Trần Lạc tốn năm năm ghé qua bảy mươi phần trăm trận pháp trong Huyền Hoàng thế giới, khắc toàn bộ công thức trong bút ký quý giá vào đầu. Néu không thì ngươi nghĩ Trần Lạc là trận sư lang thang tại sao biết phù ấn, sáng tạo ra linh thạch làm trận sư chính tông thấy xấu hổ?
Là phe lang thang hay chính tông khi bày trận pháp đều cần công thức suy luận. Điều khác biệt là công thức của phe lang thang khá rườm rà, công thức phe chính tông thì đơn giản.
Trần Lạc vừa đi vừa nhắm mắt lại, dùng linh tức cảm ứng phù văn xung quanh. Bởi vì phù văn quá nhiều, mắt thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu, lúc này linh thức có công dụng cảm ứng phù văn chính xác hơn.
- Đúng vậy! Những công thức do phù văn tổ thành là dùng để phân giải không gian này!
- Cao thủ! Chắc chắn là cao thủ đẳng cấp địa tông sư hệ liệt không gian.
Chớp mắt nửa tháng qua đi, như Thao Thiết tham lam điên cuồng cảm ứng những công thức do phù văn tổ thành. Trần Lạc hiểu biết sâu hợn về không gian. Ngày thứ mười tám trôi qua, Trần Lạc trông thấy một lão nhân gầy da bọc xương đang hấp hối,
Lão nhân ngồi khoanh chân, y phục trên người đã sớm bị phong hóa rách rưới. Làn da lão nhân như vỏ cây già, khô héo chỉ còn khung xương phủ lớp da. Lão nhân cúi đầu, tóc lác đác ài cọng. Ánh sáng nhạt nhấp nháy trên người lão nhân, là tiểu sinh mệnh thanh tân gia trì trận rất yếu.
Trần Lạc phát hiện lão nhân hấp hối, hơi thở sự sống cực kỳ suy yếu, hắn bày một chiếu minh trận. Trần Lạc vừa nhấc chân lên thì lão nhân bỗng nhúc nhích, lão ngẩng đầu, chậm, rất chậm. Mất mười phút lão nhân mới ngẩng đầu lên hết, khuôn mặt già nua đập vào mắt Trần Lạc. Đây còn là mặt sao? Da nhăn nheo, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt đục. Lão nhân nhìn Trần Lạc, có vẻ rất kinh ngạc, há mồm nhưng không phát ra thanh âm được.
Có thể thấy tinh thần lực của lão nhân đã suy kiệt chỉ còn một chút giữ gia cố trận cho mình. Trần Lạc thấy vậy liền chạy tới, thêm tiểu sinh mệnh thanh tân trận cho lão. Dù là gia cố cho người hay mình thì đều tiêu hoa tinh thần lực của bản thân. Trận pháp ia cố về hiệu quả, ổn định kém xa trận pháp cố định bình thường. Nếu có tài nguyên Trần Lạc có thể bày ra cỡ mấy chục loại giúp lão nhân nhanh chóng khẻo lại.
Một canh giờ qua đi, hơi thở sự sống của lão nhân vẫn rất yếu. Trần Lạc lập tức dùng ba gia cố trận bổ sung hơi thở sinh mệnh 'Nguyên tuyền ôn ngọc trận' 'Phổ đà dưỡng linh trận' cho lão nhân. Ba trận pháp này là trận pháp sinh mệnh thượng đẳng, cực kỳ tiêu hao tinh thần lực. Để phòng ngừa Trần Lạc ngồi đối diện lão nhân, cộng hưởng linh hồn. Trần Lạc minh tưởng hồi phục tinh thần lực của bản thân để cung dưỡng cho bốn, năm gia cố trận.
Trong tinh thần hải, tinh thần lực của Trần Lạc như ngọn lửa đốt cháy. Từ khi ký kết khế ước hư vọng, linh hồn của Trần Lạc xảy ra biến đổi, không hiểu sao tinh thần lực biến thành ngọn lửa. Dù là tinh thần lực mới minh tưởng ra cũng là loại tinh thần lửa, may mắn tinh thần lực không biến yếu mà càng mạnh hơn trước. Trần Lạc không nghiên cứu nhiều, bây giờ hắn không có tâm tình đó.
Một thanh âm khàn khàn, già nua, suy yếu lọt vào tai Trần Lạc:
- Ngươi... Ngươi là ai...
Trần Lạc ngừng minh tưởng, mở mắt ra. Tuy cơ thể lão nhân vẫn khô héo như trước nhưng hơi thở sự sống mạnh hơn trước nhiều.
- Người chính là Phong lão tiền bối, Phong táp chủ Trung Ương trận tháp?
Lúc trước Trần Lạc nghe Mạc Khinh Sầu nói hình như tháp chu đời trước của Trung Ương trận tháp bị sư phụ nàng ném vào đây. Đồn rằng Phong tiền bối là người gù nên mới bị gọi là Phong Đà Tử, là một vị đại tông sư hệ trận pháp không gian. Trần Lạc liên tưởng vô số phù văn xung quanh, hắn đoán lão nhân này có lẽ là Phong Đà Tử.
- Lão... Lão phu chính là Phong... Tú Lâm... Tiểu tử... Ngươi là ai... Sao đến đây?
Giọng lão nhân rất yếu, khàn khàn, nghe nặng nề, may mắn chỗ này yên tĩnh nên dễ nghe. Trần Lạc kể lại chuyện của mình. Có vẻ lão nhân phản ứng rất chậm, qua một lúc lâu đôi mắt đục lộ ra giật mình.
Phong Đà Tử nhỏ giọng nói:
- Thì ra nàng đã chết... Chết rồi... Đệ tử thân truyền của nàng cũng... Ài, có lẽ đây chính là thiên ý.
- Phong lão tiền bối quen nữ nhân đó sao? Nàng làm ra một địa cung trong Thiên Ki Tiểu linh giới để làm gì?
Trần Lạc nhìn lão nhân phản ứng chậm, hắn rất sốt ruột. Một lúc lâu sau lão nhân lắc đầu.
Phong Đà Tử khẽ thở dài:
- Nữ nhân đó là kỳ tài giới trận pháp, còn tại sao nàng chế tạo ra địa cung như vậy thì mãi đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra.
- Phong lão tiền bối, tại sao mười năm trước người bị nữ nhân kia ném vào đây?
Phong Tú Lâm là đại tông sự hệ không gian trận pháp nổi tiếng thiên hạ, lại là tháp chu của Trung Ương trận tháp. Mười năm trước Phong Tú Lâm bí ẩn mất tích khiến người trong giới trận pháp bàn tán xôn xao, Trần Lạc cũng có nghe thấy.
- Mười năm?
Phong Tú Lâm ngần ngừ, nhắm mắt nhớ lại, lắc đầu.
Phong Tú Lâm suy yếu nhỏ giọng nói:
- Xem ra tốc độ thời gian chảy trong không gian này chậm hơn ta tưởng tượng nhiều, lâu quá, lâu đến không nhớ rõ. A, chắc cỡ mấy trăm năm.
Trần Lạc giật mình kêu lên:
- Mấy trăm năm?
Mấy ngày qua Trần Lạc tin thời gian trong không gian này không trôi nhanh nhưng chẳng ngờ chậm đến vậy. Bên ngoài mới có mười năm mà Phong lão tiền bối đã ngồi đây mấy trăm năm? Quá khủng khiếp. Trần Lạc không thể hiểu nổi một người làm sao sống đến mấy trăm năm, mấy trăm năm một mình là khái niệm gì.
- Tiểu tử, ngươi gia trì trận pháp cho lão phu, lão phu xin cảm tạ ân tình của ngươi. Nhưng ngươi hãy rút trận pháp về đi, cơ thể lão phu đã chết từ lâu, cây tinh thần héo tàn, chỉ trông vào đốt cháy tinh thần hải giữ ý thức linh hồn. Tinh thần hải đốt hết chỉ là vấn đề thời gian, ngươi không cần lãng phí tinh thần lực quý giá vì lão phu.
Trần Lạc biết tinh thần lực có thể đốt cháy nhưng chưa từng nghe nói tinh thần hải cũng được, bây giờ hắn không tâm tình nghiên cứu sâu hưn.
Trần Lạc hỏi:
- Phong lão tiền bối là đại tông sư trận pháp hê không gian chẳng lẽ không thể ra khỏi đây được sao?
- Suốt đời lão phu luôn nghiên cứu không gian nhưng chỉ biết sơ.
Nghe Phong Tú Lâm khiêm tốn làm Trần Lạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Nếu đại tông sư không gian như Phong lão tiền bối chỉ hiểu sơ thì người khác làm sao sống?
Trần Lạc lắc đầu, nhìn vô số phù văn xung quanh, nói:
- Người đã phân giải thấu suốt kết cấu không gian, làm sao...
Trần Lạc chưa nói xong thì Phong Tú Lâm ngồi đối diện, con ngươi khàn đục co rút, lão cực kỳ giật mình.
Một lúc sau Phong Tú Lâm lên tiếng:
- Tiểu tử, sao ngươi biết lão phu phân giải kết cấu không gian?
- Phong lão tiền bối, ta cũng là trận sư.