có thể nghĩ làm sao có thể để cho tên Tiêu Dao kia tiểu nhân đắc ý, cảm thấy rất không cam lòng.

Nửa Cuộc Đời thở dài, ta nghĩ hắn cũng cảm thấy rất uất ức đi.

Mà Vô Cực vẫn khẽ híp mắt, mặt âm nghiêm, không nói gì.

Thiên Lý cười khổ nói: “Xem ra chỉ có thể như vậy.”

“Ta phản đối!”

Lúc này, ta mở miệng nói: “Thứ nhất, cho dù có soát tân nhiệm vụ, chúng ta cũng không nhất định có thể đoạt được, dù sao tên tiểu nhân Tiêu Dao kia có thể điều động số lượng nhân thủ hơn chúng ta nhiều lắm. Thứ hai, ai cũng biết chỉ làm nhiệm vụ cấp B thì không có khả năng thăng cấp, huống chi, ta một chút cũng không muốn tên tiểu nhân Tiêu Dao đó được như ý nguyện.”

Nửa Cuộc Đời hỏi: “Vậy thì sao đây?”

“Đúng vậy, Nguyệt đại ca có biện pháp khác sao?” Nhất Kiếm cũng hỏi.

“Phương pháp thứ ba…” Ta dựng thẳng ba ngón tay, nhìn vào một tờ lựa chọn nhiệm vụ vừa mới lật qua..

Ánh mắt mọi người cũng theo ta nhìn về phía trang nhiệm vụ kia..

Nhất Kiếm kinh hô: “Nguyệt đại ca… Ngươi điên rồi sao!”

—-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio