Còn không đến mười ngày nữa sẽ đến lúc quái vật công thành cuối tháng, nếu như trước cuối tháng không thể kéo đẳng cấp dong binh đoàn lên cấp S, cấp thủ vệ trong thành (NPC) và độ kiên cố của tường thành sẽ kém rất nhiều ( đẳng cấp dong binh sẽ ảnh hưởng đến số lượng thủ vệ NPC đóng trong thành cùng mức độ kiên cố của tường thành ).
Nếu như Tiêu Dao Công Tử động tay động chân gì đó… Mọi người trong đoàn bắt đầu sốt ruột.
Vì vậy Danh Đao và Nửa Cuộc Đời liền thay phiên thủ trước Dong Binh Công Hội chờ nhiệm vụ, những người còn lại thì nỗ lực luyện đẳng cấp tăng sức chiến đấu cho chiến đội.
Hôm nay ta vốn cũng là phải theo Vô Cực bọn hắn luyện công, thế nhưng đến lúc sắp khởi hành lại thu được mật ngữ của Hiểu mời ta tổ đội. Không để ý Vô Cực sắc mặt xấu xí, ta xin lỗi mọi người một tiếng, liền chạy đi đến chỗ hẹn với Hiểu.
Không phải ta không muốn luyện cùng Vô Cực, cũng không phải ta đặc biệt thích tổ đội với Hiểu, mà là ta không muốn khiến mọi người trong thời gian trọng yếu này mà còn mang ta. Tự Vô Cực bọn họ cùng nhau tổ đội luyện cấp nhất định tăng cấp nhanh hơn, hơn nữa ta cũng không muốn để Hiểu nghĩ ta là kẻ qua cầu rút ván.
Bất quá, thành thật mà nói… nguyên nhân chủ yếu, chính ta muốn mượn sức Hiểu đến hiệp trợ thủ thành lần này.
Tháng trước thủ thành nhân số chênh lệch cực lớn tuy rằng thắng lợi, nhưng cũng làm chúng ta nguyên khí đại thương, nhất là tường thành, còn tổn hại một số bộ phận hảo hữu không hoàn toàn thân thiện, cho dù quái vật công thành lần này Tiêu Dao Công Tử không thể hạ chiến thiếp lần thứ hai ( tháng này công chiếm thành thị thất bại, phải cách một tháng mới có thể hạ chiến thiếp đối với thành thị đó lần nữa ), nhưng hắn vẫn có thể giật giây đoàn khác liên hợp đánh Vô Hạn thành.
Công thành thông thường chúng ta không sợ, thế nhưng… cũng không biết Tiêu Dao Công Tử sẽ dùng gian kế gì đối phó Vô Hạn thành, cho nên phương pháp bảo đảm nhất chính là tìm quân cứu viện trước. Mà người có điều kiện tốt nhất đương nhiên chính là Bạch Nhật Hiểu.
Sau khi ta nhận lời Hiểu rời đi, ta không ngờ tới chính là… tâm tình của Vô Cực bị phá hư đến cực điểm, băng phong bạo xung quanh hắn đáng sợ đến mức đám bạn trong đoàn vốn phải đi luyện công lại ào ào logout chạy nạn, kết quả tất cả mọi người không luyện mí lị công gì cả.
Ta đúng hẹn đi đến cửa đông Ngân Tây Pháp Nhĩ Đặc thành.
“Thật xin lỗi, để các ngươi đợi lâu.” Ta mỉm cười với nhóm người Hiểu.
“Không có.” Hiểu ôm lấy vai ta, cười đến rất hài lòng.”Nguyệt Nguyệt ngươi chịu đến ta đã rất cao hứng.”
Ta cười cười với Hiểu, sau đó quay đầu chào hỏi bọn Tuyết Ngữ, “Tuyết Ngữ, Tiểu Phiền, Cái Gương, các ngươi vẫn tốt.”
Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ ôn hòa cười nói: “Tiểu Nguyệt! Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp!” Phiền Toàn và Cái Gương cũng trăm miệng một lời chào lại.
“Chúng ta nhanh đi luyện công đi.” Phiền Toàn hưng phấn hoạt bát.”Đánh quái đánh quái!”
“Muốn đi đâu luyện đây?” Tuyết Ngữ hỏi Hiểu.
“Nguyệt Nguyệt đã lên cấp .” Hiểu nói: “Chúng ta đi đánh Miêu Bá Tước được khống? Rất tốt đó.”
Miêu bá tước cấp hình người hệ phong a… Bị động cũng sẽ không công kích quần thể, đích thật là một đối tượng luyện công không tồi. Hôm nay không phải ngày nghỉ nên hẳn cũng không có nhiều người,
“Tốt.” Ta gật đầu: “Hiểu muốn đánh cái gì ta sẽ cùng đi với ngươi…” Hệ phụ trợ vốn là tùy hệ chiến đấu muốn đánh cái gì thì đánh cái đó.
“Miệng Nguyệt Nguyệt thật ngọt a.” Những lời này không biết có thật tình hay không, nhưng hắn lại mang một bộ vui vẻ vì được khen thưởng.
“Mèo méo meo meo…” Phiền Toàn bắt chước động tác mèo con rửa mặt. “Đánh Miêu Miêu.”
“Giả chẳng giống gì hết.” Cái Gương ở một bên cười.
“Chúng ta xuất phát đi!” Tuyết Ngữ gọi ra lang sủng Ngân Tuyết, Hiểu cũng kéo qua đầu ngựa kỵ sĩ đoàn phân phối, xem ra bọn họ là muốn cưỡi sủng vật đi tới điểm luyện công. Long sủng của ta vẫn chưa có cơ hội gọi ra luyện cấp, cho nên ta liền gọi nó ra.
“Oa! Rồng nha!” Cái Gương thấy ta gọi ra long sủng, không nhìn được tán thưởng.”Thật là lợi hại.”
“Thật xinh đẹp…” Tuyết Ngữ thân là triệu hoán sư, càng nhịn không được vuốt ve nó.
“Nó tên là Tương Linh.” Ta giới thiệu: “Là Băng Diễm Phi Long có hai thuộc tính băng hỏa.”
Hiểu nói: “Là theo tên Húc kia đi trảo a.” Biểu tình có chút không thoải mái.
“Đúng vậy.” Ta đáp: “Đáng tiếc không thể dùng khế ấm, đẳng cấp giảm không ít.”
“Ta cũng giúp Nguyệt Nguyệt bắt một con.” Hiểu bĩ bĩ cười nói, nhưng nhãn thần vô cùng nghiêm túc. “Bắt một con xinh đẹp như ngươi.”
“Ác… nói sau đi.” Ta không có đặc biệt muốn sủng vật gì, cho nên đối với ý tốt của Hiểu cũng chẳng thể nào mong đợi.
Ta bò lên lưng Tương Linh, Tuyết Ngữ và Hiểu cũng nhảy lên tọa kỵ của mình, Cái Gương và Phiền Toàn ở một bên lại đau khổ mà ầm ĩ không ngừng ( ngựa của Hiểu không thể đèo thêm người ), hai người bọn họ đều muốn kỵ phi long xem xem một chút.
Không lâu sau, Hiểu rốt cục chịu không nổi, mày kiếm dựng thẳng lên, ngữ khí cường ngạnh: “Cái Gương ngươi leo lên cho Nguyệt chở, khi trở về thì Nguyệt sẽ chở Phiền. Mỗi người một lần, đừng ồn ào nữa!”
“Được rồi…” Phiền Toàn bỉu môi, không cam lòng.
Cái Gương lại vui vẻ dạt dào chuẩn bị leo lên lưng Tương Linh
Lúc này, một nhân ảnh đột nhiên kéo Cái Gương xuống, thẳng tắp ngồi lên lưng Tương Linh
Ta hoảng sợ, lập tức nhìn lại, chỉ thấy đối phương thị một người chức nghiệp hệ tinh thần con ngươi đen, mái tóc dài đen bóng.
“Phiêu… Phiêu Nhiên!” Hắn không phải Phiêu Nhiên, lão bản〈 kiêm điếm trưởng 〉của Tiễn Tiễn sao?
“Hi! Tiểu Nguyệt, thật trùng hợp a.” Phiêu Nhiên mỹ lệ hé ra nụ cười khiến người nhìn hoa mắt. “Đã lâu không gặp!”
“Ách… Phiêu ngươi đang làm gì?” Ta chỉ sủng vật [của ta]: “Sao lại đột nhiên leo lên?”
Phiêu Nhiên đột nhiên thay đổi nụ cười ngọt ngào, khẩn trương nói: “Trước đừng hỏi nhiều, ngươi mau cất cánh a!”
Muốn ta không hỏi, rất khó nha… Thế nhưng, ta vẫn ngoan ngoãn lệnh Tương Linh bay lên, bởi vì ta đã thấy bốn năm người vẻ mặt vẻ giận dữ chạy tới đông môn, ở nơi ta vừa đứng lúc nãy nhìn ngó quanh quất như đang tìm kiếm gì đó.
Nói vậy, hành động mà Phiêu Nhiên gọi là [truyền bá giáo lý] đã gây họa đi.
“Phiêu Nhiên…” Ta đau đầu nói: “Ta không muốn làm tội phạm cùng ngươi…”
“Tiểu Nguyệt ngươi nói thật đúng là khó nghe.” Phiêu Nhiên cười ngọt ngào: “Ta chỉ là cầm bom tự chế ( đã châm lửa ) đến thương điếm tuyên truyền giáo lý ( cộng thêm muốn bọn họ cống hiến chút tiền ) mà thôi, cũng không phải phạm tội.”
Tuyệt đối là phải…
“Bọn họ đã đi hết rồi, chúng ta có thể xuống dưới chứ?” Ô ô ô… Ta còn muốn luyện công.
“Được rồi…” Phiêu Nhiên không quá tình nguyện địa nhún vai.
Chạm đất, ta phát hiện phụ cận ngoại trừ nhóm Hiểu bọn họ còn có một thiếu niên mắt đen, mái tóc dài màu đen, hình như không tốt lắm.
“Lưu vân…” Phiêu Nhiên cười đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
“Còn không phải do người nào đó vụng về…” Lưu Vân nói: “Cho nên ta đến vác hắn về.”
“Vậy à… Như vậy…”
Ta không có nghe… Cái gì cũng không nghe được…
Để bảo hộ bằng hữu của ta không bị 『 hoặc thần giáo 』 đầu độc, ta lập tức kéo Cái Gương lên lưng Tương Linh, phát mật ngữ hối thúc Hiểu cùng Tuyết Ngữ mau lên đường, sau đó lệnh Tương Linh cất cánh.
Ta cùng Hiểu ở khu luyện công đánh Miêu Bá Tước đến tối, ăn tối xong, chúng ta đổi qua đánh quái Phong Nhi cấp chín ( phong chúc hệ hình người, bán trong suốt, là tiểu hài tử tinh linh gió ). Thẳng đến buổi trưa ngày thứ hai thu được tin tập hợp, ta mới trở lại Vô Hạn thành.
—-
“Làm sao vậy?” Giữa hội nghị, Nguyệt len lén mật cho Nửa Cuộc Đời. “Tâm tình Vô Cực thoạt nhìn không tốt lắm.”
“Đều phải trách ngươi…” Nửa Cuộc Nời trả lời: “Biết rõ Vô Cực với Hiểu không hợp, còn cùng hắn đi ra ngoài luyện công.”
