Thiên Vu

chương 168: lúng túng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết Thường Uyển ngạc nhiên nhỏ giọng nói:

- Hắn không chết, hắn thật sự không chết...

Nỗi lòng Tiết Thường Uyển cực kỳ phức tạp, có kinh ngạc, có vui sướng, có tức giận, có oán hận.

Sáng sớm, mặt trời mới mọc.

Trần Lạc nằm trên ghế dài sưởi ấm. Từ sau thí luyện Trần Lạc trốn ra Phục Ma Đỉnh của lão nhân kỳ lạ, hắn trực tiếp quay về Kim Thủy Vực. Đồ lão đầu nhi mang theo Ngưu Manh không biết đi đâu xem bệnh đến bây giờ còn chưa về. Mấy ngày qua Trần Lạc ở trong Thiên Khải trang viên, ngủ tự nhiên tỉnh, tỉnh dậy sưởi nắng mấy canh giờ, buổi tối đi uống rượu với Úy Thiên Long, sống rất thoải mái.

Giờ phút này, Trần Lạc đang lật xem sách về cảnh giới tu hành. Trước kia khi Trần Lạc còn trong Tiểu La Thiên học viện cả ngày đi khắp nơi phá trận, không học tập đàng hoàng. Sau đó tu vi Trần Lạc bị phế, tu hành lại, tu vi tăng quá nhanh, hắn chưa hiểu ra sao đã là linh lực thập chuyển. Trần Lạc cảm thấy cần phải suy nghĩ kỹ nên đi con đường vu sư như thế nào, hắn sắp bước vào cảnh giới thứ ba, không thể cứ mơ mơ màng màng.

Con đường tu hành, đường vu sư có bảy cảnh giới.

Sau khi linh lực thất chuyển có thể ngưng tụ linh nguyên, từ nay bước vào cảnh giới thứ ba, trở thành vu sư trung cấp.

Cảnh giới thứ ba linh khai thất luân, là mở bảy vòng linh hải. Mỗi mở một linh luân là linh nguyên sẽ được lợi, linh lực tăng vọt gấp mấy lần, tự nhiên sức chiến đấu cũng tăng lên theo. Đương nhiên cảnh giới này tu luyện khó khăn rất lớn, trong mười người có chín dừng bước tại đây, cái này không khoa trương. Tạm không nói xa đến thế giới, chỉ tính Kim Thủy Vực, vu sư cao cấp trong vực không bao nhiêu nhưng số lượng vu sư trung cấp thì nhiều kinh khủng. Lão sư của mỗi học viện, lực lượng trụ cột mõi Vinh Diệu đoàn đều là vận mệnh bàn thạch. Điều này tương ứng với câu danh ngôn, trung cấp đi khắp nơi, nhiều hơn con chó.

Nếu nói tu luyện cảnh giới thứ ba dễ dàng thì nhiều vu sư trong thế giới sẽ không ngừng tại đây.

May mắn sau khi bước vào cảnh giới thứ ba là có thể tu luyện linh nguyên, dù không thể mở ra linh luân, tu luyện linh nguyên suốt đời thì sức chiến đấu mạnh không kém gì vu sư cap cấp cảnh giới thứ bốn. Cho nên gặp một số vu sư trung cấp lớn tuổi phải đặc biệt cẩn thận, linh nguyên của người ta qua mấy chục năm tu luyện ẩn chứa linh lực đã đến mức độ đáng sợ. Một số lão nhân dựa vào linh nguyên cường đại có thể giết ngay vu sư cao cấp.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu có thể thăng cấp thì ai muốn mãi ở lại trung cấp? Bất đắc dĩ là linh luân rất khó tu luyện.

Ngoài ra cảnh giới thứ ba còn có một cái tên gọi là cảnh giới chung kết thiên tài.

Bởi vì cảnh giới thứ ba cần mở ra bảy linh hải chi luân, liên quan đến linh hải. Linh hải của ngươi càng mạnh thì mở linh luân càng khó khăn, tưởng tuợng tám, chín phần mười người thường dừng bước tại đây. Linh hải đã khó như vậy càng đừng nói đến linh hải biến dị, độ khó mở ra chỉ có thể hình dung bằng từ biến thái. Linh hải biến dị biến dị đã thế thì mệnh chi linh hải càng cường đại sẽ như thế nào?

Mệnh chi linh hải, được gọi là cứng như đá, cứng rắn không chỉ có linh lực mà còn linh hải. Người ta không lay động được linh hải của ngươi, còn ngươi muốn mở ra bảy linh luân ẩn chứa trong mệnh chi linh hải cũng khó hơn lên trời.

Bởi vậy cảnh giới thứ ba mới bị gọi là cảnh giới chung kết thiên tài.

Xem đến đây Trần Lạc thấy nhức đầu. Bởi vì Trần Lạc mở ra Giới chi linh hải độc nhất vô nhị, thứ này không phải linh hải biến dị, mệnh chi linh hải có thể sánh bằng. Linh hải bình thường mở linh luân còn vô vàn khó khăn, vậy Giới chi linh hải sẽ đến mức nào?

Tuy bây giờ Trần Lạc chưa ngưng tụ ra linh nguyên nhưng hắn đã dự cảm được sẽ rất khó, cảm giác như kêu ngươi dùng tay xoay tròn mặt trời. Ngươi làm được không? Tạm không nói đến ngươi có thể xoay mặt trời hay không, cơ bản là không thể với tới. Trần Lạc có cảm giác như vậy, bởi vì hắn không cảm ứng được linh hải của mình thì làm sao mở ra bảy linh luân bên trong nó?

- Chít chít!

Bảo Lam Thử chui ra khỏi khe cửa, hai vuốt ôm một bình bạch ngọc rỗng bò lên người Trần Lạc, giơ bình kêu chít chít.

Trần Lạc mở bình ra, mắng:

- Ngươi là đồ phá của, mới mấy ngày sao đã ăn hết? Chúng toàn là tụ linh đan, ngươi nghĩ là kẹo sao? Cút đi, gia đang bực mình!

Trần Lạc hất Bảo Lam Thử xuống dưới.

Bảo Lam Thử lăn lông lốc dưới đất, nhe răng với Trần Lạc. Bảo Lam Thử phát ra tiếng rít giận dữ, cuối cùng nó đành ôm bình bạch ngọc cụp tai chạy về phòng.

Trần Lạc bất đắc dĩ khẽ thở dài:

- Ài.

Trần Lạc ném quyển sách đi, hắn không muốn đọc thêm. Xem làm gì? Nhức đầu muốn chết. Trần Lạc nằm trên ghế dựa, đung đưa kẽo kẹt.

A?

Không thích hợp!

Trần Lạc chợt phản ứng lại, sao hắn vứt sách đi mà không có tiếng vang? Trần Lạc ngồi dậy, mở mắt ra. Trần Lạc giật mình thấy một nữ nhân đứng trong sân.

Áo trắng hơn tuyết không dính hạt bụi, khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Thiếu nữ đứng lặng tại đó như thiên sứ rơi xuống trần, đẹp, quá đẹp, đẹp làm vạn vật xung quanh mất sắc. Khí chất yên tĩnh, thần thánh tinh khôi, dù ánh nắng chiếu xuống vẫn không thể che giấu đi.

Tiết Thường Uyển.

Nàng đến từ khi nào?

Trần Lạc thấy lúng túng, tùy tiện chào hỏi. Tiết Thường Uyển đứng đối diện không đáp, mắt bình tĩnh nhìn Trần Lạc.

Trần Lạc bị Tiết Thường Uyển nhìn chằm chằm nổi da gà, đứng dậy hỏi:

- Có chuyện gì không?

Trần Lạc cảm giác ánh mắt Tiết Thường Uyển không tốt, hắn nghĩ chẳng lẽ nàng còn lấn cấn vụ trong Trường Hồng trận tháp?

Ánh mắt Tiết Thường Uyển không tốt nhưng không phải vì chuyện ở Trường Hồng trận tháp mà là tin Trần Lạc chết khiến nàng uổng công đau lòng, buồn bã thời gian dài. Tiết Thường Uyển rất muốn chạy tới nhéo tia Trần Lạc hỏi nếu hắn không chết tại sao không sớm báo cho nàng biết? Tiết Thường Uyển rất muốn làm như thế nhưng cuối cùng không thể, bởi vì nàng là Tiết Thường Uyển, nàng vĩnh viễn không làm được hành động đó. Huống chi Tiết Thường Uyển biết sự oán hận của mình không có nguyên do.

Tiết Thường Uyển không biết tại sao mình lo lắng cho thiếu niên áo lam đến vậy, khi nghe tin Trần Lạc chết tại sao nàng đau lòng?

Tiết Thường Uyển không hiểu nổi tại sao chạy tới đây, nàng chỉ muốn gặp hắn, không hơn.

Vì vậy, Tiết Thường Uyển đến.

Tiết Thường Uyển không biết đến đây để làm gì.

- Cái kia... Nghe nói nàng thức tỉnh huyết mạch thiên sứ, xin chúc mừng.

Mọi người đều biết chuyện Tiết Thường Uyển thức tỉnh huyết mạch thiên sứ, Trần Lạc cũng có nghe thấy. Mặc dù Trần Lạc cảm giác kỳ lạ, ở cửa thứ mười ba hắn không thấy Tiết Thường Uyển, nhưng vì có quan hệ lúng túng với nàng nên không tiện tủy hỏi. Thấy Tiết Thường Uyển không đáp, Trần Lạc cười gượng chúc mừng một câu, không nàng vẫn im lặng.

Trần Lạc lại hỏi:

- Có chuyện sao?

Tiết Thường Uyển vẫn im lặng, nàng không nói khiến Trần Lạc càng lúng túng hơn.

Chuyện quái quỷ gì đây? Trần Lạc đang nghĩ cách rời khỏi đây thì chợt vang tiếng chít chít. Bảo Lam Thử ôm bình bạch ngọc chui ra khỏi khe cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio