Bầu không khí ở Ngân Chi Vô cho tới bây giờ chưa từng quỷ dị như thế này, ngay cả những ngày Vô Cực uể oải mất tinh thần, hoặc là thời gian Minh Nguyệt khảm nhân vật trọng luyện, cũng không có giống như bây giờ, mỗi người đều cẩn cẩn dực dực sợ mình lỡ lời nói sai gì đó.
Nhưng điều này không bao gồm ba vị “đương sự”.
Phương Thủy Trữ – đầu sỏ lớn nhất trong mọi chuyện, vẫn như cũ mỗi ngày bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu quấn quýt si mê Vô Cực. Nói nào là lúc trước mình ly khai là tình thế bất đắc dĩ, là bị Tiêu Dao Công Tử bức, mà sau đó nàng thương tâm hối hận cỡ nào, tưởng niệm dày vò ra sao, giống như cả sự kiện chỉ có nàng là người bị hại, bị thương tổn lớn nhất vậy.
Nàng khiến cho bè phái kích động Nhất Kiếm Thiên Hạ cùng Sa Lợi Diệp rất muốn liên thủ bóp chết nàng ta, mà ý tưởng của bè phái lãnh tĩnh cùng âm mưu Hoàng và Nửa Cuộc Đời, lại khủng bố đến mức không ai dám đi nghiên cứu sâu…
Một đương sự khác, thành chủ đại nhân của chúng ta – Húc Chi Vô Cực, vô luận Phương Thủy Trữ làm sao dây dưa hắn, làm sao khóc lóc kể lể với hắn, luôn luôn không ừ hử một tiếng, bày ra biểu tình lớn nhất của mình — diện vô biểu tình, không ai nhìn ra được rốt cuộc Vô Cực suy nghĩ cái gì.
Người duy nhất biết đến, đại khái chỉ có Nửa Cuộc Đời Phong Vân. Hắn mỗi thấy Phương Thủy Trữ quấn quít lấy Húc Chi Vô Cực, trước hết tặng một bạch nhãn qua, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Thái độ Nửa Cuộc Đời Phong Vâ thần bí như thế, trong lòng mọi người càng lúc càng bất an, nhất là Sa Lợi Diệp cực kì lưu ý sự phát triển của Húc Nguyệt, càng chưa từ bỏ ý định lôi kéo Nửa Cuộc Đời Phong Vân không ngừng hỏi.
“Nửa Cuộc Đời đại ca.” Sa Lợi Diệp lại quấn quít lấy Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”Ngươi nói cho ta biết Vô Cực lão đại rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đi.”
“Chuyện này, không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào.” Nửa Cuộc Đời vẫn trả lời có mỗi một câu.
“Thế nhưng Nguyệt Nguyệt thực đáng thương a!” Đôi mắt to của Sa Lợi Diệp cũng chớp chớp rất đáng thương.
“Ta cũng không có biện pháp.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười khổ, sau đó, lại giống như những lần trước – bỏ của chạy lấy người.
“Đáng ghét!” Nhìn bóng lưng Nửa Cuộc Đời Phong Vân cuống quýt chạy đi, Sa Lợi Diệp tức giận đến giậm chân.
Được rồi! Ý tưởng của Vô Cực nàng không có bản lãnh đoán được, vậy thì cứ làm những chuyện mà nàng có thể làm là được rồi, Sa Lợi Diệp cũng không tin nàng không thể đuổi cổ con hồ ly lông đỏ chết tiệt kia!
Bất quá… vẫn là tìm được Nguyệt Nguyệt trước rồi nói sau, y đã mất tích suốt mấy ngày rồi.
Tận mắt nhìn thấy một màn Phương Thủy Trữ chui đầu vào lòng Vô Cực, ngày thứ hai, Nguyệt Phi Ly tuy rằng cứ login theo lẽ thường, thế nhưng không biết y lại trốn đi nơi nào. Kênh đoàn tìm không ra, kênh mật cũng không hồi đáp, người rõ ràng có online, lại giống như rớt mang không nói một câu, Thiên Vận… không, trung ương đại lục lớn như vậy, căn bản không biết người sẽ đi nơi nào, mọi người trong đoàn đều vội muốn chết.
Mọi người trong sự lo lắng, hoang mang, phẫn hận… các loại tâm tình nhiều lần dày vò dưới tình huống, lại qua hai ngày sự tình cũng không phải không có tiến triển, chí ít Sa Lợi Diệp nghĩ tới một diệu kế. Tha tìm tới Tàng Đao.
“Ngươi nói Phi Ly mất tích?” Nghe xong cả câu chuyện, Tàng Đao căm giận nghiêng răng: “Húc Chi Vô Cực thế nào không đi tìm hắn ni!”
“Không phải là mất tích!” Sa Lợi Diệp nói: “Là trốn đi. Làm sao ta biết Vô Cực vì sao không đi tìm Nguyệt Nguyệt, nói không chừng hắn căn bản không muốn tìm.” Rõ ràng mặc kệ chuyện của y mà, khẩu khí Sa Lợi Diệp vẫ đầy chua xót.”Hắn nhất định đối với con hồ ly lông đỏ kia tình cũ khó quên!”
“Đáng giận! !” Tàng Đao siết chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ.
Nếu như Nguyệt và Vô Cực cùng một chỗ có thể được hạnh phúc, vậy toàn bộ tưởng nhớ, tất cả chua xót, Tàng Đao cũng có thể mặt không đổi sắc nuốt vào.
Mà hôm nay…
“Ta đi tìm hắn!” Tàng Đao cắn răng, bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại chạy đi.
“Uy uy uy! Ngươi thực sự tìm được sao?”
… Sa Lợi Diệp chỉ đang nói với không khí!
“Được rồi! Coi như ngươi tìm được.” Nàng tiếp tục nói với không khí, “Như vậy, ta sẽ trở lại đi tìm tên nam nhân chết tiệt kia!” Nói xong, nàng sôi nổi chạy về thành chủ thất,
“A! Đúng rồi.” Dừng lại cước bộ, xoay người, Sa Lợi Diệp về phương hướng Tàng Đao ly khai hai tay tạo thành chữ thập.”Ngượng ngùng, vì Nguyệt Nguyệt, không thể làm gì khác hơn là hi sinh ngươi!”
Bên trong thành chủ thất, đang trình diễn tiết mục mỗi ngày không thay đổi.
Phương Thủy Trữ ai oán dán trên người Húc Chi Vô Cực, yếu ớt tỉ mỉ kể về quá khứ tốt đẹp, ngữ điệu rất chi là ủy khuất, đủ để khiến tất cả những người nghe thấy vì nàng mà rơi nước mắt đồng tình một phen, nhưng cũng không gồm tất-cả-những-người đang có mặt trong thành chủ thất.
Thiên Các Nhất Phương và Tà Hỏa Hoàng diện vô biểu tình làm chuyện của mình, Nhất Kiếm Thiên Hạ mặt đầy căm giận lui tại góc, cùng Thiên Lý Nhậm Ngã Hành cũng đồng dạng bất bình kề tai nói nhỏ, mà cáo già Nửa Cuộc Đời Phong Vân lại là rất buồn chán ngồi ở vị trí của mình ngáp dài ngáp ngắn.
“Cáp!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân rất có hình tượng lấy tay che miệng. “Buồn chán muốn chết.” Hắn quét một ánh nhìn khinh thường về phía Phuơng Thủy Trữ. Đúng là hắn rất thích xem kịch vui, thế nhưng một vở diễn vừa nát vụn lại không có nội dung, còn mỗi ngày diễn đi diễn lại y chang thế, hắn không ngán tận cổ mới là lạ.
“Húc…” Phương Thủy Trữ ai oán: “Sao anh không nói lời nào, anh cũng không để ý người ta, anh có biết người ta nhớ anh thế nào không?” Nói xong còn vòng đôi tay mềm mại qua cổ Vô Cực.
Cái động tác này, khiến Nhất Kiếm và Thiên Lý đang lui trong góc phải quay đầu lại, khẩn trương nhìn Vô Cực. Nếu như Vô Cực đem đôi tay ở sau lưng kia đặt lên eo Phương Thủy Trữ, vậy bọn họ có thể gọi Bách Bất Xuyên Dương và Chú Minh về, người không cần ở lại, trực tiếp trên kênh đoàn tuyên bố rời đoàn là xong.
Bất quá, xem ra thành chủ đại nhân không nghĩ để hai tay đổi vị trí, diện vô biểu tình để mặc Phuơng Thủy Trữ cọ cọ trên người mình, một điểm phản ứng cũng không có.
Ở đây phản ứng lớn nhất, chính là Sa Lợi Diệp vừa mới bước vào cửa, nàng quát lớn như muốn xé cổ họng: “Vô Cực lão đầu, nếu như nguơi còn tiếp tục ôm ôm ấp ấp con hồ ly lẳng lơ kia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!!!”
“Ai là hồ ly a!” Phương Thủy Trữ giậm chân, trừng Sa Lợi Diệp.
Sa Lợi Diệp không để ý tới nàng, tiếp tục nói cho xong.”Nguyệt Nguyệt sắp bỏ trốn với người khác rồi!” Sa Lợi Diệp lấy tay làm loa bắt bên miệng khuếch đại âm thanh, một bộ chiêu cáo thiên hạ.
Vô Cực còn chưa có phản ứng, Phuơng trủy Trữ đã giành trước làm khó dễ.
“Nguyệt Nguyệt kia là ai? Có quan hệ gì với anh?” Thái độ của nàng rất giống một ‘thê tử’ khởi binh vấn tội, hỏi “chồng” về đối tượng ngoại tình.
“… Hắn là người ta yêu.” Mấy ngày qua, Vô Cực lần đầu tiên mở miệng. Ngữ khí kia vẫn nhiệt nhu (ấm áp nhu hòa) như vậy, giống như chỉ cần nhắc tới người kia, có thể khiến trái tim lạnh băng của hắn trở nên mềm mại.
“Làm sao có thể!” Phương Thủy Trữ kêu lên, “Nàng đẹp hơn ta sao? Có mị lực như ta sao? Ngươi thế nào không thương ta mà lại đi yêu người khác!” Nàng không tin! Vô Cực nhất định là đang lừa nàng!
“Ta căn bản chưa từng yêu ngươi.” Trên mặt Vô Cực rốt cục có biểu tình, khinh thường nhìn Phương Thủy Trữ.
“Gạt người! Ngươi không phải vì ta mà thương tâm rất lâu sao? Ngươi còn vì ta mà giao ra Tinh Toái Thiên Phần Kiếm! Ngươi yêu ta! Ngươi rất yêu rất yêu ta!” Phương Thủy Trữ chưa từ bỏ ý định kể lể. Nếu như ngay cả Vô Cực cũng không muốn nàng, vậy nàng sẽ không còn bất cứ thứ gì.
“Ai!” Vô Cực than nhẹ một tiếng, “Ta thương tâm, không phải bởi vì ngươi phản bội ta, mà là ta bị ngươi phản bội.”
Những lời này, Phương Thủy Trữ nghe không hiểu, nhưng những người khác đại khái minh bạch. Húc Chi Vô Cực cao ngạo như vậy cao ngạo, cuồng vọng như vậy, đương nhiên chịu không nổi bị người phản bội. Có lẽ có một chút, nhưng hắn không hoàn toàn bởi vì Phuơng Thủy Trữ, đả kích Vô Cực, chính là chuyện phản bội.
Nhất Kiếm Thiên Hạ cùng những người quan tâm đến chuyện Húc Nguyệt tiến triển, rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ta không tin!” Phương Thủy Trữ cố sống cố chết lôi kéo Vô Cực.”Ngươi nhất định là bởi vì không chịu thừa nhận ngươi còn yêu ta nên mới nói như vậy, bằng không… bằng không sao lại còn để ta ở bên cạnh ngươi!”
“Không đuổi nguơi đi, là hi vọng ngươi có thể tự thấy mình hết gi vọng.” Dù sao cũng là người từng cùng mình bên nhau, Vô Cực không muốn làm quá tuyệt tình.
“Thế nhưng, hiện tại ta bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa.” Vô Cực lạnh lùng nói.
“Là kẻ tên Nguyệt Nguyệt kia làm hại phải không! Rốt cuộc nàng là ai!” Phương Thủy Trữ không tin mị lực của mình so ra kém người kia.
“Hắn là một người vô cùng ôn nhu, cũng vô cùng tịch mịch…” Ánh mắt Vô Cực lúc này lại trở nên ôn nhu, vừa nhìn là biết, đó là ánh mắt của người đang yêu say đắm.
“Người từng cảm nhận được ấm áp của hắn, sẽ không còn muốn những hơi ấm khác. Ôn nhu của hắn, là truy cầu duy nhất trong cuộc này của ta.” Vô Cực si mê nói.
“Mà thấy rõ sự tịch mịch của hắn, sẽ không bao giờ… buông tay được nữa…”
Đó là tình yêu duy nhất của hắn, là ôn nhu duy nhất hắn mong muốn.
Cũng thương tiếc tịch mịch duy nhất của hắn.
Như si, như cuồng, không muốn, cũng không thể ly khai.
“Na…” Phương Thủy Trữ thập phần kinh ngạc vì thần thái Vô Cực lúc này, cho tới bây giờ, Vô Cực chưa từng lộ ra bộ dạng si cuồng này trước mặt nàng, “Nàng… nàng có đẹp hơn ta không?” Nàng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Hắn?” Vô Cực nhướng mi, tình cảm ấm áp trong mắt càng đậm, si thái càng tăng lên.
“Nếu như không nhìn bề ngoài, vẻ đẹp của hắn, không có bất cứ ai so sánh được…”
Đó chính là bộ dạng như thế nào a. Phương Thủy Trữ đang muốn nói như vậy, chợt nghe thấy Vô Cực tiếp tục nói.
“Nếu như nhìn bề ngoài, căn bản ngươi cũng kém xa hắn!”
“Ta… Thế nhưng…” Phương Thủy Trữ nhất thời cảm thấy không lời nào để nói. Cư nhiên có một nữ nhân đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, vậy nàng còn muốn tranh cái gì! Nhưng Phương Thủy Trữ vẫn như cũ không muốn đơn giản buông tha như vậy, trong Thiên Vận, nàng được người dưỡng thành quen, nếu như bảo nàng tự mình kiếm tiền, nàng nhất định chịu không nổi. Phương Thủy Trữ quấn quít lấy Vô Cực, nũng na nũng nịu: “Vậy bằng không ta làm thiếp nha, người ta thật sự rất yêu anh, anh đừng vứt bỏ người ta mà.”
Hai tay của thành chủ đại nhân của chúng ta, tốt cuộc đã rời khỏi vị trí cố định, hắn vươn tay, đáp lên vai Phương Thủy Trữ, đẩy nàng ra.
“Vô Cực?” Phương Thủy Trữ hoang mang nhìn hắn.
“Ta nói rồi, ta đã không còn kiên nhẫn với ngươi nữa.” Vô Cực nhẹ nhàng dời bước, giật ra khoảng cách giữa hai người.”Ngươi nếu không chịu tự mình rời đi, ta cũng chỉ đành tìm người giúp ngươi.” Hắn dời ánh mắt về phía Nhất Kiếm Thiên Hạ.
Nhất Kiếm thu được mệnh lệnh, vội vã cùng Thiên Lý, một trái một phải, cao hứng bừng bừng mà lôi Phương Thủy Trữ ra khỏi thành chủ thất.
“Cho nàng chút tiền, sau đó đừng bao giờ để ta thấy nàng xuất hiện bên trong Ngân Chi Vô Hạn Thành!” Vô Cực hung hăng hạ lệnh phong tỏa.
“Đối tốt với ả vậy làm chi, ngươi luyến tiếc a?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân không sợ chết trêu chọc.
Vô Cực hung hăng liếc Nửa Cuộc Đời một cái, cũng không để ý đến hắn, xoay người đi tới trước mặt Sa Lợi Diệp.
“Ngươi nói Nguyệt làm sao?” Hắn lạnh lẽo hỏi.
“Hắn… Hắn…” Đối mặt với sắc mặt âm ngoan kia, Sa Lợi Diệp sợ đến mức quên béng mình cần nói gì.
“Thế nào?” Vô Cực lãnh mâu khẽ híp.”Ta vừa nghe ngươi nói hắn bỏ trốn với người khác?”
“Đúng đúng đúng!” Sa Lợi Diệp cố sống cố chết gật đầu.”Tàng Đao hắn…”
“Chết tiệt!” Còn chưa nói xong, Vô Cực mắng một tiếng, xoay người hướng ngoài cửa chạy đi, cánh cửa đáng thương, bị hung hăng đập vào vách tường.
“Bính!” Một tiếng va chạm thật to, ván cửa lại bị tường hung hăng đạp ra, “bùm” một tiếng quay về chỗ cũ. May mà đây chỉ là một trò chơi, bằng không cánh cửa đã bị gãy vụn rồi.
Sa Lợi Diệp trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa lung lay liên tục, rốt cục đã hiểu vì sao mọi người sợ Vô Cực như vậy. Hắn tức giận lên thực sự là… siêu cấp đáng sợ! ( run rẩy )
“Bất quá… Tàng Đao cũng tốt, Vô Cực cũng tốt, làm sao biết được Nguyệt Nguyệt trốn ở đâu?” Vì sao bọn ta tìm không được a!
Tòa kiến trúc cao nhất Vô Hạn Thành, đó là bốn tòa tiễn tháp dùng để thủ thành. Bốn toa tiễn tháp hoàn toàn dùng máy móc ( trình tự ) điều khiển tự động, không cần người chơi thao tác, cho nên cũng không có người biết cánh cửa sau tiễn tháp có cầu thang dẫn lên đỉnh tháp.
Chỉ có người thiết kế hoặc chế tạo tiễn tháp, mới biết được điểm ấy…
Đứng bên cửa sổ tiễn tháp, tầm nhìn mở rộng, đừng nói là những đường ngang nẻo dọc của Vô Hạn Thành, ngay cả cảnh sắc xung quanh khu luyện công ngoài thành cũng thấy nhất thanh nhị sở. Loại cảm giác phảng phất như quân lâm thiên hạ, sẽ làm trong lòng mỗi người dâng trào lên một cỗ hùng tâm tráng chí.
Hai tay khoát lên bệ cửa sổ, mặc cho gió mạnh thổi loạn những sợi tóc, mắt không chớp, ta quan sát tòa thành mỹ lệ này.
Giờ mọi người trong đoàn hẳn là đang tìm ta đến phát điên luôn đi, bọn họ tuyệt đối nghĩ không ra, ta cư nhiên lại trốn trong thành, trốn trên tiễn tháp mà mỗi ngày họ phải đi qua…
“Trốn a…” Ta thở dài.”Ta chỉ biết trốn… trốn chạy.” Bất đắc dĩ cười khổ. Nếu không còn có thể làm sao bây giờ?
Vô Cực cùng Phương Thủy Trữ hai người bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, ta thường hoài nghi, Vô Cực theo ta cùng một chỗ, thực sự tốt chứ?
Hắn thực sự yêu ta sao? Tâm tình bất an, tại mấy ngày nay, càng lúc càng nồng nặc.
Đang lúc xuất thần, có tiếng bước chân từ bên dưới truyền đến.
Ta nhắm mắt lại, cùng đợi.
“Phi Ly…” Phía sau truyền đến tiếng kêu quen thuộc.”Nguyên lai ngươi ở chỗ này.”
Ta không quay đầu lại, trong ánh mắt khó nén thất vọng.
“Tàng Đao đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Tất cả mọi người đang tìm ngươi.” Tàng Đao nói: “Chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi.”
Ta lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
“Ai nói…” Tàng Đao dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.”Quên đi.”
Giấu nhận học ta đặt tay lên bệ cửa sổ, nhìn xuống cảnh quan bên dưới.
“Tầm nhìn ở đây thật tốt.” Tàng Đao khen: “Cả tòa thành nhìn không sót gì! Hôm nay ta mới biết được, nguyên lai có thể lên tiễn tháp bằng cầu thang.”
“Đây là bí mật của Ngân Chi Vô chúng ta.” Ta cười nói: “Không nghĩ tới bị ngươi phát hiện!”
“Bởi vì… ngươi ở chỗ này.” Tàng Đao nhìn chăm chú vào những cụm mây bay cuối trời, thì nói: “Ta nói rồi, vô luận ngươi ở nơi nào, ta đều tìm được…”
Ta không biết phải trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc mà chống đỡ.
“Vô Cực hắn… Ta nhìn không được, ” Tàng Đao luôn luôn ôn hòa, khó có được lộ ra biểu tình tức giận.”Hắn thực sự…”
“Giấu đại ca.” Ta ra cắt đứt hắn nói, “Ngươi không hiểu Vô Cực.”
“Hắn chỉ là không muốn làm chuyện quá quyết tuyệt đối với một nữ hài tử.” Ta nói: “Ta đã cùng Phương Thủy Trữ ở chung một đoạn thời gian, ta biết kỳ thực nàng cũng không xấu, chỉ là quan niệm có chút lệch lạc mà thôi.”
“Cho nên ngươi mới tách ra, để cho Vô Cực xử lý tốt chuyện này sao?” Tàng Đao có vẻ đã hiểu. “Bởi vì ngươi tin tưởng hắn?”
Ta đạm đạm cười, hạ mắt, nhìn mặt đất.”Ngươi đừng nghĩ ta hoàn mỹ như vậy, ta cũng không thiện lương như thế đâu, ta cũng sẽ tức giận, cũng sẽ đố kị, cũng sẽ bất an…”
Ánh sáng của trăng, là phản xạ của ánh mặt trời.
Trăng trầm lạc, là vì để mặt trời có thể dâng lên.
Ta chỉ là kẻ không có ánh sáng liền sống không nổi… Mở ra lòng bàn tay, những ngón tay trước mắt trở nên trắng bệch.
“Ta không có dũng khí nắm bắt lấy, chỉ có thể chờ nó dừng lại trong tay mình.”
“Ta có thể!” Tàng Đao đột nhiên kích động.”Nếu như là ta, tuyệt đối sẽ không cho ngươi cảm thấy bất an, ta…”
“Được rồi, Tàng Đao đại ca, đừng nói nữa.” Ta lần thứ hai cắt đứt hắn.”Vô dụng thôi, sao ngươi lại khổ sở như thế? Căn bản, không có nếu như…”
“Đúng vậy, không có nếu như.” Tàng Đao chua xót nở nụ cười. Mắt hắn tràn đầy khổ sở, lần thứ hai nhìn về phía bầu trời xa xa.
Phân tưởng niệm này, như mây bay phía chân trời, như trăng sáng giữa màn đêm, bắt không được, buông bỏ không xong…
Này… là khổ sở sao? Nhưng dù có khổ sở. Nhưng tất cả đều là bản thân cam nguyện, cũng phải nuốt vào a!
Tàng Đao trầm mặc, ta cũng vô pháp nói thêm điều gì, hai người trong lúc đó, chỉ còn cuồng phong gào thét, chỉ còn lặng im.
Thẳng đến khi sự yên lặng vô cùng khổ sở, nhưng Tàng Đao vô cùng không muốn nó kết thúc, bị tiếng bước chân gấp gáp cắt đứt.
“Nguyệt!” Một thanh âm quen thuộc khác từ phía sau truyền đến. Tiếng gọi ta chờ đợi.
“Vô Cực!” Ta xoay người, nhìn hắn, mỉm cười.”Ngươi xử lý xong rồi?”
“Ta đuổi nàng đi rồi.” Vô Cực lạnh lùng nói.
Thấy vẻ mặt ta lo lắng, hắn nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta không có thương tổn đến nàng ta.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta thở dài một hơi, lý do, hai loại đều có.
“Ngươi căn bản không cần vì nàng mà khẩn trương.” Vô Cực ôn thanh nói.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tàng Đao một bên “Ngươi có thể ly khai!” Hàn mâu bán mị, ngữ điệu lại trở nên lạnh lẽo.
“Ta…” Tàng Đao há mồm muốn nói.
“Đây không phải chuyện của ngươi.” Vô Cực bày ra tư thái của người thắng cuộc, lạnh lùng nhìn Tàng Đao.”Mời rời đi!”
Tàng Đao ngẩn người, siết chặt nắm tay, nhưng lại run rẩy buông ra.
“Đúng là không phải chuyện của ta.” Tàng Đao giương lên khuôn mặt tươi cười ôn hòa. “Như vậy, ta đi trước.” Hắn xoay người, đi xuống cầu thang.
Cước bộ kia, nặng nề như vậy, nặng đến gắt gao đè ép lên tâm trạng ta, nặng đến mức làm ta nhịn không được muốn nhấc chân đuổi theo.
“Nguyệt!” Vô Cực nắm tay ta lại. “Không được đi…” Giá một tiếng, tràn ngập ý vị cầu xin.
Ta thu hồi cước bộ chực bước, nâng mắt nhìn hắn. Cái người này, cường thế giữ chặt lấy ta, ta làm sao có thể ly khai.
“… Ta đi không được… Cũng sẽ không đi.” Ta tựa lên đầu vai hắn.
“Chỉ là, ngươi như vậy đối với Tàng Đao như vậy có hơi quá đáng!” Bộ dạng không muốn của Tàng Đao, mặc cho ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy đau lòng
Vô Cực đưa tay vuốt theo tóc ta, đem lọn tóc màu ánh trăng, quấn quanh ngón tay thưởng thức. “Ta rất sợ, rất sợ hắn.” Lời nói ra cùng với bộ dạng lãnh mạc này hoàn toàn không hợp nhau, “Hắn khiến ta cảm thấy cực kì không yên tâm.”
“Vô Cực…” Không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng sẽ bất an.
“Kỳ thực ta cũng rất bất an a!” Ta thẳng thắn nói ra tâm tình mấy ngày nay của mình. “Ngươi và Phương Thủy Trữ, từ trước đã rất tương xứng.” Vô Cực không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.
“Lúc các ngươi kết hôn trong game, ta làm phù rễ, khi đó ta… ta…” Ta không nói thêm gì nữa, chuyện quá khứ, dù nói thế nào cũng không có ý nghĩa.
“Ngươi không tin ta?” Vô Cực hỏi.
Ta lắc đầu.
“Bởi vì chúng ta là cùng giới tính?” Vô Cực hỏi lại.
Ta lại lắc đầu.
“Như vậy, nói cho ta biết, ngươi vì sao bất an?”
Ta trầm mặc không nói.
“Được rồi!” Vô Cực vung lên khóe miệng.”Ta nói về ta trước. Ngươi tốt đẹp như vậy….”
“Ta không…” Vô Cực giơ tay che miệng ta lại.
“Ở trong mắt ta, chính là như vậy.”
Thấy ta không nói, Vô Cực tiếp tục nói: “Ôn nhu, thiện lương, nhưng lại tịch mịch… Khi ta nhận ra mình đã không thể buông ngươi ra, ta liền không bao giờ nghĩ sẽ buông tay nữa.”
“Ta sợ có người cướp ngươi đi, cho dù là một khắc, không! Một giây đều không được! “Ta muốn bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi, nhưng lại sợ mình không cẩn thận khiến ngươi giống như bây giờ một mình thương tâm trốn đi. Cho nên ta, rất bất an…”
Ta nhìn Vô Cực, bị lời nói thẳng thắn, bá đạo, sợ hãi cũng… yêu thương, gắt gao níu lấy, chặt chẽ đến hầu như đã quên làm sao hô hấp, chỉ có tim đập, càng lúc càng nhanh.
“Ta nói xong.” Vô Cực buông tay, vô lại cười cười, “Đến lượt ngươi nói!”
“Ta… Ta…”
Khuôn mặt tuấn tú của Vô Cực gần trong gang tấc, nụ cười kiêu ngạo chói mắt, ta nhắm mắt lại, gian nan mở miệng.
“Ta không có khả năng ràng buộc ngươi.”
“Nếu như ngươi nói về chuyện kết hôn, hiện tại căn bản không cần lo lắng vấn đề này.” Vô Cực vội vã nói: “Hiện tại đồng tính đều đã có thể kết hôn!”
“Không phải.” Ta lần thứ hai lắc đầu.”Không phải cái này.”
“Vậy…” Vô Cực dừng một chút, “… Ta hiểu được.”
Hắn vươn hai tay, như muốn đem ta nhu tiến vào thân thể, cố sức địa ôm ta.
“Ngươi cảm giác được không?” Thanh âm trầm thấp từ tính khẽ thì thầm bên tai ta, đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt ta, kéo ta vùi vào trong ngực hắn. Tiếng tim hắn đập rất nhanh, xuyên thấu qua internet hư cấu, chân thật, truyền vào tai ta, rơi vào lòng.
Không giống với thông thường, đây là tiếng tim đâp chỉ có khi đối mặt với người yêu mến.
“Chúng ta là của nhau, trói buộc lẫn nhau.”
Dụng tâm, buộc chặt tâm của đối phương. Ngàn vạn sợi tơ tình quấn quanh, ràng buộc tâm hồn.
Hi sinh, đồng sinh cộng tử, tâm chi ràng buộc, ba kỹ năng đặc thù của Minh Nguyệt kiếm trượng.
“An tâm đi.” Vô Cực thuyết.
“Ân.” Ta trở tay ôm lấy Vô Cực.”Ngươi cũng, đừng … bất an nữa.”
“Ta bất an là chuyện bình thường!” Vô Cực bá đạo nói: “Ta có thể bất an, nhưng ngươi không thể!”
“Bá đạo!” Ta sẵng giọng.
“Ha ha ha!” Vô Cực sang sảng nở nụ cười
Tà dương muộn màng, đem bóng tiễn tháp kéo ra thật dài thật dài, trên đỉnh ảnh tháp, hai nhân ảnh, chặt chẽ, trùng lập lên nhau.
Dưới tiễn tháp, Sa Lợi Diệp đang dài cổ cố gắng nhóng nhìn phía trên.
“Hai người bọn họ hẳn là không thành vấn đề đi! Ta thế nhưng mạo hiểm sinh mệnh sẽ bị Vô Cực đánh chết tìm Tàng Đao nha.”
“Không có việc gì.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân một bộ như không có chuyện gì lớn.”Tiểu Nguyệt hiểu Vô Cực nhưu vậy, ngoại trừ khó tránh khỏi miên man suy nghĩ, hai người bọn họ căn bản không có vấn đề gì.”
“Lời này sao ngươi nói chắc chắn như vậy, lẽ nào…” Mắt Sa Lợi Diệp hồ nghi nheo lại.”Ngươi lợi dụng ta?”
“Ta nào có lợi dụng ngươi.” Nửa Cuộc Đời vung lên khuôn mặt tươi cười vô hại với cả người lẫn vật.
“Ngươi chính là đang lợi dụng ta!” Sa Lợi Diệp tóm cổ Nửa Cuộc Đời, cố sống cố chết lay. “Ngươi hãm hại ta đi tìm Tàng Đao, hại ta thiếu chút nữa bị Vô Cực giết chết!”
Nguyên lai bộ dạng ai oán thở dài thảm thiết của Nửa Cuộc Đời đều là giả vờ, hắn chính là muốn khiến cho Sa Lợi Diệp nhìn không được, đi tìm Tàng Đao, cứ như vậy sự tình không chỉ có thể giải quyết sớm một chút, lại không cần hắn tự mình động thủ chọc Vô Cực tức giận, nhất cử lưỡng tiện, thật không hỗ là đỉnh đỉnh đại danh cáo già Nửa Cuộc Đời Phong Vân!
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?” Biểu tình của hắn lúc này, nói có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Sa Lợi Diệp càng thêm cố sức lắc cổ Nửa Cuộc Đời, cứ như không lắc chết hắn thì không cam lòng, không ngừng hô to: “Hồ ly chết toi! Ngươi hãm hại ta –” nàng hảo không cam lòng a!
Tuy rằng quan hệ của Vô Cực và Nguyệt đã khôi phục, thế nhưng Vô Cực tính tình táo bạo lại lòng dạ hẹp hòi ( Sa Lợi Diệp cho là như thế), nhất định sẽ ghi hận chuyện này, Sa Lợi Diệp biết, mình sau này tuyệt không có ngày lành!
—-