“Hắn nên biết ý nghĩ của ta a.”
“Chính vì biết, hắn mới có thể khó chịu như vậy.” Bởi vì không có lý do ngăn cản.
“Vậy làm sao bây giờ, ta một hồi còn muốn đi với Hiểu cùng nhau luyện công…” Chuyện cần Hiểu hỗ trợ, Nguyệt vẫn chưa có cơ hội đề cập với hắn.
Nửa Cuộc Đời nơm nớp lo sợ nhìn Vô Cực đang phân bố nhiệm vụ thủ thành, quanh thân vẫn tỏa ra áp suất thấp, do dự: “Cái này thì…”
Hắn biết khi Vô Cực tâm tình “không tốt lắm” , sau khi Nguyệt ly khai sẽ trở thành “vô cùng không tốt”. “Ta có một biện pháp.”
Nguyệt vội hỏi: “Nói nghe chút…”
Hội nghi hoàn tất, Vô Cực gọi lại Nguyệt đang chuẩn bị ly khai, “Ngươi lại muốn đi tìm tên kia!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, lam mâu chớp động hết sức căng thẳng tức giận. Chết tiệt! Hắn có điểm nào thua kém tên Hiểu hỗn trướng kia!
Lúc này nếu như Nguyệt thành thật nói phải, không biết sẽ thế nào. Bất quá y cũng không có dũng khí đi thử, y lập tức bày ra ‘diệu kế’ Nửa Cuộc Đời vừa bày.
Đầu tiên, phải cười thật ôn nhu, sau đó, “Húc…” Kêu tên hắn.”Ý của ta ngươi cũng biết rồi đó, đợi sau khi quái vật công thành kết thúc, ta sẽ luyện cùng ngươi.” Nguyệt vươn tay đặt lên cánh tay hắn. “Trước hết ngươi cùng Nữa Cuộc Đời bọn họ cùng nhau luyện đi, có được hay không…” (toàn bộ lời thoại đều xuất phát từ miệng Nửa Cuộc Đời)
Nguyệt thấy Vô Cực chỉ yên lặng nhìn hắn, lại nói tiếp: “Ta xin ngươi mà…”
“Tùy… Tùy tiện…” Vô Cực chuyển tầm nhìn, bỏ lại những lời này lập tức xoay người đưa lưng về phía y.
Xem ra Vô Cực không phản đối y đi làm thuyết khách, dù sao hắn cũng biết nếu như Tiêu Dao Công Tử động tay động chân gì đó, nói không chừng thực sự cần Hiểu đến bang trợ. Tuy rằng hắn hình như vẫn sinh khí, bất quá không sao cả…
Lưng hắn, nguyệt không thấy được chính là… trên mặt Vô Cực phất hồng.
Đối với chuyện lúc nãy Nguyệt làm nũng với mình, thật sự là rất rất rất rất rất (rất tới vô hạn) đáng yêu. Vô Cực thậm chí còn có xung động muốn đem Nguyệt giấu đi, không có bất cứ ai nhìn thấy.
Đương nhiên, Vô Cực cũng không thấy được… Nửa Cuộc Đ ở một bên cười đến rất… hồ ly. Hắc hắc hắc… Hắn cuối cùng cũng tìm được người có thể khắc Vô Cực.
—-
“Ta nhớ ra rồi!” Đang đánh quái, Cái Gương đột nhiên quăng ra một câu không đầu không đuôi.
“Ngươi nhớ cái gì?” Phiền Toàn hỏi.
“Cái người tên Phiên Nhiên hôm qua chúng ta gặp ấy, ta vẫn nghĩ thấy rất quen mắt, thế nhưng không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.” Cái Gương nói: “Giờ ta mới nhớ ra.”
“Ác… Gặp ở đâu?”
“Rừng Sương Mù…” Cái Gương cười đến rất hài lòng, “Hơn nữa hắn còn cho ta cái này.” Nói xong liền gọi ra một đầu sủng vật.
Phiền Toàn chỉ vào sủng vật của Cái Gương lớn lên giống hệt như một quả trứng .”Đây là… trứng luộc sao?”
Cái Gương vuốt ve sủng vật của mình, cười nói: “Đúng vậy! Rất đáng yêu đúng không?”
“…” Phiền Toàn không nói gì.
Ta xen vào hỏi: “Vì sao hắn lại tặng sủng vật cho ngươi?” Ta nhớ rõ Phiêu Nhiên không phải là loại người hào phóng như vậy.
“Đó là bởi vì… Khi ta ở trong rừng gặp phải Phiêu Nhiên, hắn đã sắp chết đói rồi.” Cái Gương đột nhiên cúi đầu, thương tiếc dùng mặt cọ cọ lên quả trứng. “Sau đó hắn muốn đem 『 Hắc sâm lâm đản cao 』(bánh ngọt vùng rừng tối) ra nấu ăn, ta nghĩ nó rất đáng thương, cho nên mới dùng toàn bộ thức ăn trên người ra trao đổi với Phiêu Nhiên.”
[Hắc sâm lâm đản cao] hẳn là tên sủng vật đi, nhưng sao lại mang cảm giác giống như lúc nào cũng có thể bị ăn sạch vậy…
“Nguyên lai là như vậy…”
“Phiêu Nhiên hình như là luyện kim thuật sĩ, hẳn có thể luộc trứng được.” Phiền Toàn hỏi: “Nó có kỹ năng gì?”
“Thuấn di ( tự thân sủng vật ), kháng công kích vật lý %.” Cái Gương kiêu ngạo kể ra: “Hơn nữa nó còn có thể nói nha… Khuyết điểm là nếu bị ma pháp công kích sẽ bị thương tổn gấp đôi.”
“Biết nói! Thật hả?” Phiền Toàn hưng phấn kêu lên: “Ta muốn cùng nó nói chuyện.”
Ta cũng rất hiếu kì. Ngoại trừ hệ hình người, sủng vật có thể nói rất hiếm thấy.
“Các ngươi…” Hiểu tức giận quát: “Rốt cuộc có đánh quái hay không!”
“Xin lỗi.” Ta lập tức nhận lỗi, thân là triệu hoán sư, nhiệt tình đối với sủng vật khiến ta nhịn không được mà cùng tán gẫu.
“Hắc hắc.” Phiền Toàn và Cái Gương xấu hổ cười cười, bắt đầu chuyên tâm giết quái.
Chính khi chúng ta đang đánh đến nghiện thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.
“Phi Ly…”
“Tàng Đao! Ngươi đến đại lục trung ương rồi!” Ta kinh hỉ: “Ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi.”
“Ha hả…” Tàng Đao cười nói: “Chúng ta vừa đến không bao lâu, còn đang ở Hổ Khiếu thành.”
“Ta đi tìm các ngươi.” Thật là cao hứng, rốt cục có thể gặp lại bọn họ.
“Tốt, chúng ta chờ ngươi.” Thanh âm ôn hòa của Tàng Đao thật sự khiến ta vô cùng hoài niệm.
Ta lập tức quay sang Hiểu: “Xin lỗi! Ta có việc phải đi trước.”
Hiểu có chút mất hứng, “Có việc? Là Húc tìm ngươi sao?”
“Ta có một bằng hữu vừa đến trung ương đại lục, ta muốn đi tìm hắn.”
“Vậy à…” Hiểu trầm mặc một chút, nói: “Vậy ngươi mau đi đi, lần sau ta lại hẹn ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Ta cười nói. Xem ra chuyện cần Hiểu hỗ trợ chỉ có thể tiếp tục tìm thời gian nói với hắn.
—–
Nhìn thân ảnh vội vã rời đi, Hiểu khẽ híp mắt suy nghĩ, khó chịu đến cực độ.
Ta sẽ không chịu thua đơn giản như vậy! Hiểu nghĩ như vậy.
Bất quá Bạch Nhật Hiểu không biết, biểu tình hắn lúc này cùng áp suất thấp bao bọc quanh thân, thoạt nhìn thật sự rất giống với Vô Cực…
—-
Tới Hổ Khiếu thành, tại mã bằng (chuồng ngựa – nơi người chơi thuê phương tiện di chuyển), từ rất xa ta đã nhận ra đoàn người Tàng Đao.
Thời gian phảng phất như đang trở lại với quá khứ, ta đợi trước công hội mạo hiểm giả, mà Tàng Đao phất tay với ta, ôn cười, đi tới cạnh bên ta…
“Phi Ly…” Tàng Đao lôi kéo tay ta, kích động đến không biết nói gì.
Diêu Diêu cũng cho ta một cái ôm lớn, “Rất nhớ ngươi nga!”
“Đừng lau nước mũi của ngươi lên người Tiểu Nguyệt.” A Nhược Khải kéo Diêu Diêu ra, phóng khoáng cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau!”
Lạc Hồn nhợt nhạt cười, nhưng trong mắt cũng lưu động vui sướng khi trùng phùng.
“Được rồi! Ta quên giới thiệu với ngươi.” Tàng Đao vỗ vỗ một thanh niên nhân tộc đang mỉm cười dịu dàng đứng ở bên cạnh hắn. “Hắn gọi Thiên Xứng, chúng ta vừa mới quen.”
“Xin chào.” Thiên Xứng bắt tay ta. “Ta đã nghe Tàng Đao bọn họ nói rất nhiều chuyện về ngươi.” Nụ cười ôn nhuận, khí chất ấm áp đích, tựa như đại ca hàng xóm luôn luôn chiếu cố mọi người.
Ta trêu ghẹo: “Vậy sao… nói xấu gì về ta hở?”
“Mới không có…” Diêu Diêu vội vã nói rõ sự trong sạch của mình.”Chúng ta đều khen ngươi nha!”
“Người nào đó mới không nỡ nói xấu ngươi.” Thiên Xứng cười nói, còn ái muội liếc về phía Tàng Đao.
Ta cũng không để lại dấu vết nhìn qua Tàng Đao một cái. Đối với Tàng Đao… ta chỉ có thể, lựa chọn cái gì cũng không nói.
“Hiện tại chúng ta muốn đi đâu đây?” Diêu Diêu hỏi: “Tiểu Nguyệt và Thiên Xứng tương đối quen thuộc với đại lục trung ương, đề nghị một chút đi.”
“Nếu có thể, ” ta thanh thanh yết hầu, nghiêm mặt nói: “Ta mong muốn các vị có thể trở thành thành dân của Vô Hạn thành chúng ta. Ta lấy tư cách phó đoàn trưởng Ngân Chi Vô dong binh đoàn mời các ngươi.”
Thiên xứng kinh ngạc kêu lên: “Ngân Chi Vô!”
“Phó đoàn trưởng!” Diêu Diêu cũng thốt lên.
Tàng Đao cũng thấy ta trên đỉnh đầu biểu hiện dòng chữ kim sắc 『 Ngân Chi Vô dong binh đoàn 』 . “Nguyên lai… bằng hữu mà ngươi nói chính là người của Ngân Chi Vô.”
Xa Xa hỏi: “Bằng hữu? Cái gì bằng hữu?”
“Chúng ta lên xe ngựa rồi nói chuyện sau.” Ta nói.
Hơn một giờ ngồi xe, ta cùng Tàng Đao hàn huyên về những chuyện đã xảy ra sau khi tạm biệt.
Nguyên lai Tàng Đao ngày nào cũng đến mạo hiểm đoàn nhận nhiệm vụ, tích trữ tiền. Hắn hiện tại cấp, A Nhược Khải , Diêu Diêu (Lộ Diêu Tâm Canh Diêu) , Lạc Hồn cấp.
Người bình thường luyện đến hơn sáu mươi cấp là có thể để dành đủ tiền ngồi thuyền tới trung ương đại lục, mà bọn họ cư nhiên lại đến hơn chín mươi cấp mới có tiền qua đây. Để cho bọn họ vất vả tích trữ lộ phí như vậy, ta cảm thấy thật ngượng ngùng.
Tàng Đao nói, kỳ thực bọn họ vốn định luyện lên cấp cao một chút mới đến trung ương đại lục, bảo ta không cần quá để ý.
Ta có thể nào không để ý, hiện tại hồi tưởng lại, số tiền kia có thể là bọn họ tồn trữ để đổi trang bị, thế nhưng vì giúp ta mua vé tàu mà đem ra tiêu hết ( năm mươi cấp đổi bộ trang bị cấp A, đối với tốc độ luyện công sau này ảnh hưởng rất lớn ).
Ta quyết định mời bọn họ trở thành thành viên của Vô Hạn thành, cũng tính toán giúp bọn họ xin phòng ốc.
Sau đó ta chiếu theo những gì đã nói với Vô Cực, kể cho bọn họ nghe về lý do ta trọng luyện, còn có chức nghiệp vu linh giả lẫn đạo cụ Tình Ti Thủ Luyện. Để biểu đạt sự xin lỗi vì lúc trước đã giấm giếm, ta thỉnh Tàng Đao bọn họ đến quán ăn 『 thúy hà lâu 』 nổi tiếng nhất thành ăn một bữa.
Tuy rằng thức ăn ngon lành cùng độ bão thực đều là giả tương, nhưng mọi người vẫn ăn uống vui chơi rất vui vẻ ( thành thật mà nói, những món ăn giả tưởng này so với mấy nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn gấp mấy lần ). Tàng Đao còn nói, lần sau hắn sẽ làm chủ mời chúng ta.
Đoàn người cũng quyết định đáp ứng lời mời trở thành thành dân Vô Hạn thành.
Cơm nước no nê, Thiên Xứng mang theo Diêu Diêu bọn họ đến sở hộ chính xin hộ khẩu ( Thiên Xứng đã từng tới Vô Hạn thành, cho nên biết đường ), mà Tàng Đao lại theo ta đến sở địa chính, giúp bọn hắn mua đất và xin phòng ốc.
Ta là phó thành chủ ( một thành có thể có hai phó thành chủ, một người khác là Nửa Cuộc Đời Phong Vân ) có thể mua hàng bằng nửa giá so với thị trường..
Có phòng ốc, liền có thể bày trí đồ gia dụng trong nhà ( có bán ở cửa hàng gia dụng hoặc do kiến trúc sư chế tạo, có thể tăng giá trị danh vọng ), có được thương khố với không gian trữ vật miễn phí ( thương khố thông thường muốn sử dụng cần phải trả tiền ), mua hàng ở các thương điếm trong thành cũng được hưởng giá ưu đãi.
Trong đoàn, Thiên Lý, Danh Đao, Nhất Kiếm, Nhất Phương, Tiểu Diệp và Tiểu Dương đều có nhà của mình, mà ta bình thường đều ngâm mình trong thành chủ thất hoặc là nơi luyện công, cho nên không mua phòng ốc.
——-
Đi vào sở địa chính, Nguyệt thình lình phát hiện Nhất Kiếm Thiên Hạ đã mấy ngày không login cũng ở bên trong.
“Nhất Kiếm!” Nguyệt mở miệng kêu: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nguyệt đại ca!” Nhất Kiếm tựa hồ cũng rất kinh ngạc.”Ta đên xin phòng ốc cho Mạc Ngữ tỷ, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta cũng đến xin phòng cho bằng hữu.” Nguyệt đáp, cũng giới thiệu Tàng Đao với Nhất Kiếm.
Nguyệt chỉ vào Tàng Đao: “Vị này chính là Tàng Đao, chức nghiệp đạo tặc.” Sau đó kéo Nhất Kiếm qua. “Vị này chính là Nhất Kiếm Thiên Hạ của đoàn chúng ta, một kiếm sĩ.”
“Xin chào.” Tàng Đao ôn hòa mỉm cười, bắt tay Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm cũng mỉm cười nói: “Xin chào a.”
“Được rồi…” Nguyệt hướng Nhất Kiếm hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu, sao mãi vẫn không login? Chúng ta đều đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi đấy.” Theo cá tính Nhất Kiếm, cho dù có về nhà, cũng không có khả năng lâu như vậy không login.
Nhất Kiếm nghe vấn đề Nguyệt hỏi, ủ rũ: “Còn không phải ba ta sao! Hắn muốn ta đi tìm việc làm, đừng có suốt ngày ngoạn trò chơi. Ta bị hắn làm cho không có cách nào, đành phải đi tìm vậy.”
“Thế nhưng… Ai…” Hắn thở dài một hơi. “Tìm thì có tìm, nhưng mấy công ty đó đều thuê ta bởi vì nể mặt mũi lão ba nhà ta, mới vào đã an bài cho ta một chức vụ rất cao, hại ta chẳng cảm thấy thành tựu quái gì hết… Cho nên mới bỏ của chạy lấy người!”
Hắn liếc mắt nhìn Nguyệt, tiếp tục nói: “Rốt cuộc bây giờ ta mới lý giải được tâm tình của ngươi…” Thảo nào Nguyệt đại ca không đi tìm việc làm, hoặc là làm không được vài ngày thì từ chức.
Nguyệt chỉ cười với Nhất Kiếm, không nói gì.
Sau khi cùng Diêu Diêu bọn họ tụ hợp ở khu nhà ở, Nguyệt giới thiệu mọi người với nhau.
“Thì ra các người là nhóm bạn mà Nguyệt đại ca từng kể, là bạn bè quen biết ở Xích Thổ đại lục a!” Khó trách hắn vừa ngeh tên Tàng Đao đã cảm thấy có chút quen tai.”Ta là đoàn hữu kiêm bạn bè thân thiết của Nguyệt đại ca…”
“Bạn thân của Tiểu Nguyệt cũng là bạn thân của ta.” A Nhược Khải hùng hồn nói: “Nhất Kiếm Thiên Hạ, thỉnh chiếu cố nhiều.”
Thiên Xứng nói: “Đội trưởng hộ thành quân Vô Hạn thành Nhất Kiếm thiên hạ mạ? Ngưỡng mộ đã lâu.”
“Đội trưởng nga… Nhìn không ra ngươi lợi hại như vậy.” Diêu Diêu hoạt bát bình phẩm Nhất Kiếm từ đầu đến chân.
Kỳ thực… Ngân Chi Vô rất ít thành viên, mỗi người đều là đội trưởng quân đội.
Lạc Hồn gật đầu với Nhất Kiếm, mỉm cười. Thế nhưng Nhất Kiếm tựa hồ cảm thấy tò mò đối với Lạc Hồn luôn một mực yên lặng không lên tiếng, lần thứ hai hướng hắn vươn tay kết tình hữu nghị. “Lạc Hồn, xin chào a…”
“…”
“Sao ngươi không nói lời nào?” Nhất Kiếm rất là vui vẻ đảo vòng quanh Lạc Hồn
“Đừng không để ý tới người khác như vậy chứ…”
Cuối cùng, Lạc Hồn bị hắn làm phiền đến chịu không nổi, hắn cười nhạt, ngữ khí ôn hòa mở lời: “Ngươi có bệnh…”
—–