Nhâm đại chủ quản nói:
- Đại chưởng quầy, hội đấu giá sắp bắt đầu, đại chưởng quầy nên đi chuẩn bị.
Đại chưởng quầy nhướng mày hỏi:
- Nhanh vậy? Không thể nào, tiểu Kỳ, mấy vãn bối nhà ngươi không biểu diễn tiết mục tợ hứng cho lão gia tử sao?
Mộc Kỳ thành chủ gật đầu, nàng nhớ thứ tự nên là vậy.
- Lão gia tử đột nhiên đổi ý, nói tiết mục các vãn bối biểu diễn không đáng khoe khoang, trực tiế xóa bỏ.
- Mấy cái này đã chuẩn bị từ trước, sao phụ thân có thể nói bỏ là bỏ? Làm các vãn bối buồn biết mấy, để ta đi khuyên phụ thân.
Mộc Kỳ thành chủ định đứng dậy nhưng bị đại chưởng quầy ngăn lại.
Đại chưởng quầy nói:
- Thôi, theo ý lão gia tử đi, nói thật ta đã thấy mấy đường đệ nhà ngươi chuẩn bị tiết mục, đúng là không đáng khoe khoang.
- Thanh tỷ...!
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi ở lại với Bà Sa, ta đi chủ trì hội đấu giá.
Hội đấu giá lần này xem như của riêng Ngọc Hoành lão gia tử, vì tám mươi mốt báu vật đấu gái hôm nay đều là bảo bối lão gia tử cất chứa vạn năm qua, mỗi món chứa một câu chuyện buồn vui lâm li. Ngọc Hoành lão gia tử chọn đấu gái trong đại thọ vạn năm của mình một là tế điện ngày tháng cùng mấy huynh đệ già xông pha bên ngoài, cũng đặt dấu chấm tròn vạn năm viên mãn, thừa dịp này tuên bố quy ẩn, về sau không giao thiệp với vô tận hải phức tạp nữa.
Tám mươi mốt bảo bối tuy không phải toàn bộ là giá trị liên thành nhưng trong đó có vài báu vật nổi tiếng lừng lẫy. Có vài báu vật từ lúc Ngọc Hoành lão gia tử cất chứa đến bây giờ không tham ngộ thấu được.
Thiên Khải thương các sớm triển lãm vật đấu giá nên từ ngày triển làm có rất nhiều người chú ý các bảo bối của lão gia tử. Có điuề kiện thì tìm mọi cách tham gia thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử chỉ vì hội đấu giá hôm nay, hơn nữa rất nhiều người đến vì báu vật. Đại chưởng quầy nhìn ra hơn hai trăm người khá lạ mặt, bọn họ không phải người nhà, không phải người trong khu vực Quảng Lăng thành, đến tham gia thọ yến của lão gia tử chắc vì hội đấu giá, đương nhiên cũng không bài trừ vì thấy mặt Bà Sa tiểu thư.
Hội đấu giá diễn ra thuân lợi. Món đấu giá đầu tiên là một cái đỉnh thượng cổ tên Chúc Nguyệt đỉnh. Ngày xưa Ngọc Hoành lão gia tử phiêu bạt bên ngoài sử dụng bảo bối này, uy lực siêu phàm, rất nổi tiếng. Lão gia tử dựa vào cái đỉnh này từng tiêu diệt lão vu yêu tu hành tám ngàn năm.
Bởi vì bảo bối này quá nổi tiếng nên vừa đấu giá đã có người nâng giá. Lý Trường Phong hơi động lòng, dù sao có được món bảo bối này giúp tăng mạnh thực lực, sau này đi ra phiêu bạt cũng cứng rắn hơn. Bất đắc dĩ tiền trong tay Lý Trường Phong đừng nói tham gia đấu giá, không đủ một phần mười giá khởi điểm.
- Cắt cổ, giá khởi điểm tận năm mươi vạn?
- Trần công tử, Ngọc Hoành lão gia tử thế là đã rất nhân hậu. Như Chúc Nguyệt đỉnh nếu đấu giá công khai thì giá khởi bước ít nhất cỡ trăm vạn.
- Vậy sao?
Hôm nay đám người đến tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử đa phần là nhân vật danh tiếng quanh khu vực, không thiếu tiền. Bọn họ kêu giá rất dữ, chỉ vài giây đã lên đến bốn trăm vạn.
Đây là con số thiên văn đối với đám người Lý Trường Phong, nghe thôi đã choáng váng mặt mày.
- Bốn trăm mốt!
Một ư ra giá bốn trăm mốt.
Không lâu sau Phong Ngọc Thiềm đứng dậy nói:
- Thiếu chủ của chúng ta ra giá năm trăm.
Đám người không thiếu tiền, nhưng tiền của ai cũng không phải từ trên trời rớt xuống, khi kêu giá rất là cẩn thận lên từ từ, không như Phong Ngọc La trực tiếp ra giá năm trăm vạn.
Hỏi Chúc Nguyệt đỉnh của Ngọc Hoành lão gia tử có đáng giá năm trăm vạn không? Không ai dám bảo là không, nhưng đó là năm trăm vạn, một số tiền lớn với mọi người. Nhiều người muốn có Chúc Nguyệt đỉnh nhưng Phong Ngọc La kêu giá, vừa kẹt tiền vừa chịu áp lực, sợ thế lực của gã nên không người dám kêu giá. Thế là Phong Ngọc La thành công lấy về món bảo bối thứ nhất trong hội đấu giá.
Các bảo bối đấu giá sau đó cũng lục tục bị mua đi, giá cả xem như tạm được. Khiến người vui mừng là những bảo bối sau Phong Ngọc La không kêu giá, nếu gã mà đấu giá thì trong chỗ này trừ Lệ Đông Nhiễm ra những người khác không dám chống lại gã.
Trần Lạc không có hứng thú với mấy thứ này, khoảng một canh giờ qua đi ăn xong, uống rượu cũng no, rốt cuộc đến đầu phật mà hắn mong chờ lên sân khấu.
Trông đầu phật cũ nát, nhiều người không nhìn ra đầu phật có giá trị gì.
Đại chưởng quầy nói:
- Đầu phật này là ba ngàn năm trước lão gia tử tìm được trong một di tích cổ. Ba ngàn năm qua hễ rảnh là lão gia tử lấy đầu phật ra tham ngộ nhưng không hiểu thấu được. Lão gia tử từng hỏi nhiều tiền bối đều không thể ngộ ra ảo diệu trong đó.
- Đầu phật này đặc biệt nên không đặt giá quy định. Tuy nhiên ta phải nói rõ một điều, ta không bảo đảm đầu phật có ảo diệu gì, không bảo đảm giá trị của nó ở đâu. Hy vọng người tham gia đấu giá suy nghĩ kỹ trước khi kêu giá.
- Đương nhiên nếu ai đấu giá được đầu phật, sau này ngộ ra ảo diệu trong đó thì lão gia tử càng sẽ không tìm đến tính sổ.
- Các vị, mời.
Bề ngoài đầu phật chẳng có gì đặc sắc, Ngọc Hoành lão gia tử ba ngàn năm không tham ngộ hiểu thấu. Tạm thời không nói đầu phật có ảo diệu không, dù có thì nếu ngươi không tham ngộ được cũng chỉ vô dụng. Cho nên ít người kêu giá, chỉ khoảng mười người, kêu giá rất thấp, đến bây giờ mới được bảy ngàn.
Trần Lạc không tham gia đấu giá, hắn nghĩ nên chờ thêm một chút.
Đến khi kêu giá một vạn thì có người hét giá mười vạn, đó là Quảng Lăng thành đệ nhất công tử Lệ Đông Nhiễm. Thấy Lệ Đông Nhiễm kêu giá, những người khác ngừng ngay. Khác với Phong Ngọc La, mọi người ngừng kêu giá vì không dám đối nghịch với gã. Bây giờ bọn họ dừng lại vì nể mặt Lệ Đông Nhiễm.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều nể mặt Lệ Đông Nhiễm, ít nhất Phong Ngọc La không nằm trong số đó.
- Đông Nhiễm huynh, vốn huynh đấu giá thì ta không muốn tranh, nhưng... Ha ha, nghe nói Bà Sa tiểu thư có duyên với phật, ta muốn đấu giá đầu phật tặng cho Bà Sa tiểu thư. Ta ra năm trăm vạn!
Phải công nhận Phong Ngọc La giàu thật, đủ để gã xài rộng rãi. Lệ Đông Nhiễm chỉ kêu giá mười vạn, Phong Ngọc La trực tiế nâng lên năm trăm vạn, thật khó tưởng tượng. Phong Ngọc La còn nói gì mà đấu giá đầu phật vì tặng cho Bà Sa tiểu thư, chỉ vì nghe nói Bà Sa tiểu thư có duyên với phật? Cứ tưởng Phong Ngọc La vung tiền như rác vì Bà Sa tiểu thư chỉ là tin đồn, giờ mới biết tám phần đúng là thật.
Đây là năm trăm vạn, Hành Giả sống dưới tầng chót như Lý Trường Phong suốt năm cùng lắm chỉ kiếm được một vạn, năm trăm vạn tương đương bọn họ kiếm tiền năm trăm năm. Hiện tại Phong Ngọc La nói một câu dễ dàng ném ra năm trăm vạn, thế giới người giàu thật sự là người bình thường không thể hiểu nổi.