Thiên Vu

chương 127: nữ nhân bí ẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Kiếm, Trần Lạc đi tới một trang viên tên là Chỉ Túy Kim Mê. Bạch Kiếm hai chữ nhà ở, người hầu liền dắt xe ngựa đi. Nghe nói ở chỗ này một ngày cần một ngàn viên linh thạch. Bạch Kiếm không có phản ứng gì, dường như đã quen. Trần Lạc nhướng mày, nói hơi mắc. Bạch Kiếm xem thường, ánh mắt gã như đang nói ngươi dù gì là thần tượng mà Bạch Kiếm ta tôn sùng, có thể giữ hình tượng chút không? Trần Lạc yên lặng, đúng như Bạch Kiếm nói, hắn không yêu cầu gì nhiều việc ăn ở, có chỗ nương náu là tốt rồi.

Mấy ngày qua chạy đi không ăn ngon, ngủ không yên, giờ Trần Lạc năm trên giường ngáp dài, thiếp ngủ ngay. Khi Trần Lạc mở mắt ra đã là buổi chiều, hắn suy nghĩ đến giờ ăn chút đồ ngon lấp đầy bụng. Trần Lạc rửa mặt sơ, lúc hoàng hôn cùng Bạch Kiếm ra khỏi cửa.

Ban đêm Lục Phiến thành rất đẹp, ác loại trận pháp rực rỡ sắc màu. Lục Phiến thành như tòa thành không có đêm. Bạch Kiếm tìm một tửu lâu hơi xa hoa, hai người đang định vào trong ăn uống no nê thì bỗng có thanh âm vang lên.

- Thiếu niên, có tin vận mệnh không?

A?

Trần Lạc đưa mắt nhìn thấy gần đó có quầy bói toán, một cái ghế đen dài, bên cạnh treo lá cờ màu đen viết hai chữ vận mệnh. Người bói toán là một nữ nhân mặc áo đen mũ trùm đầu che mặt, không thấy rõ mặt mũi. Trần Lạc không quan tâm.

Nữ nhân lại lên tiếng:

- Thiếu niên, có tin vận mệnh không?

- Sao Lục Phiến thành có vu bà xem bói thế này? Thật cụt hứng.

Bạch Kiếm trừng nữ nhân, nói:

- Ta không tin vận mệnh, chỉ tin tưởng vào bản thân.

Vận mệnh?

Đây là từ ngữ xa xôi không thể chạm tới. Trần Lạc vừa tin vừa không tin, bởi vì hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

Nữ nhân bí ẩn lại lên tiếng:

- Thiếu niên, có tin vận mệnh không?

Bạch Kiếm nói:

- Ta đã nói là không tin vận mệnh, chỉ tin tưởng...

Bạch Kiếm chưa dứt lời đã bị nữ nhân đánh gãy, giọng nàng mờ ảo, cứ hỏi một câu. Trần Lạc chỉ vào mình, nữ nhân bí ẩn nhẹ gật đầu. Bạch Kiếm đứng bên cạnh trở nên xấu hổ.

Trần Lạc không có hứng thú với vận mệnh nhưng tò mò tinh bàn đặt trên bàn. Trần Lạc biết trong phe lang thang có nhiều phái kỳ lạ, ví udj bói toán, tinh tượng. Thứ này có thể dùng trận pháp bói toán khí vận, Trần Lạc luôn muốn học nhưng tiếc rằng không gặp được cao thủ thật sự, đa số là một ít giang hồ thuật sĩ. Tinh bàn trước mắt Trần Lạc có vẻ không giống bình thường, hắn quan sát giây lát, thầm giật mình.

Trần Lạc hỏi:

- Đây là cái gì?

Nữ nhân bí ẩn mỉm cười nói:

- Hoàng đạo thập nhị cung.

Trần Lạc không thấy rõ mặt của nữ nhân nhưng cảm giác nàng đang cười.

- Trần Lạc, sao ngươi lại tin lời loại vu bà này nói? Làm ta thất vọng quá.

Bạch Kiếm tới gần, khinh thường bảo:

- Thiên hạ làm gì vận mệnh? Những thứ đó toàn là người rảnh rỗi dựng kịch hù người.

Nữ nhân bí ẩn cười nói:

- Thiếu niên, thiên địa to lớn, bí ản chưa biết, ngươi không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.

- Hừ! Buồn cười, nếu ngươi thật sự biết vận mệnh vậy hãy tính xem vận mệnh của ta là gì?

- Vận mệnh của ngươi đã định sẵn, dù ta nói ra tương lai của ngươi là gì thì ngươi sẽ không tin, nhưng mà...

Nữ nhân bí ẩn nhìn Trần Lạc lại ngó Bạch Kiếm, cười nói:

- Nhưng nghĩ tình người hữu duyên kia, ta khuyên ngươi hãy giảm bớt tính tình trong cuộc thi Trung Ương học phủ, nếu không sẽ gặp họa sát thần.

Bạch Kiếm tức giận trợn to mắt nói:

- Lão vu bà kia dám nguyền rủa ta?

Nữ nhân bí ẩn phớt lờ Bạch Kiếm, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.

Nữ nhân bí ẩn hỏi:

- Thiếu niên, có tin vận mệnh không?

Trần Lạc tùy ý đáp:

- Nếu vận mệnh đã định trước thì tin hay không có nghĩa gì?

Mắt Trần Lạc nhìn chằm chằm tinh bàn huyền diệu.

- Có một số người vận mệnh đã định, nhưng một số người kach thì không...

Trần Lạc cười hỏi:

- A? Không lẽ người cảm thấy vận mệnh của ta là chưa biết?

Nữ nhân bí ẩn chỉ cười cười.

- Mới rồi người nói đây là hoàng đạo thập nhị cung nhưng sao ta chỉ nhìn thấy ba cung vị?

Trần Lạc không hiểu rõ tinh tướng, hắn chưa từng tiếp xúc. Trước kia Trần Lạc có nghe nói đến hoàng đạo thập nhị cung nhưng đây là lần đầu gặp, hắn rất tò mò.

- Bởi vì chín cung khác tạm thời bị khuyết, chưa xuất hiện.

Giọng nữ nhân bí ẩn mờ ảo vang trong đầu Trần Lạc:

- Thiếu niên, ngươi là người hữu duyên, không biết có thể tăng một cung vị cho ta được không?

- Nghe giọng điệu thì dường như người sáng tạo ra hoàng đạo thập nhị cung?

Nữ nhân bí ẩn mỉm cười nói:

- Ngươi cho rằng đúng là nó đúng, ngươi nghĩ không phải thì nó không phải.

- Vậy sao?

Trần Lạc nheo mắt nhìn nữ nhân bí ẩn đối diện, nhìn sao cũng không thể thấy khuôn mặt dưới mũ trùm.

Trần Lạc cười hỏi:

- Ta nên tăng một cung vị cho người như thế nào?

- Chạm vào tinh bàn là được.

Nữ nhân bí ẩn dứt lời, Trần Lạc không nhúc nhích.

Bạch Kiếm giành lên trước:

- Để ta!

Bạch Kiếm ấn vào tinh bàn, không có gì thay đổi, trên tinh bàn vẫn chỉ ba cung vị.

Bạch Kiếm cười khẩy nói:

- Biết ngay ngươi là kẻ lừa gạt.

- Thiếu niên, ngươi không phải người hữu duyên. Tinh bàn của ta chỉ cảm ứng người hữu duyên.

- Hai chúng ta cùng đến, tại sao hắn là người hữu duyên còn ta thì không?

Bạch Kiếm không phục, nói:

- Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao? Ta đã xem nhiều trò tương tự, ta biết...

Bạch Kiếm đang nói thì thấy Trần Lạc vươn tay, chưa chạm vào tinh bàn nhưng nó đã phát ra ánh sáng nhạt. Trần Lạc thấy vậy không chạm vào tinh bàn mà rụt tay về, nhìn chăm chú vào tinh bàn một lúc, lại ngó nữ nhân bí ẩn.

Trần Lạc vỗ vai Bạch Kiếm, nói:

- Đi, đi ăn cơm.

Nữ nhân bí ẩn nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, lắc đầu, khẽ thở dài:

- Thiên hạt rốt cuộc là thiên hạt, cho người hy vọng lại mang đến tuyệt vọng. Nếu ngươi không tin thì vừa rồi đừng vươn tay, đã chìa tay ra lại rụt về. Ngươi có biết cảm giác một giây thiên đường, một giây địa ngục rất ngược tâm không? Ngươi mang cho người hy vọng rồi lại tuyệt vọng, hèn gì nhiều nữ nhân hạn ngươi muốn lột da rút gân, xứng đáng.

- A! Vốn muốn cho ngươi chút khuyến cáo, nếu ngươi đã không tin ta thì... Hừ! Dù sao nữ sư tử đã xuất hiện, hạt tử chết tiệt, ngươi chờ đi.

Trong tửu lâu, lúc ăn cơm Bạch Kiếm hỏi Trần Lạc tại sao mới rồi hắn không đặt tay lên tinh bàn? Bạch Kiếm muốn xem thử tinh bàn có phản ứng gì. Trần Lạc lắc đầu. Lý do Trần Lạc không đặt tay lên rất đơn giản, vì hắn cảm thấy tinh abfn đó khá tà. Theo kinh nghiệm phá trận nhiều năm của Trần Lạc tốt nhất đừng đụng vào thứ đó, lỡ dính phải thứ gì thì tai họa. Nữ nhân bí ẩn nhìn là biết yêu nghiệt, cách xa loại người này thật xa mới tốt.

Hôm sau Trần Lạc, Bạch Kiếm đi Trung Ương học phủ báo danh. Ba ngày sau, cuộc thi Trung Ương học phủ chính thức mở ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio