Thiên Vận Online

chương 55: bỗng nhiên quay đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thật vậy chăng? Vậy ngươi có thể chỉ cho chúng ta không?” Chú Minh vội vã hỏi, “Chúng ta nhận nhiệm vụ đã rất lâu, vẫn không tìm ra nơi nào đổi [Thái dương thần chi thư].”

“[Thái dương thần chi thư] a…” Thiếu nữ chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi bám trên vạt áo, chậm rãi nói: “Các ngươi chưa xem [Thần quỷ truyền thuyết] sao? [Thái dương thần chi thư] đặt ở vị trí ngược lại với [Tử vong chi thư], cho nên phải đến Tử Vong Chi Điện mới tìm được.”

“Thần quỷ truyền thuyết? Là trang web cá nhân hay trang web gia tộc?”

“Là một bộ phim nổi tiếng rất lâu trước đây.” Thiếu nữ nói: “Nếu không phải ta rất thích Ai Cập, đại khái cũng sẽ không tìm đến xem.”

“A… Ác.” Chú Minh tuy rằng không hiểu lắm thiếu nữ đang nói cái gì, nhưng hắn vẫn rất hưng phấn quay về báo cáo tin tức tốt.

“Vị tiểu thư này nói, nàng biết cách lấy [Thái dương thần chi thư] nha!”

“Thật tốt quá!” Thiên Lý vội vã sáp tới gần hỏi: “Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết không?”

“Có thể.” Thiếu nữ gật đầu.”Ta mang bọn ngươi giải là được rồi, dù sao ta cũng muốn tiếp tục làm lần nữa.”

“Vậy phiền phức ngươi.” Ta đứng dậy đi tới trước mặt thiếu nữ, vươn một tay.”Ta là Nguyệt Phi Ly, là một… tế ti.” Dù sao Nửa Cuộc Đời cũng không ở đây, nhiệm vụ buff máu là do ta đảm đương, cứ nói mình là tế ti thì được rồi.

“Vị kia là đội trưởng của chúng ta, Húc Chi Vô Cực, là một ma pháp chiến sĩ.” Ta chỉ chỉ Vô Cực, giới thiệu.

“Vừa cùng ngươi nói chuyện là Chú Minh, kỵ sĩ.”

Chú Minh hướng nàng chào hỏi: “Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Sau đó ta nhất nhất giới thiệu những người khác, cuối cùng nói: “Chúng ta đều là thành viên của dong binh đoàn Ngân Chi Vô, mà Lạc Hồn là thành dân của chúng ta.”

“Các ngươi hảo.” Thiếu nữ nhàn nhạt cười, “Ta là Tinh Tiết Hắc Mâu, vũ tăng.”

Tinh Tiết Hắc Mâu tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng cũng không phải người lạnh lùng, chỉ là hơi lạnh lùng một chút. Sở thích của nàng cũng không quá giống nữ hài tử, không chỉ là một người điên cuồng say mê Ai Cập, cò rất thích sư tử, lão hổ, các loại động vật họ nhà mèo hung mãnh.

“Nó là do ta rất vất vả mới bắt được.” Tinh Tiết Hắc Mâu gọi ra một tiểu lão hổ toàn thân đầy những vằn đen, ôm vào trong ngực, vẻ mặt đầy đắc ý.

“Bất quá đẳng cấp nó quá thấp, cho nên ta cũng không dám lấy ra luyện nữa.”

Tinh Tiết Hắc Mâu nuôi chẳng qua là con của Tông Hổ, Tông Ấu Hổ. Tông Ấu Hổ rất khó bắt được, không phải bởi vì nó nguy hiểm hoặc số lượng quá ít, mà là huyết lượng lẫn phòng ngự của Tông Ấu Hổ đều quá thấp, không cẩn thận một chút sẽ đánh chết nó.

“Thật dễ thương nha!” Tiểu Diệp nhịn không được đùa tiểu lão hổ.

“Lão hổ thật sự rất đáng yêu a!” Tinh Tiết Hắc Mâu cười nói, vuốt ve tiểu lão hổ trong lòng. Hình dạng hiện tại này, đã không còn loại cảm giác xa cách lạnh lùng như khi vừa gặp gỡ, tựa như một thiếu nữ thanh xuân, xinh đẹp khả ái.

Mời Tinh Tiết Hắc Mâu nhập đội, chờ HP MP hồi đầy, chúng ta liền tiếp tục làm nhiệm vụ.

Thái dương thần điện cách Tử vong thần điện một đoạn khá xa, nhưng Tinh Tiết Hắc Mâu lại rất quen thuộc đường lối tầng cuối này, nàng dẫn chúng ta đi vào những con đường tốt nhất, ít gặp trở ngại nhất, rất nhanh, chúng ta đã đến Tử vong chi điện.

Tương phản với Thái dương thần điện, hiệp đạo đi thông Tử vong chi điện toàn một màu đen, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có thể nhìn thấy u hỏa xanh đậm bay trên trần, bầu không khí âm trầm kinh khủng.

Tinh Tiết Hắc Mâu lần thứ hai sử dụng Quang Diệu Thuật, chiếu sáng hết thảy xung quanh. Nguyên lai hiệp đạo này sở dĩ đen tối như vậy, không chỉ bởi vì vi không có đèn đuốc dùng để chiếu sáng, mà là bản thân vách tường này thuần một màu đen.

“Ở đây sẽ không ra quái.” Tinh Tiết Hắc Mâu nói. Trong phạm vi hành lang này đều là khu cấm quái vật.

Tử vong chi điện lớn hơn Thái dương thàn điện, phạm vi chiếu sáng của Quang Diệu Thuật tuy khá rộng, nhưng vẫn không đủ để soi sáng đến từng góc điện, cho nên ta cùng Vô Cực đều tự sử xuất Chiếu Minh Thuật, Hoàng cũng cầm một quả cầu lửa.

Thấy trận thế chúng ta lớn như thế, Tinh Tiết Hắc Mâu cảm thấy có chút buồn cười. “Không cần tìm đâu, [Thái dương thần chi thư] ở trong này.” Nàng chỉ vào pho tượng Minh thần Osiris giữa tòa điện.

“Ở đây?” Thiên Lý điểm một lá bùa quang hệ, leo lên pho tượng kiểm tra.”Cái gì cũng không có a?”

Hành vi Thiên Lý leo lên bức tượng, đối chúng ta mà nói chẳng tính là gì, thế nhưng, nhưng lại chọc Tinh Tiết Hắc Mâu vốn yêu thích Ai Cập không quá cao hứng.

Nàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi không dưới, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”

“Ác!” Thiên Lý phát hiện đối phương sinh khí, nhanh chóng bò xuống pho tượng, kết quả còn vì mất trọng tâm mà thiếu nữa té ngã.

“Xin lỗi! Xin lỗi a!” Thiên Lý xấu hổ cười cười.

Thấy bọ dạng hắn chật vật, Tinh Tiết Hắc Mâu cũng hết giận, nàng nói rất rõ ràng: “Sách ở trên chân pho tượng.”

Osiris cũng giống như thần Ra, đều là ngồi trên bảo tọa bằng đá. Chúng ta nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy trên chân Osiris…. cái gì cũng không có ( nếu như có thì đã sớm phát hiện ra rồi ).

“A? Không có a?”

“Lẽ nào là sách trong suốt?” Tiểu Dương hỏi, còn đưa tay đi sờ soạng chân tượng đá.

“Đương nhiên không có, ta nói còn chưa nói xong.” Tinh Tiết Hắc Mâu chịu không nổi trở mình xem thường. “Phải lấy [Tử vong chi thư] ra đổi.”

“Làm sao đổi?” Ta hỏi.

Tinh Tiết Hắc Mâu thần bí cười cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy mặt nền trước pho tượng.

“Oanh!” một tiếng, pho tượng bị đẩy về phía sau, lộ ra một cái hốc nhỏ hình chữ nhật.

Kế tiếp không cần Tinh Tiết Hắc Mâu nói, ta đã biết phải làm như thế nào, ta đặt [Tử vong chi thư] vào hốc, sau đó kéo pho tượng về chỗ cũ.

Quả nhiên, trên chân Osiris có thêm một [Thái dương thần chi thư] màu vàng óng.

“Quá thần kỳ… cư nhiên lại dùng phương pháp này.” Ta phải bội phục nhiệm vụ này thiết kế quá tinh xảo.

“Tinh Tiết là bởi vì như vậy mới phát hiện a, hay là trong phim có đoạn tình tiết này?”

“Không, trong phim không phải dùng phương pháp này.” Tinh Tiết Hắc Mâu nói: “Ta chỉ biết là [Thái dương thần chi thư] ở Tử vong chi điện, không biết làm sao mà đổi, lúc đầu ta cũng ở đây tìm thật lâu.”

“Cuối cùng quá mệt mỏi dựa vào pho tượng ngồi xuống nghỉ ngơi, trong lúc vô tình thôi động pho tượng nên mới phát hiện.”

Ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ không có khả năng ở Tử vong chi điện, hơn nữa ở đây lại thập phần âm sâm khủng bố, cho nên chúng ta cũng không có đi tìm, nếu như chúng ta có đến, sẽ có cảnh Nhất Phương cùng Chú Minh ngồi xuống dựa vào tượng nghỉ ngơi, có thể sẽ phát hiện cơ quan này.

Nếu không phải may mắn gặp gỡ Tinh Tiết Hắc Mâu, chúng ta đại khái phải buông tha nhiệm vụ này rồi.

Dù sao giờ đã lấy được sách, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, trước tiên vẫn là phong ấn Ấn Hà Điền quan trọng hơn. Nhưng mà….

“Ấn Hà Điền rất mạnh nha, chúng ta thế nào phong ấn được hắn?” Nhất Kiếm hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Tinh Tiết Hắc Mâu chỉ chỉ [Thái dương thần chi thư] trong tay ta nói: “Tự xem đi.”

Mở [Thái dương thần chi thư] vàng óng ra, bên trong không phải văn tự Ai Cập khó hiểu, mà là tiếng Trung.

Ta đem nội dung trong sách đơn giản hóa đi, đọc lên cho mọi người cùng nghe. “Trong sách nói, mở [Thái dương thần chi thư] trước mặt Ấn Hà Điền, có thể khiến năng lực của hắn suy yếu, đợi huyết lượng của Ấn Hà Điền giảm còn một phần tư, niệm chú văn trong sách là có thể phong ấn hắn.”

“Như vậy a… vậy sách để Nguyệt giữ , chúng ta hợp lực đối phó Ấn Hà Điền.” Vô Cực nói.

“Ta giữ cho.” Tinh Tiết Hắc Mâu nói: “Ấn Hà Điền sẽ phái xác ướp công kích người giữ [Thái dương thần chi thư], ngươi một cái tế ti mà giữ thì quá nguy hiểm.”

Ta không chỉ là tế tư đâu!

Thế nhưng nếu Tinh Tiết Hắc Mâu đều nói như vậy, cũng chỉ đành đưa sách cho nàng. Dù sao ai giữ sách cũng không có gì quan trọng.

“Vậy phiền phức ngươi.” Ta nói.

Giữa hắc đàn có một tế đàn hắc sắc, Ấn Hà Điền đang thâm tình nhìn vào một nữ nhân nằm trên tế đàn, An Nạp Tô Mỗ. Ngoài tế đàn, vây quanh một vòng trì thủy màu đỏ bầm, con đường mòn dẫn đến tế đàn chỉ đủ rộng cho một người đi.

“Phải đánh thế nào đây?” Nhất Kiếm đứng ở ngoài hắc đàn, hỏi.

Con đường nhỏ này hại hắn ăn khổ, lúc nãy hắn lỗ mãng xông lên, chúng ta lại không có biện pháp tiến lên trợ giúp, hắn thiếu chút nữa là rụng cấp.

“Đưa tới.” Vô Cực nhìn Tiểu Dương, nói.

“K!” Tiểu Dương đáp, phát tiễn bắn về phía Ấn Hà Điền.

Nào biết Ấn Hà Điền nâng tay, nhẹ nhàng phẩy một cái, mũi tên của Tiểu Dương đã bị đánh bay.

“Á á!” Tiểu Dương kêu lên.

Tinh Tiết Hắc Mâu lập tức nói: “Đánh An Nạp Tô Mỗ!”

“Gì?”

Tiểu Dương ngẩn người, Lạc Hồn lập tức nhắm vào An Nạp Tô Mỗ bắn một mũi tên.

“A –” An Nạp Tô Mỗ trúng tên, kêu thảm thiết một tiếng.

“An Nạp Tô Mỗ!” Ấn Hà Điền nóng lòng gầm nhẹ, lập tức quay đầu lại, phẫn nộ trừng chúng ta.

Tinh tiết con ngươi đen thấy thế, giương giọng nói: “Mau lui lại!”

Chúng ta nhanh chân thối lui đến ngoài hắc đàn, vừa mới xếp hàng chuẩn bị, Ấn Hà Điền liền đuổi tới.

Tinh Tiết Hắc Mâu mở [Thái dương thần chi thư] hướng về phía Ấn hà Điền. Thái dương chi thư phát sinh kim quang chói mắt bao phủ Ấn Hà Điền, hệ thống cũng xuất hiện thông báo Ấn Hà Điền yếu đi %..

“Đánh!”

Vô Cực ra lệnh một tiếng, Chú Minh, Nhất Phương cùng Nhất Kiếm lập tức vây quanh phía trước, Tiểu Diệp cũng lẻn đến phía sau đánh lén Ấn Hà Điền.

Hoàng cùng Vô Cực luân phiên phóng ra pháp thuật hỏa hệ và quang công kích, Tiểu Dương cũng liều mạng sử dụng Tứ Liên Thỉ, Tinh Tiết Hắc Mâu một tay cầm [Thái dương thần chi thư], một tay cầm quang diệu chi cầu, bức lui xác ướp tới gần, mà Lạc Hồn và Thiên Lý thì ở một bên đối phó với đám xác ướp Ấn Hà Điều gọi ra.

Trong đội chỉ có một mình ta là tế ti, sợ không kịp bổ huyết, ta chỉ có thể phóng ma pháp buff máu phạm vi lớn, Thiên Hàng Cam Lâm. Ma pháp này tuy phải hao tổn nhiều ma lực (sP), nhưng may mà ta có dự kiến trước, để lại không ít ma hoàn, không sợ ma lực không đủ dùng.

Ấn Hà Điền đã bị yếu đi, ngoại trừ có lúc sẽ phát động trớ chú và độc kích ra, cũng không khó đối phó, phiền toái nhất chính là An Nạp Tô Mỗ vẫn trốn ở xa xa giúp Ấn Hà Điền buff máu.

Mỗi khi lượng máu của Ấn Hà Điền giảm suýt xoát một phần tư, Tinh Tiết Hắc Mâu còn không kịp niệm chú ngữ phong ấn, An Nạp Tô Mỗ liền giúp Ấn Hà Điền buff đầy máu. Còn như vậy, chúng ta nhất định bởi vì không đủ bổ cấp phẩm mà bị Ấn Hà Điền đánh chết.

“Chúng ta cũng không thể giết nữ nhân kia trước sao a!” Bị chọc giận, Nhất Kiếm căm hận nói.

“Tùy ngươi…” Sa Lợi Diệp liếc Nhất Kiếm.”Nếu như ngươi muốn nhìn Ấn Hà Điền dị biến, cứ giết đi!”

“Chỉ cần là một đôi BOSS, giết chết một cái trong đó, cái khác sẽ dị biến, đạo lý này ai cũng biết đi!”

“Ta đương nhiên biết!” Nhất Kiếm không cam lòng: “Ta lại không thực sự muốn giết.” Hắn giơ trường kiếm, dùng sức đâm tới, đem tất cả tức giận phát tiết trên người Ấn Hà Điền.

Một kích này, khiến huyết lượng Ấn Hà Điền giảm xuống còn dưới một phần ba, Tinh Tiết Hắc Mâu vội vàng niệm đoạn chú ngữ phong ấn thật dài, mà An Nạp Tô Mỗ ở trên tế đàn cũng bắt đầu niệm chú ngữ Trì Dũ Thuật.

“Đáng ghét!” Thấy nàng ta lại muốn giúp Ấn Hà Điền buff máu, lòng ta khẽ nhảy, cũng không quản có thể bị Tinh Tiết Hắc Mâu phát hiện hay không, nâng tay bắn ra vài đạo Phong Linh Phù, cắt đứt An Nạp Tô Mỗ niệm chú.

Tinh Tiết Hắc Mâu mở to mắt, kinh ngạc nhìn ta, nhưng chú ngữ trên miệng cũng không ngừng lại, lần này, rốt cục đã niệm xong câu chú.

Khi Tinh Tiết Hắc Mâu đọc hết chữ cuối cùng, kim quang trên [Thái dương thần chi thư] đột nhiên tiêu thất, bốn phía đột nhiên an tĩnh xuống, ngoại trừ tiếng thở dốc của mọi người, một điểm thanh âm cũng không có…

“Đây là sao…”

Thiên Lý còn chưa hỏi xong, bên tai vang lên tiếng khóc như có như không, [Thái dương thần chi thư] tuôn ra kim quang mãnh liệt chói mắt, hai hồ lang màu đen bộ dạng tương tự Anubis, xuất hiện giữa kim quang.

Ấn Hà Điền vừa thấy chúng nó xuất hiện, vội vã bỏ qua Nhất Phương bọn họ vây quanh chạy trốn, nhưng tốc độ của Anubis lại nhanh như gió! Thoáng cái đã đuổi kịp Ấn Hà Điền, một trái một phải, kéo Ấn hà Điền đang kêu rên không thôi vào trong nước hồ đỏ bầm.

Trì thủy cuồng nộ như đang sôi sục, không ngừng toát ra bong bóng màu đỏ đậm, tiếng khóc thê lương càng lúc càng vang.

“Không! Ngươi không thể bỏ lại ta…” An Nạp Tô Mỗ gục đầu bên trì thủy, bi thương kêu khóc. Trên gương mặt mỹ lệ kia, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống.

“Không có ngươi trong thế giới này… Sinh mệnh ta còn có ý nghĩa gì…” Nói xong, An Nạp Tô Mỗ cũng nhảy vào trong trì thủy đang quay cuồng.

Tiếng kêu rên thê lương chợt tiêu thất, trì thủy sủi lên bọt khí cuối cùng, trở lại vẻ bình lặng của mình.

Trì thủy không còn là màu đỏ bầm ghê tởm, mà là trong suốt thấy đáy, mơ hồ lóe bạch quang.

“Quang chi trì…” Tinh Tiết Hắc Mâu nhẹ than. “Xuống phía dưới đi, phần thưởng của các ngươi đang ở đó.”

“Thật vậy chăng?” Mắt Nhất Kiếm trở thành hình $.$, lập tức nhảy vào trì thủy.

“Nhất Kiếm đại ca trộm đi!” Thiên Lý kêu, cũng theo sau nhảy vào.

“Chờ ta a!” Tiểu Diệp cũng nhảy xuống.

Lạc Hồn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tinh Tiết Hắc Mâu. “Xuống phía dưới?”

“Đúng vậy!” Tinh Tiết Hắc Mâu gật đầu, “Xuống phía dưới.”

Lạc Hồn nhìn trì thủy trong suốt phát quang, khóe miệng kéo lên nụ cười khổ, chậm rãi đi vào trong ao.

Tiểu Dương trang mô tác dạng “Oa!” Liễu một tiếng, bịt mũi hướng vào trong nước nhảy xuống.

Nhất Phương, Hoàng tiếp đến là Vô Cực, cũng lần lượt đi vào.

Ta đứng bên trì thủy, “Ngươi không đi xuống sao?” Hỏi. Cứ như vậy nhảy xuống, có thể chết đuối không a!

“Cũng như vậy.” Tinh Tiết Hắc Mâu lắc đầu, ánh mắt cố định ở mấy quan tài gỗ trong góc. “Trong phim, các nhân vật sau khi đánh chết Ấn Hà Điền, cả tòa thành liền sụp đổ. Tuy rằng trong trò chơi thần điện sẽ không thực sự sụp đổ, nhưng ta nghĩ, nhiệm vụ giải xong đại khái sẽ không thể tiếp tục vào đây nữa.”

