Nhưng bảo bối này dù sao luyện chế bằng Càn Khôn pháp tắc, cần tài nguyên rất hiếm hoi, nhìn chung nguyên vô tận hải không nhiều người sở hữu bảo bối này. Phải kinh thán Úy Y Nhi là nữ nhi chủ Thiên Khải thương các có khác, chỉ thân phận như nàng mới có thể tùy tay lấy ra Càn Khôn tinh bàn.
- Y Nhi, ngươi bôi vệt tinh sa trên người hắn từ bảo giờ?
- Hì hì, Thanh tỷ quên sao? Hôm qua khi tiểu tử đó vào Quảng Lăng thành ta liền chạy tới ôm cánh tay hắn, lúc đó ta lén bôi vào vạt áo của hắn. Hừ hừ, để xem hắn chạy đi đâu.Đại vũ trụ mênh mông vô ngần, vô biên vô hạn vô tận hải.Đối với tay mơ mới vào vô tận hải nếu nghe nói giương buồm ra ngoài phiêu bạt sẽ sợ teo tim, dù lá gan to mấy suốt ngày sống trong phập phồng lo sợ. Ai đều biết vô tận hải trên không có trời, dưới không có đất, chẳng có không gian, ở lâu trong vô tận hải dễ bị áp lực tan vỡ tinh thần. Huống chi trong vô tận hải đầy rẫy hư không thú to lớn, gặp một, hai con còn đỡ, gặp cả bầy hư không thú thì không nói Hành Giả bình thường, dù là chân nhân gặp phải cũng co giò bỏ chạy. Nếu gặp không gian loạn lưu, thời gian loạn lưu gì đó thì chết cũng không biết như thế nào.Mỗi tay mơ ra vào vô tận hải đều có chung tâm lý này. Nhưng với Hành Giả kinh nghiệm lâu năm lăn lộn trong vô tận hải thì chuyện này chẳng có gì. Không phải bọn họ kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không phải thường thấy, càng không là thói quen. Chỉ vì bọn họ biết ra ngoài phiêu bạt không thể đi lung tung, miễn đi đúng tuyến hàng hải bình thường sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Vô tận hai dù gì là nơi tồn tại từ thở khai thiên tích địa, lịch sử lâu dài. Trong dòng sông lịch sử, các người đi trước lần mò năm tháng dài dặc, tích lũy thăm dò từng đời, từng thế hệ khám phá ra tuyến hàng hải an toàn. Những tuyến hàng hải này có một số đi thông mỗi hòn đảo, một số đi thông thế giới. Những thương các lớn lũng đoạn vô tận hải như Thiên Dịch, Địa Dịch, Thiên Khải đều có tuyến hàng hải thuộc về mình, dùng để vận chuyển các loại tài nguyên.
Mặc dù không có tuyến hàng hải an toàn tuyệt đối nhưng nhiều năm qua các tiền bối vô tận hải dùng máu và nước mắt, sinh mệnh dựa theo thói quen của hư không thú, các loại pháp tắc mở mang con đường cho hậu nhân, cũng là tuyến hàng hải đệ nhất người trong vô tận hải đều biết. Mấy năm qua dù là Hành Giả ra ngoài phiêu bạt, quý công tử đi ra du lịch, thương đội các thương các đều đi theo tuyến hàng hải đệ nhất này.
Hôm nay trên tuyến hàng hải đệ nhất có mấy trmă chiếc tàu bay chậm rãi tiến lên, thuyền treo cờ có đủ loại thương đội Thiên Dịch, Địa Dịch, Thiên Khải. Ngoài ra các thuyền bay còn lại là Hành Giả nghèo phiêu bạt, cờ xsi thập cẩm. Cái gì Trường Lạc phường, Lôi Hỏa đường, Thương Long Nộ, có đủ loại tên.Thông thường Hành Giả xông xáo bên ngoài sẽ ghi tên hiệu thế lực của mình trên lá cờ. Đầu năm nay lăn lộn bên ngoài không đi một mình được, chế tạo thế lực đình đám mới là hay. Nếu trên lá cờ treo tên thế lực lớn thì không ai dám trêu vào. Ví dụ thấy thuyền to của Vĩnh Hằng Quốc Độ trong tuyến hàng hải đệ nhất, hầu như không ai dám chọc vào, các thuyền bay Hành Giả dạt sang hai bên. Hết cách, không trêu vào được thì né.Ngẫu nhiên cũng có thuyền bay không treo cờ tên. Trong mấy trăm chiếc thuyền bay tuyến hàng hải đệ nhất có vài chiếc thuyền không tên, trong đó có một thuyền bay cỡ nhỏ không treo cờ hiệu gì. Con thuyền không lớn, rất là tinh xảo, người có ánh mắt biết ngay đây là Lam Uẩn Tật Phong Chu, giá mấy ngàn vạn. Đừng nói Hành Giả bình thường, một số quý công tử cũng không cưỡi nổi Lam Uẩn Tật Phong Chu. Người mua được Lam Uẩn Tật Phong Chu tất nhiên thân phận không tầm thường, ít ra người bình thường không trêu vào nổi. Nhưng trong ấn tượng của mọi người bỏi vì Lam Uẩn Tật Phong Chu ngoại hình tinh xảo nên rất được giới nữ hoan nghênh, đa số là tiểu thư quyền quý đi thuyền này.
Lạ lùng là chủ nhân chiếc Lam Uẩn Tật Phong Chu không phải nữ nhân mà là thanh niên, một thanh niên mặc áo lam, hơi đẹp trai, nhìn kỹ rất giống nữ, lại nhìn kỹ hơn, ra là một tên mặt trắng nhỏ.
Tiểu tử mặt trắng rất biết hưởng thụ, nằm trên ghế dài trên sàn tàu, gác chéo chân, ăn linh quả tươi mới, uống mỹ tửu, hát nghêu ngao, rất là thoải mái. May mắn tiểu tử mặt trắng cưỡi trên Lam Uẩn Tật Phong Chu giá trị mắc tiền, nếu là chiếc thuyền bay bình thường thì đã sớm có người gai mắt đi lên dạy cho tiểu tử mặt trắng biết hưởng thụ bài học.Nếu hỏi tiểu tử mặt trắng đắc ý này là ai?Trên trời dưới đất trừ Lạc gia ra còn ai dám nghênh ngang trong vô tận hải này?- Đại vũ trụ mênh mang, vô tận hải hắc ám, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chảng nghe... Nhắm mắt lại lăn qua lộn lại...
Trần Lạc nổi hứng hát bài tự sáng tác, rên ư ử một hồi thấy khát nước, hắn nốc cạn ly rượu. Trần Lạc lấy tinh bàn ra, khuếch tán linh thức.Trần Lạc lắc đầu lẩm bẩm:
- Bà nội nó, với tốc độ đi kiểu này phải ba, năm năm nữa mới đến đảo Thiên Khải được.
Trần Lạc định đi thẳng đến Nhân Linh chi đô nhảy ra nhân chi pháp tắc, nhưng ngẫm lại dù sao trên đường đi ghé qua đảo Thiên Khải, đi xem chủ Thiên Khải có phải là Úy Thiên Long không.
- Dù trong vô tận hải không có khái niệm thời gian nhưng ba, năm năm cũng quá dài đi?
Trần Lạc nghiên cứu kỹ tuyến hàng hải trong tinh bàn, phát hiện đi đảo Thiên Khải cần phải dọc theo tuyến hàng hải đệ nhất. Đương nhiên không bắt buộc, nếu togan có thể thử vận ma yđi đường tắt, nhưng nếu gặp loạn lưu gì đó thì không thể trách ai.Trần Lạc chưa từng gặp loạn lưu, hắn không biết bản lĩnh của mình có ngăn nổi không, nếu không ngăn được bị kéo vào không gian loạn lưu thì đời này tàn.- Chết tiệt, chết tiệt!
Trần Lạc rất bực mình, uống hớp rượu, lại hát vang:
- Đại vũ trụ mênh mang, vô tận hải hắc ám, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chảng nghe...
Trần Lạc đang hát vui chợt nghe có tiếng cười, cười rất càn rỡ. Trần Lạc nghe ra tiếng cười bài hát tự chết của hắn.Bà nội nó!
Trần Lạc lập tức khuếch tán linh thức quét qua, không lâu sau phát hiện nguồn phát ra tiếng cười, là một tiểu cô nương và một lão nhân. Lão nhân dắt tiểu cô nương bay nhanh trong vô tận hải với tốc độ khó tin. Lão nhân nhanh đến nỗi Trần Lạc giật mình, nhưng so với tốc độ thần hồ kỳ kỹ của lão nhân thì hắn khó chịu với tiểu cô nương hơn.Tiểu cô nương cười sặc sụa, cười ôm bụng chỉ vào Trần Lạc.Tiểu cô nương rất quen mắt.Khoan!
Đó chẳng phải là tiểu cô nương dính người đã gặp trong hội đấu giá sao?Tại sao tiểu cô nương chạy đến đây?Trần Lạc đang khó hiểu thì lão nhân mang tiểu cô nương lên thuyền. Lão nhân nhíu mày, ánh mắt kỳ dị nhìn Trần Lạc. Tiểu cô nương vẫn còn cười, nàng chỉ vào Trần Lạc.- Ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất! Đại vũ trụ mênh mang? Vô tận hải hắc ám? Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chảng nghe? Cười bể bụng rồi, đã lâu chưa nghe bài nào tếu vậy. Tiểu tử mặt trắng, làm ơn đừng hài vậy được không? Trời trời, hết chịu nổi, bụng của ta đau muốn chết... Không được...