Nếu số tiền không lớn đại chưởng quầy dám đứng ra bảo đảm cho Trần Lạc, tuy không biết thân phận của hắn nhưng trước đó nàng tan mắt thấy thực lực hắn thế nào, cộng thêm khối tinh hoa sinh mệnh kia, bảo đảm cho hắn không thành vấn đề.
Đại chưởng quầy lo lắng là con số ba mươi ức quá khổng lồ, nếu nàng bảo đảm rồi tiểu tử này không trả tiền thì biết làm sao? Đây là ba mươi ức, đại chưởng quầy không chịu nổi trách nhiệm.
Nên đại chưởng quầy rất khó xử.
Phong Ngọc La thấy đại chưởng quầy do dự thì cười khẩy nói:
- Các hạ, ngươi lãng phí thời gian của mọi người, có biết hậu quả là gì không?
Tâm tình Trần Lạc đã bực bội, nghe Phong Ngọc La nói xong hắn càng khó chịu, nụ cười dần biến mất.
Trần Lạc hỏi lại:
- Ngươi nói ta nghe xem có hậu quả gì?
- Ta không biết người khác thế nào, nhưng nếu ngươi lãng phí thời gian của Phong Ngọc La ta thì ta bảo đảm hôm nay ngươi không ra khỏi cửa được.
Trần Lạc bật cười:
- Ha.
Trần Lạc tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi nói xem làm sao khiến ta không ra khỏi cửa?
Phong Ngọc La khẽ kêu:
- A?
Phong Ngọc La trầm giọng nói:
- Ta nói nếu ngươi không đưa ra ba mươi ức được thì...
Trần Lạc đập bàn ngắt lời:
- Ngươi đừng nói nếu như với ta! Không có nếu như, lão tử không ngại nói thẳng với ngươi, hôm nay ta lãng phí thời gian của ngươi rồi sao?
Người quen thuộc Trần Lạc đều biết hắn tính tình tốt, nhưng chỉ giới hạn khi nào tâm trạng hắn vui. Khi tâm trạng Trần Lạc tệ, ai dám chọc vào hắn thì hắn sẽ như núi lửa bùng nổ. Đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn tiểu tử mặt trắng mới rồi còn cười nói đột nhiên đổi sắc mặt quát nạt.
Phong Ngọc La là quý công tử số một, số hai Quảng Lăng thành đã bao giờ bị nhục nhã thế này? Bị người chỉ vào mũi mắng.
- Nhãi ranh, cho ngươi chút mặt mũi thì không biết trời đất gì!
Mặt Phong Ngọc La xanh mét quát to:
- Càn rỡ!
- Càn rỡ?
Trần Lạc chỉ vào mũi Phong Ngọc La, la lên:
- Ngươi còn chưa thấy lúc lão tử càn rỡ là sao!
Phong Ngọc La hừng hực lửa giận, nghiến răng ken két, gã nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Phong Ngọc La nhấn mạnh từng chữ:
- Ngươi - Dám - Mắng - Ta?
- Mắng ngươi là nhẹ, chọc giận lão tử sẽ đánh chết nhãi ranh nhà ngươi!
Phong Ngọc La tức giận bật cươi:
- Ha ha ha ha ha ha!
Cười xong Phong Ngọc La trợn tròn mắt quát to:
- Phong Ngọc La ta sống lâu như vậy chưa từng bị ai đánh, hôm nay ngươi thử đụng vào ta xem? Có tin...
Phong Ngọc La chưa nói xong Trần Lạc tát một cái. Không ai ngờ tiểu tử mặt trắng này nói đánh liền đánh, càng không ngờ hắn sẽ tát trúng Phong Ngọc La, làm gã té lăn quay.
Cảnh tượng xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.
Khi Phong Ngọc La bò dậy, mọi người hút ngụm khí lạnh. Khuôn mặt đẹp trai của Phong Ngọc La hằn rõ dấu tay đỏ máu.
- Muốn - Chết!
Phong Ngọc La chưa từng chịu nhục nhã như vậy, cơn giận làm gã đánh mất lý trí, điên cuồng vận chuyển lực lượng căn nguyên, lực lượng tiên thiên hùng hồn như núi lửa phun trào. Phong Ngọc La quát to, đánh ra cú đấm. Cú đấm đó chứa toàn bộ sức mạnh của Phong Ngọc La. Căn nguyên của Phong Ngọc La là tiên thiên căn nguyên hồn nhiên thiên thành, lực lượng to lớn không phải tiên thiên Hành Giả bình thường so sánh được.
Phong Ngọc La công kích. Không thấy tiểu tử mặt trắng phát ra dao động lực lượng gì, hắn dấn bước tới trước.
Rầm!
Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn lực lượng quanh thân Phong Ngọc La chỉ chớp mắt bị tiểu tử mặt trắng tùy tiện đá một cước tan tác.
Rầm!
Phong Ngọc La miệng mũi trào máu bay ngược ra.
Trong đám người có khá nhiều người Phong gia, có trưởng bối Phong gia, khoảng mười mấy người. Tập thể tấn công.
Cái tên mặt trắng không thèm nhìn, rống to:
- Cút!
Một chữ nghiền nát lực lượng quanh thân hơn mười trưởng bối Phong gia lao lên, bọn họ miệng mũi trào máu té dưới đất. Đám người Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi vốn định tấn công thấy vậy không dám nhúc nhích, sợ hãi mặt trắng bệch, xoe tròn mắt khó tin.
Mọi người không ai dám tin điều này là sự thật.
Tạm không nói Phong Ngọc La, đám trưởng bối Phong gia toàn là tiên thiên Hành Giả tu hành mấy ngàn năm, bây giờ không đụng độ đã bị một chữ từ miệng tiểu tử mặt trắng chấn nát lực lượng, miệng mũi trào máu. Khiến người khó hiểu nhất là từ đầu đến cuối tiểu tử mặt trắng không bộc phát ra một cthú hơi thở lực lượng nào. Chuyện gì thế này? Không ai biết.
Tiểu cô nương bí ẩn xoe tròn mắt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khó tin. Vân công tử bí ẩn bên hông treo lệnh bài Vĩnh Hằng Quốc Độ, lão nhân bí ẩn nhíu chặt mày, đôi mắt tràn ngập giật mình và hoảng sợ.
Phong Ngọc La chật vật bò dậy, ngước mặt lên, biểu tình kinh hoàng. Đây còn là phong thiếu chủ vừa rồi diễu võ dương oai sao? Hiện tại Phong Ngọc La không dám hó hé nửa chữ.
Trần Lạc hờ hững nhìn Phong Ngọc La, lười quan tâm gã. Khi Trần Lạc nhìn đại chưởng quầy Thiên Khải thương các thì nàng hãi hùng đứng dậy, không biết ứng đối thế nào. Lúc trước đại chưởng quầy chính mắt thấy đám Ngọc Hoành lão gia tử hợp sức công kích không làm gì được Trần Lạc, giờ nhìn hắn ra tay hung dữ như thế, hỏi sao đại chưởng quầy không sợ.
- Ta muốn đầu phật, đại chưởng quầy nhìn xem cục đá này đủ giá ba mươi ức không.
Trần Lạc vung tay ném một cục đá. Đại chưởng quầy nhìn hòn đá tỏa sáng nhiều màu trong bàn tay, cảm ứng sinh mệnh chi tức vô cùng tinh thuần thì trời đất quay cuồng với nàng. Mọi người khó hiểu, chỉ khi cảm ứng hơi thở sinh mệnh đậm đặc, giương mắt nhìn qua, tất cả xoe tròn mắt.
- Đó... Đó là tinh hoa sinh mệnh?
- Trời, sao có tinh hoa sinh mệnh tinh thuần như thế?
- Viên tinh hoa sinh mệnh này đâu chỉ đáng giá ba mươi ức, nó đúng là báu vật vô giá.
Một khối tinh hoa sinh mệnh hỗn tạp bình thường đều có thể khiến hai đại thế lực chiến đấu, hễ tinh hoa sinh mệnh hơi tinh thuần cao chút thì giá trị của nó không phải người bình thường tưởng tượng được. Đại chưởng quầy đang cầm khối tinh hoa sinh mệnh có độ tin thhuần cao đến hoàn mỹ, không chút tỳ vết. Thứ này đừng nói gặp, bọn họ chưa từng nghe nói qua. Vân công tử mang theo lệnh bài Vĩnh Hằng Quốc Độ, có lẽ đến từ đại gia tộc Vân gia Lang gia truyền thừa mấy chục vạn năm khi thấy khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ này thì liên tục biến sắc mặt, tinh thần dao động, rục rịch.
Tiểu cô nương bí ẩn nhìn trân trân, mắt sáng rực lẩm bẩm:
- Trời, là khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết... Sao có thể...
Tiểu cô nương vụt ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, hỏi:
- Tiểu tử mặt trắng... A không, vị đại ca này, rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn là ai?
Mọi người rất muốn biết, nhưng không ai rõ ràng.
Trần Lạc bước tới gần, không nói một câu ôm đầu phật định quay đi.
- Trần công tử đúng không? Ta ra ba mươi ức mua đầu phật tặng cho Trần công tử, công tử đưa tinh hoa sinh mệnh cho ta được không?
Người nói chuyện là Vân công tử, gã vội vàng chặn đường Trần Lạc.
Tiểu cô nương lườm Vân công tử:
- Họ Vân, ngươi mơ đẹp quá. Đây là tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, ngươi muốn mua chỉ với ba mươi ức?