Nàng đến gần vài tòa quan tài đá, mê muội chạm lên hình vẽ bên trên.”Ta rất thích ở đây, cho nên không muốn giải nhiệm vụ.”

“Lần sau gặp.” Nàng quay đầu lại, cười nói.

Mỗi người đều có điều mình yêu thích, nếu như phát hiện thứ mình yêu thích xuất hiện trong trò chơi, đó là chuyện khiến mình vui vẻ đến thế nào a.

“Lần sau gặp.” Ta cúi người nhảy vào trong nước.

Khoảnh khắc xuyên thấu mặt nước, ta vô ý thức nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc lạnh lẽo ẩm ướt lướt qua, cảm giác như có người tiếp được ta.

“Di?” Ta mở mắt, phát giác mình đang ở trong lòng Vô Cực.

“Sao lại chậm như vậy?” Vô Cực ôn thanh hỏi.

“Ta mới vừa nói lời từ biệt với Tinh Tiết Hắc Mâu, nàng bảo nàng không muốn giải nhiệm… Di? !” Lúc này ta mới nhìn rõ cảnh tượng bốn phía, nhịn không được mà “Di” một tiếng.

Chúng ta đang ở trong một tiểu thạch thất, phía trước có một con đường nhỏ uốn lượn. Vươn tay, chạm vào hư không, không ngờ cũng lạnh băng ngưng trệ như trong nước, ta xác định mình không phải đang ở trong nước.

“Chúng ta không phải…” Còn chưa hỏi xong, ta chú ý tới trên tay có ánh sáng chiếu xạ như mặt nước lăn tăn sóng, ta hiếu kỳ ngước lên nhìn phía trên đầu.

Chỉ thấy bầu trời bên trên hai người, có “nước”trong suốt lưu động, quang mang ấm áp xuyên thấu mặt nước, đổ xuống bên dưới.

“Di!” Tiếng thứ ba.

“Chúng ta đang ở dưới mặt nước!”

“Chính xác mà nói, là phía dưới trì thủy.” Vô Cực nói.

“Thật thần kỳ…” Tuy nói thế giới internet có đủ điều lạ. Nhưng ta vẫn nhịn không được vì kỳ cảnh trước mắt này mà tán thán không ngớt.

“Ở đây chỉ có một con đường, xem ra phải tiếp tục đi về phía trước.” Tiểu Diệp chỉ con đường có khuynh hướng đi lên phía trước, nói.

“Đi thôi! Đi thôi!” Tiểu Dương hăm hở, xốc lại cổ áo nhảy xuống, rơi một cú không nhẹ lên Thiên Lý.

Lạc Hồn mặt không đổi sắc kéo Nhất Kiếm nằm bẹp thành hình chữ đại trên mặt đất, hiện tại mặt đầy cảm động nhìn hắn.

“Đi thôi!” Vô Cực cũng nói.

Chúng ta từ còn đường nhỏ chậm rãi đi tới. Không phải vì đường gồ ghề khó đi, mà là tất cả mọi người đều say sưa trong mỹ cảnh thần kỳ như thế. Những làn sóng nhấp nhô, lưu động trên người, ánh sang không biết từ đâu mà đến, chiếu toàn bộ không gian sáng sủa mà ấm áp.

Dọc theo đường đi, không ai lớn tiếng nói một câu, trong bầu không khí yên tĩnh mà tường hòa này, chỉ có thể hội, mới là chân lý.

Thời gian, chậm rãi trôi, sóng lân quang mỹ lệ kia, vẫn lưu động không ngừng.

Không biết đi bao lâu, bầu trời “mặt nước” cách chúng ta càng lúc càng gần, thẳng đến vươn tay là có thể chạm vào, Sa Lợi Diệp mới hạ quyết tâm lai cắt đứt sự yên lặng này.

“Ta xem xem coi!” Nói xong, Tiểu Diệp ra sức nhảy bật lên.

“Oa!” Đầu nàng ra khỏi mặt nước, nhịn không được hét to một tiếng, rơi xuống đất, Tiểu Diệp bỏ lại một câu “Mau lên đi!” Rồi cũng không quay đầu lại chạy băng băng về phía trước.

Nhanh nhẹn của đạo tặc quả nhiên điều không phải hữu danh vô thực, trong chớp mắt, đã chẳng còn thấy bóng người.

“Đây là có chuyện gì?” Nhất Kiếm hỏi.

“Cùng đi xem.” Nhất Phương nói.

Phía trước độ dốc càng lúc càng cao, lại tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn, người liền ra khỏi mặt nước.

Trước mắt, là một mảng xanh rộng lớn vô ngần, tấm đệm hoa cỏ xanh biếc nhấp nhô theo gió, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, tiếng chim hót uyển chuyển thỉnh thoảng từ xa xa truyền đến. Trời xanh mây trắng bay, điểu ngữ hoa hương, cứ như tiên cảnh nhân gian.

Ta cũng không nhúc nhích, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ nói không ra lời. Thẳng đến khi người phía sau thẩn thờ bước tới, vừa vặn đập đầu vào đầu ta, mới giật mình tỉnh lại.

“Ai a!”

“Đau quá!” Ta quay đầu lại nhìn Nhất Kiếm đụng vào ta, đau đến chảy nước mắt.

Vô Cực vội vàng bước qua đây, yêu thương xoa gáy ta. “Không sao chứ?”

“Không có việc gì…” Sắp đau chết mà thôi

Vô Cực bán híp mâu, dùng ánh mắt lạnh đến có thể giết chết người mà trừng Nhất Kiếm, lạnh giọng: “Ngươi, cẩn thận một chút.”

Lá gan còn nhỏ hơn gan chuột của Nhất Kiếm thiếu chút nữa bị dọa vỡ nát ra, hắn ôm đầu, cũng không đi lên nữa, trực tiếp leo ra khỏi mặt nước, chui vào một bụi cỏ gần đó mà run lẩy bẩy.

“Ngu ngốc!” Lạc Hồn chịu không nổi mắt trợn trắng.

“Vì sao chúng ta đến nơi đây a?” Tiểu Dương ngây ngốc nhìn mỹ cảnh trước mắt, hỏi.

“Lẽ nào phần thưởng ở chỗ này?” Thiên Lý hiếu kỳ nhìn trái ngó phải. “Ở đây cái gì cũng không có a?”

Ta nói: “Có thể đây là phần thưởng đặc thù cho người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.” Có thể chứng kiến tiên cảnh mỹ lệ thế này, đây chính là phần thưởng tốt nhất rồi.

Vô Cực nói: “Rất có thể.” Hắn chỉ vào phía trước, nói tiếp: “Tiểu Diệp đã trở về, để xem nàng có phát hiện được gì không.”

Thân ảnh Sa Lợi Diệp xuất hiện, nàng phất tay với chúng ta, hô to.”Các ngươi mau tới đây xem, ta phát hiện mấy thứ này!”

Cách Tiểu Diệp không xa có một bia đá bốn góc mũi nhọn.

Trụ đá được đặt trên một bệ đỡ làm bằng đá cẩm thạch, phía trên là tinh thạch màu đen chế thành trụ hình chữ nhật. Trụ đá đứng sừng sững trên một sườn núi nở đầy các loài hoa dại đủ màu, thoạt nhìn có chút cao ngất.

“Ở đây sao lại có… ách… thứ này?” Thiên Lý không biết trụ đá này phải gọi là gì.

“Đây là trụ đá thời Ai Cập cổ đại.” Ta nói: “Nhiệm vụ này lấy bối cảnh là Ai Cập, như vậy, xuất hiện trụ đá này cũng không kỳ quái.”

“Chỉ là nó có nghĩa gì?” Ta thì thào hỏi, tựa đầu vào thân trụ.

Mặt trụ màu đen bóng loáng, tinh tường phản chiếu lại gương mặt ta, trong tinh thể sâu thẳm đen bóng kia, phảng phất như có gì đó chậm rãi lưu động.

“Thực sự là kỳ quái…” Ta đưa tay xoa xoa một mặt trụ, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo của đá, tuyệt không có gì đặc biệt.

“Trên thai tử có chữ naf!” Tiểu Diệp chỉa chỉa một khối đá trên nền, nói như thể hiến vật quý. Xem ra nàng đã sớm cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra trụ đá này trước rồi.

Nghe vậy, ta cúi đầu nhìn khối thạch bản. Trên mặt đá hoa sắc (hoa văn trên đá), có khắc mấy chữ nhỏ.

Chuyện cũ trước kia, một khi mộng tỉnh.

Bỗng nhiên quay đầu, người nọ, vẫn ở phía sau…

“Dát?” Nhất Kiếm bật ra một tiếng kêu kì quái.

“Ngươi dát cái gì mà dát, là ngươi xem mà không hiểu ý của mấy từ này à?” Sa Lợi Diệp cười xấu xa.

“Ta đương nhiên là hiểu!” Nhất Kiếm lập tức phản bác.”Ta chỉ không hiểu nó với trụ đá này có gì liên quan thôi!”

“Một khi… mộng tỉnh?” Hoàng lơ đãng xoa xoa mặt đá.

Trong tinh thể hắc sắc đột nhiên tuôn ra một đám những đốm lửa nhỏ màu bạch kim, Hoàng nhanh chóng rụt tay khỏi thạch bản, dùng một loại nhãn thần rất quỷ dị nhìn chằm chằm tay mình.

“Làm sao vậy?” Thiên lý hiếu kỳ nhìn Hoàng, cũng đưa tay đặt ngang thạch bản.

Trong hắc tinh lần thứ hai hiện lên tinh hỏa màu bạch kim, Thiên Lý “A!” một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Nhất Kiếm liên thanh truy vấn.

“Có một chút… hình ảnh.” Thiên Lý nhìn thiên không trong sáng, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm.

“Cái gì a?” Nhất Kiếm không giải thích được.

“Xem thử thì biết.” Chú Minh nói, cũng đưa tay đặt lên.

Mấy giây sau, Chú Minh thu tay về, cũng giống như Hoàng nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.

“Ta đã nhìn thấy rất nhiều chuyện phát sinh trong Thiên Vận, có hài lòng đích… cũng có không vui… Thế nhưng, hiện tại nghĩ lại, thật sự làm ta cảm thấy hoài niệm a.”

“Bỗng nhiên quay đầu sao?” Vô Cực nhẹ nhàng nói, cũng đưa tay đặt lên.

Sau khi tinh hỏa tắt đi, Vô Cực lui ra. Mi tâm hắn chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, ngưng mắt, nháy mắt cũng không, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

“Làm sao vậy? Ngươi thấy cái gì sao?” Ta khẩn trương hỏi.

“Không có… Không có gì…” Vô Cực vung lên một mạt cười khổ, vươn tay, gắt gao, ôm ta vào lòng.

“Vô Cực?”

“Thực sự… không có gì.” Đoạn, hắn vùi đầu vào cổ ta.

Trong lòng ta than nhẹ một tiếng, cũng đưa tay ôm Vô Cực.

Vô Cực thấy…

Thật lâu… thật lâu trước đây, trong một thôn trang nhỏ, Minh Nguyệt vẻ mặt sùng bái nói, muốn cùng hắn luyện công. Suốt đời cũng vô pháp quên được, bóng lưng Minh Nguyệt nhảy vào kiếm lô.

Hắn còn thấy…

Trong đám người hân hoan hưng phấn, Nguyệt, cười khổ, đập một quyền vào ngực hắn.

Còn thấy… còn thấy

Hắn gắt gao ôm chặt, một Nguyệt trong mắt đầy thống khổ, cùng đôi cánh màu đen trên lưng nói lên biết bao hận ý.

Vô Cực đột nhiên, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu không phải hắn đã sớm tỉnh ngộ, vậy hắn hiện tại, nhất định sẽ hối hận.

Bỗng nhiên quay đầu lại, người nọ…

Có ở phía sau ngươi không?

—-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio