—-
“Tiểu Diệp, chỗ này hơi chật.” Mai Vân kéo kéo trường sa thuần trắng, nói.
“Được rồi, tiếp tục sửa vậy!” Sa Lợi Diệp trở mình mắt trợn trắng, cầm bao cắm kim đi tới. Mấy ngày nay nàng đều bận rộn may y phục cho diễn viên chính, kết quả quần áo mình cần mặc đến bây giờ còn chưa có làm xong.
“Tóc ta nếu như uốn xoăn thì đẹp hơn.” Mai Vân quấn quấn mái tóc đỏ dài đến lưng, nhìn gương lẩm bẩm, Sa Lợi Diệp không để ý nàng, cúi người ngồi phía sau giúp nàng sửa lại lưng áo.
“Ha! Thật buồn chán.” Hi Thượng ngáp một cái, gãi gãi cái đầu đã rối đến không thể rối hơn. “Ta sắp ngủ gục rồi.” Sa Lợi Diẹp không phải đã nói sẽ giúp nàng chuẩn bị y phục sao? Thế nào còn không lấy ra đưa nàng thay.
“Chờ một chút cũng không được sao!” Sa Lợi Diệp oán giận: “Mèo lười, lại ngủ!”
Một hồi, Sa Lợi Diệp giúp Mai Vân trang điểm xong rồi, chỉ thấy Hi Thượng ngồi trên ghế ngủ gật.
“Mai Vân, kéo tên này đứng đứng lên!” Sa Lợi Diệp hai tay chống nạnh, tức giận nói.
“Hì hì!” Mai Vân vừa cười vừa kéo Hi Thượng từ ghế lên.
“Mèo lười, thay!”
Sa Lợi Diệp đưa cho Hi Thượng một bộ quần áo, Hi Thượng ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đã mặc vào.
Sa Lợi Diệp thiết kế y phục cho Hi Thượng, thượng y hắc sắc vai trần cổ trễ, bên ngoài là bộ ngoại sáo màu trắng khả ái, thập phần tinh xảo đặc biệt. mà hạ thân còn lại là váy ngắn phía sau có một dải sa mỏng màu đỏ, cổ tay cổ chân đeo trang sức vàng, còn khoác thêm một vũ y màu trắng. Giản đơn mà nói, có thể dùng bốn chữ để hình dung — phiêu phiêu phiêu phiêu.
Đổi xong y phục, Sa Lợi Diệp cùng Mai Vân ba chân bốn cẳng giúp nàng trang điểm, chỉnh lý tóc. Hi Thượng bị trở thành búp bê mặc người trang trí, dưới sự nhàm chán, lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Lại ngủ!” Sa Lợi Diệp tàn bạo trừng Hi Thượng, cố sức kéo thẳng mái tóc rồi bù của nàng. “Vì hôm nay, ta thế nhưng lại bận rộn rất lâu nha, còn phí không ít tiền cập nhật computer.
“Ta cũng vậy.” Mai Vân cười nói: “Không nghĩ tới muốn ghi hình trong Thiên Vận, cần trang bị phối hợp cao như vậy.”
“Ta cũng vậy!” Hi Thượng bị Sa Lợi Diệp kéo tỉnh, cũng gia nhập chủ để của hai người. “Suốt mấy ngày ta không có tiền ăn cơm nha!” Đều do cái comp chết tiệt đồng nát sắt sắt vụn nhà nàng không có tiền đồ, hại chủ nhân phải tiêu nhiều tiền thăng cấp như vậy.
“Di?” Hi Thượng lúc này mới phát hiện mình mặc y phục như thế nào, “Đây là loại y phục gì a a!” Hi Thượng đẩy Sa Lợi Diệp cùng Mai Vân qua một bên, chạy đi soi gương.
Hi Thượng hình dạng phổ thông, chỉ có thể được coi như thanh tú, thế nhưng sau khi được Sa Lợi Diệp trang điểm, lại thêm một thân y phục, lại trở nên có chút diễm mị, hại nàng nhìn mà thiếu chút nữa choáng váng.
“Ta cũng không thể được tháo trang sức a.” Hi Thượng cười khổ nói.
“Không thể!” Sa Lợi Diệp và Mai Vân trăm miệng một lời.
“Ô ô ô!” Hi Thượng vẻ mặt đau khổ, lại nhìn mình trong gương một hồi. “Được rồi! Kỳ thực như vậy cũng rất thích hợp với ta.”
Nữ nhân a!
—-
Từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, là thời gian nóng bức nhất trong ngày, Thiên Vận mô phỏng điểm ấy rất chân thật.
Thái dương đỏ rực treo trên đỉnh trời cao cao, tản ra quang mang nóng cháy, hầu như toàn bộ người chơi đều trốn trong phòng hóng mát, hoặc là đến khu rừng rậm luyện công.
Phía tây Ngân Chi Vô Hạn Thành, có một sân huấn luyện thông thoáng, bên trong dựng đầy những tượng gỗ điêu khắc hình người hay động vật, những tượng điêu khắc này là đặc biệt dành cho tân thủ, lấy ra luyện tập làm sao ứng phó các loại hình thể quái vật, tại Thiên Vận, mỗi một tòa thành thị cùng tân thủ thôn đều có thiết lập.
Bất quá, phía chính phủ Thiên Vận đã thân thiết thiết kế, thế mà không thế nào được người chơi hoan nghênh, bởi vì đám tượng điêu khắc này không có giá trị kinh nghiệm, huấn luyện sẽ làm giảm độ bão thực rất nhanh, cho nên ở đây thông thường không ai đến.
Ngày hôm nay, rất khác thường, sân huấn luyện có hai người tới.
“Hát!” Chú Minh quát khẽ một tiếng, huy đao bổ về phía cổ một bức tượng hình người.
“Hát!” Lại quát khẽ một tiếng, hắn xoay người khảm lên một tượng khác.
Đao quang thiểm thiểm, Chú Minh từng đao từng đao vững chắc chém vào những điểm yếu hại trên tượng gỗ, thái dương chính ngọ nóng bức hun hắn đến mồ hôi đổ ròng ròng. Ngân mang của trường đao, mang theo tinh quang của những giọt mồ hôi, đan vào nhau thành một tấm lưới bạc mỹ lệ.
Thiên Các Nhất Phương khoanh tay trước ngực, đứng ngoài sân huấn luyện, hắn không trốn vào bóng râm gần đó, nên cũng bị liệt dương hun đến mồ hôi đầm đìa. Điểm ấy trái lại rất công bằng.
Luyện tập một hồi lâu, Chú Minh hạ trường đao, nhìn về phía Thiên Các Nhất Phương, ngượng ngùng cười nói: “Nhất Phương đại ca, độ bão thực của ta sắp cạn rồi, ta có thể ăn gì đó không?”
“Ân.” Nhất Phương gật đầu.
“Ta nghỉ ngơi một chút!” Chú Minh nói, từ trong đai lưng trữ vật lấy ra một cái túi to trong suốt, bên trong là mấy cái bánh ngọt thoạt nhìn rất ngon mắt. Chú Minh xuất ra một cái bánh to, tựa lưng lên tượng gỗ bắt đầu ăn.
“Ngươi phải nhớ kỹ…” Nhất Phương ở một bên chậm rãi nói: “Công việc của kỵ sĩ chính là giúp đồng đội chắn quái, như vậy làm sao trước tiên đánh vào nơi yếu hại của quái vật, dẫn đi lực chú ý của quái vật lên người mình, là môn học trọng yếu nhất của chúng ta.”
“Ừ ân!” Chú Minh gật đầu, nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, nói: “Nhất Phương đại ca, ta biết!”
“Được rồi, Nhất Phương đại ca, lúc này mấy giờ rồi?” Chú Minh hỏi.
“Hơn hai giờ.” Nhất Phương đáp. Lúc này là thời gian nhiệt độ cao nhất trong ngày.
“Mới hai giờ a.” Chú Minh thất vọng rũ vai.”Còn lâu mới đến tối.”
“Rất nhanh sẽ tới.” Nhất Phương nói: “Nghỉ ngơi xong thì tiếp tục luyện.”
“Được!” Chú Minh cười đến sáng lạn.
—-
Trên phố mua sắm người đến người đi, Thiên Xứng ôm một đống đồ vật bước ra từ một cửa tiệm nhỏ. Cũng không biết hắn rốt cuộc mua cái gì, bao lớn bao nhỏ, chặn hết cả tầm nhìn, hại hắn thiếu chút nữa đâm vào cột đèn phía trước.
Một màn này, bị Nửa Cuộc Đời Phong Vân đang mua hàng ở cửa tiệm khác thấy được.
Nửa Cuộc Đời đi tới bên cạnh hắn, đầu mày không tự giác mà cau lại.
“Ngươi đang làm gì?” Nửa Cuộc Đời hỏi.
“Nửa Cuộc Đời đại ca!” Thiên Xứng quay đầu, nhìn Nửa Cuộc Đời đứng bên cạnh mình. “Thật đúng là trùng hợp a.”
“Mấy thứ này là chuyện gì xảy ra?” Nửa Cuộc Đời lần thứ hai hỏi.
“Cái này?” Thiên Xứng nhìn ‘ngọn núi nhỏ’ trong tay, nói: “Đây là Tiểu Diệp muốn ta hỗ trợ chuẩn bị gì đó.”
“Ác!” Nửa Cuộc Đời gật đầu, lập tức cảm thấy rất không thích hợp.”Không đúng, sao ngươi không thu đồ vào đai lưng trữ vật?”
“Đai lưng đầy.” Thiên Xứng nói.
“Đầy!” Không thể nào! Đai lưng trữ vật Thiên Xứng dùng ít nhất cũng có hơn một nghìn ngăn không gian trữ vật, cư nhiên lại đầy. Tiểu quỷ Sa Lợi Diệp, rốt cuộc kêu Thiên Xứng đi mua bao nhiêu thứ a!
“Không phải.” Thiên Xứng cười nói: “Ta vừa mới từ điểm luyện công trở về, chiến lợi phẩm trên người vẫn không kịp thanh lý, cho nên mới đầy.”
“Ai.” Nửa Cuộc Đời than thở: “Đưa mấy thứ đó cho ta đi! Bên ta còn trống.”
“Được!” Thiên Xứng vung lên khuôn mặt tươi cười ôn hòa giản dị đích.”Làm phiền Nửa Cuộc Đời đại ca.”
“Đi nhanh đi, sắp tối rồi.” Nửa Cuộc Đời thở dài một hơi từ tận đáy lòng.
Người này… thật khiến cho người ta lo lắng a!
—
Mặt trời chiều chậm rãi không chịu lặn về cuối chân trời, chỉ để lại ráng hồng rực rỡ đầy trời, hệt như khi một cố sự mỹ lệ kết thúc, cuối cùng, chỉ còn lại hồi ức.
Có thể với người khác mà nói, kết cục này cũng không tính là hoàn mỹ, nhưng đối với Tàng Đao mà nói, thế này đã đủ rồi.
Những gì từng có, chính là điều đẹp nhất.
Ánh nắng chiều theo sắc trời chuyển ám mà từ từ tiêu tán, một ít ánh sao sớm bắt đầu sáng lên, rải trên khắp màn trời.
Tàng Đao nhìn bầu trời đêm, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa đẹp mắt.
Ánh trăng, cũng sắp lên rồi, Tàng Đao nghĩ thầm.
Ôn nhuận, chói mắt, Nguyệt.
Sẽ vĩnh viễn đọng trong lòng Tàng Đao như phiến trời đêm trong suốt kia…
Tàng Đao ngồi trên một gò núi trống trãi, kinh chén rượu với khoảng không.
“Chúc mừng a!”
Hắn ở Xích Thổ đại lục, chân thành tha thiết chúc phúc cho hai ngươi đang ở trung ương đại lục, khoảng cách xa xôi, không người biết được.
—
“Đang đang! Đang đang!” Tiếng chuông giáo đường ngân vang, đây là tiếng chuông mang tên hạnh phúc.
Trong giáo đường thuần trắng thần thánh, trên dải thảm đỏ kéo dài, Vô Cực nắm tay ta, từng bước đến trước mặt mục sư.
Quang hoa ngân nguyệt, xuyên qua lớp thủy tinh màu sắc rực rỡ, đổ xuống rất nhiều màu sắc huyễn mục trên mặt đất.
Trước đây không lâu, ta cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy, hoài niệm cùng tơ vương không thể buông tay, cho mình cái tên “Nguyệt Phi Ly” này.
Càng lâu trước đây, ta cũng không dám vọng tưởng, người đi bên cạnh ta thế này lại là hắn…
Đi tới trước mặt mục sư, NPC mục sư máy móc nói một chuỗi dài lời thoại.
“Ngươi nguyện ý cùng người này kết làm phu thê, từ nay về sau, vô luận hoàn cảnh thế nào, phú quý bần cùng, khỏe mạnh hay tật bệnh, thành công hoặc thất bại, đều ủng hộ hắn, săn sóc hắn, đồng cam cộng khổ, không xa không rời, cho đến ngày cuộc sống này kết thúc?”
“Ta nguyện ý.” Khi nói những lời này, khóe miệng bất chợt vung lên.
“Ta nguyện ý!” Vô Cực lại càng cười đến híp cả mắt.
“Hiện tại, tân lang tân nương có thể trao đổi nhẫn.” Mục sư nói.
Vô Cực nắm tay trái ta lên, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út, ta cũng học Vô Cực kéo tay trái hắn, hôn lên ngón áp út.
“Uy uy uy!” Tiểu Diệp đứng một bên lấy khủy tay nhẹ huých vào Hoàng mặt không cảm xúc.”Mau đổi nhẫn a! Các ngươi hai người lại làm cái gì?”
Hoàng lạnh lùng liếc mắt qua Tiểu Diệp, tâm không cam lòng không muốn lấy ra một chiếc nhẫn bạc từ trong đai lưng trữ vật, đeo vào ngón áp út của Pháp Lợi Tư, bất quá động tác cũng mềm nhẹ không gì sánh được.
Pháp Lợi Tư đỏ mặt, cũng giúp Hoàng đeo vào nhẫn kết hôn.
“Trò chơi tuy rằng chỉ là giả thuyết, nhưng nhân tâm, là chân thật.” NPC mục sư nói: “Ta ở đây thay mặt Chúa trời, tuyên bố hai người kết làm phu thê.”
Mục sư vừa nói xong, trên bầu trời rực sáng pháo hoa, đám người Sa Lợi Diệp liều mạng ghi hình lại cảnh đẹp trước mắt, lưu trữ chứng minh tồn tại.
“Chúc mừng Nguyệt đại ca, chúc mừng Vô Cực lão đại!” Nhất Kiếm đi cùng Lạc Hồn, đưa cho chúng ta một bó hoa thật to.
“Lễ vật lễ vật!” Tiểu Dương sôi nổi đưa một cái hộp lớn cho ta.”Tân hôn khoái trá!”
“Tân hôn khoái trá!” Nửa Cuộc Đời cũng dâng lên chúc phúc.”Ô ô ô! Tiểu Húc nhà của chúng ta rốt cục đã trưởng thành rồi! Thú lão bà luôn rồi, ba ba thật là vui sướng a!” Hắn quái thanh quái khí kêu lên.
“Thần kinh!” Vô Cực thưởng cho hắn một cái liếc mắt, hôm nay hắn tâm tình tốt, nên lười cùng Nửa Cuộc Đời tính toán.
“Náo động phòng! Ta muốn náo động phòng!” Thiên Lý bắt đầu ồn ào.
“Đây là chuyện nhất định phải làm a!” Hi Thượng cũng kêu gào như nổi điên.
“Thực sự là náo nhiệt.” Pháp Lợi Tư bật cười.
Tà Hỏa Hoàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Pháp Lợi Tư, không kêu một tiếng.
Hắn hiện tại có chút khó chịu, để cho Nguyệt cùng Vô Cực có thể “kết hôn” trong Thiên Vận, hắn thực sự bị đám đoàn hữu bắt cử hành hôn lễ cùng Pháp Lợi Tư (Thiên Vận chi có nam nữ mới có thể kết hôn). Không phải hắn không muốn kết hôn với Pháp Lợi Tư, mà là loại cảm giác bị người vắng vẻ này làm hắn rất không thoải mái.
Hắn tuy rằng không quan tâm trọng tâm hôn lễ không đặt trên người mình, nhưng hắn lo lắng Pháp Lợi Tư sẽ chú ý. Hoàng không muốn người mình thích bị ủy khuất.
“Hoàng đại ca! Pháp Lợi Tư tỷ tỷ!” Khuôn mặt cười thật bự của Tiểu Dương đột nhiên áp tới trước mặt Hoàng, “Chúc mừng các ngươi!” Hắn lôi ra một cái hộp lớn đưa Hoàng.
“Chúc các ngươi răng long tóc bạc!” Thiên Xứng cũng đưa lên một bó hoa
Rất nhanh, Hoàng và Pháp Lợi Tư đã bị hoa cùng lễ vật của mọi người bao phủ.
“Ta muốn náo động phòng –” Thiên Lý tiếp tục ồn ào.
“Nguyệt!” Vô Cực gọi ta một tiếng, đem lực chú ý của ta từ nơi Hoàng kéo lại.
“Ân? Thế nào?” Vẫn có chút không yên lòng.
“Ngươi có biết, mặt trời vì sao lại lặn không?” Vô Cực hỏi.
“A?” Ta ngẩn người.”Địa cầu tự quay?” Vấn đề này hình như đã từng nghe qua ở đâu?
“Thái dương, là vì truy đuổi, không ngừng không ngừng truy đuổi ánh trăng của nó…”
Tay Vô Cực, luồn vào tay ta. Mười ngón, gắt gao đan xen vào nhau.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn… Sẽ không xa nhau.
Thời gian càng không ngừng trôi, địa cầu càng không ngừng chuyển động.
Vĩnh hằng của ta, vĩnh viễn không kết thúc.
Ở đây.