Thiên Vu

chương 803: thiếu niên, ngươi tin tưởng vận mệnh không (2)?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tựa như tiếng sấm dậy, tiếng trời đất rung động, như tiếng đại tự nhiên thiêu đốt, có tiếng reo hò, có tiếng sợ hãi cầu xin tha thứ, có thanh âm gào khóc hối hận, còn có tiếng kêu rên tràn ngập thống khổ, các loại âm thanh không biết truyền tới từ nơi nào, hơn nữa… Theo đó còn lẫn cả tiếng chuông thẩm phán.

- Đại Quang Minh thẩm phán? Hừ! Hôm nay ta che kín bầu trời này, khiến thiên địa đều bị bóng tối bao trùm, khiến thiên địa này từ đây trở thành tối tăm!

- Đại Chư Thiên thẩm phán? Ha ha ha! Ta một tay che trời, nghiền nát hư không vô tận, khiến Chư Thiên cũng không tiếp tục còn là Chư Thiên!

- Đại Thời Gian thẩm phán? Ha ha ha! Ta xoay chuyển càn khôn, khiến thời gian không còn trôi tiếp, vĩnh viễn ngưng lại!

- Đại Chư Thần thẩm phán? Hôm nay ta muốn tàn sát hết thảy chư thần, để từ đây Cửu Thiên không còn bất luận một Thần linh.

- Đại luân hồi thẩm phán? Ta trảm kiếp trước, đoạn kiếp sau, vĩnh viễn không bao giờ rơi vào luân hồi.

- Đại Vận Mệnh thẩm phán? Hừ! Hôm nay ta muốn nghịch thiên cải mệnh, từ nay về sau, mệnh ta do ta giữ, không phải do Thiên.

Đây là thanh âm của một nam nân, âm thanh đầy rẫy bá đạo, tuyệt đối lãnh khốc vô tình. Lẫn theo đó, còn có âm thanh của nữ nhân truyền vào trong tai.

- Chư thẩm phán, ngày tận thế giáng lâm, Hư Vọng giận dữ, hồng nhan tan nát, Thần Ma khiếp sợ, thời không tan vỡ, thiên địa tán loạn.

- Ha ha… Mai Thiên, tang Địa, mai tang Quang Minh, mai táng mệnh, mai táng Thần, mai táng Luân Hồi, mai táng hồng nhan, mai táng thời gian, mai táng chính mình, a… Ha ha…

- Ha ha… Ngươi mai táng Cổ như vậy là vì ai?

- Ha ha… Vì ai? Cuối cùng là vì ai?

Thanh âm nam nhân kia không biết là của ai, nhưng tiếng nữ nhân thì giống như là của Đường Phi, hắn đứng lên, hô to hai tiếng, vẫn không ai đáp lại như trước, cũng không biết âm thanh từ đâu truyền tới, Trần Lạc tìm kiếm đầu nguồn âm thanh kia trong núi Táng Cổ mênh mông vô biên vô dạng, hắn tìm kiếm như đang phát điên lên.

- A… Ha ha, ngươi không nên tới nơi này… Ngươi không nên tới… Ta sai rồi, nguyên lai… Đúng là ta sai rồi…

Thanh âm Đường Phi lại truyền tới.

Trần Lạc vẫn lao nhanh, vẫn điên cuồng gào thét, nhưng đáng tiếc căn bản không tìm được đầu nguồn âm thanh, còn Đường Phi cũng không để ý đến hắn, chỉ là điên điên khùng khùng lầm bầm, lầu bầu.

- Tại sao… Vì sao lại như vậy…

- Ha ha… Đây chính là nhân quả sao? Đây là vận mệnh sao?

- Đây chính là nhân quả không thể tách rời, vận mệnh không thể chém đứt sao? Ha ha… Tại sao…

Không biết tìm trong bao lâu, kêu gọi bao lâu, Trần Lạc không có dừng, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được chính mình thật giống như đang đi đến một chỗ, chỗ đó là nơi nào thì hắn không biết, cũng không biết nơi đó là thế nào, chỉ cảm giác mình đang tới, hắn cứ chạy như thế, chạy điên cuồng, thanh âm Đương Phi thì vẫn vang vọng truyền đến.

- Ô ô… Ngươi là ai, ngươi đến cùng là ai…

- Ta là ai, ta đến cùng là ai…

- Đến tột cùng là ai mai táng Cổ, ngươi là ai, ngươi mai táng cổ cuối cùng là vì ai… Vì ai…

- Không! Không có mai táng Cổ, không có… Mộng, chỉ là một giấc mộng, thật sự chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng hư vô mờ mịt…

Đường Phi tựa hồ đã điên thật rồi, điên càng nặng hơn so với trước, Trần Lạc không biết tại sao, giờ này khắc này, hắn cũng không thèm suy nghĩ vấn đề này, bởi vì cảm giác trong lòng hắn thực sự quá cường liệt, đúng như Lạc Anh nói, giống như có thứ gì đó đang hô hoán hắn.

Bỗng nhiên, hắn thấy phía trước có một người phụ nữ, một người mặc áo bào đen phủ kín toàn thân, một cô gái thần bí, ngay cả dung nhan cũng bị chiếc mũ áo che kín. Trần Lạc không nhận ra nữ nhân này, nhưng hắn đã thấy qua nữ nhân này vài lần, mỗi một lần nữ nhân này đều sẽ hỏi mình có tin tưởng vận mệnh hay không.

Trần Lạc đi tới, cô gái áo đen thần bí không có ngẩng đầu, nhưng âm thanh nhàn nhạt lại truyền đến:

- Thiếu niên, ngươi tin tưởng vận mệnh không?

Cô gái áo đen thần bí từ đầu đến cuối đêu không có ngẩng đầu nhìn lên, trước kia là thế, hiện tại cũng là như thế. Trước người nàng có để một cái bàn, trên bàn vẫn bày đặt một chiếc la bàn nhìn có vẻ quái lạ, trên bàn là mười hai cung hoàng đạo, cung Bạch Dương, cung Kim Ngưu, cung Song Tử, cung Cự Giải, cung Sư Tử, cung Xử Nữ, cung Thiên Cân, cung Thiên Hạt, cung Xạ Thủ, cung Bò Cạp, cung Thủy Bình, cung Song Ngư.

Mười hai cung hoàng đạo, trong đó có mười một cung đều đang lập lòe ánh sáng quái dị, tựa như mười một ngôi sao sáng mỹ lệ, chỉ có cung Thiên Hạt vẫn như ẩn như hiện, có vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất, tùy thời cũng có thể sáng sủa. Bên cạnh la bàn còn có thêm một quyển thủy tinh thư, tên là Chòm Sao chi thư.

- Thiếu niên, ngươi tin tưởng vận mệnh không?

Nữ tử thần bí lặp lại câu hỏi.

Trần Lạc cũng không có nói chuyện, cứ nhìn như vậy, nữ tử thần bí cũng không ngẩng đầu lên, mãi mãi vẫn lặp lại câu hỏi là hắn có tin tưởng vận mệnh hay không, lặp lại một lần lại một lần, vĩnh viễn không có điểm dừng.

Trần Lạc rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi:

- Vận mệnh là thứ gì, có thể ăn được không? Cho ta hai cân!

- Thiếu niên nói đùa!

- Ta không hề nói đùa, ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi, vận mệnh là thứ gì vậy, cho ta hai cân!

- Thiếu niên, vận mệnh không phải thứ gì, sự tồn tại của nó…

Nữ tử thần bí vừa mở miệng, Trần Lạc đang bình tĩnh bỗng nhiên bạo phát, hai tay vỗ lên bàn một cái, gầm thét lên:

- Vận mệnh đến ngay ca đồ vật cũng không phải, vậy con mẹ nhà ngươi, còn hỏi ta có tin hay không tin.

Nữ tử thần bí rốt cục ngẩng đầu, một đôi tròng mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Lạc.

- Mẹ nhà nó, ngươi là một mụ đàn bà hư hỏng, giả bộ thần thần bí bí gì đó, thích chơi cái trò thần bí, mở miệng là nói vận mệnh gì đó…

- Ngươi thật quá ngu ngốc!

- Có bao xa thì cút bấy nhiêu xa cho ta, lần sau nếu ta còn nhìn thấy ngươi, ta liền coi ngươi là vận mệnh, trực tiếp cường bạo ngươi!

Nữ tử thần bí kinh ngạc ngẩn người, giống như trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi Trần Lạc rời đi thật lâu rồi, nàng mới khôi phục lại tinh thần, nhưng tức giận cả người run lên, hai tay ôm ngực, hít sâu vào một hơi mãi không thở ra được, chỉ cảm thấy mê muội một trận, suýt chút nữa rơi xuống, qua thêm một đoạn thật lâu mở thở ra được.

- Tên này… Tên khốn kiếp này, quả thực… Tức chết ta, tức chết ta mất… Đồ rùa đen khốn kiếp, hỗn đản… Vô sỉ! Lưu Manh! Hạ lưu… Tức chết ta…

- Ta… Đường đường là một vị chúng tinh chi mẫu, chấp chưởng pháp tắc chúng tinh trong trời đất, không tiếc tự hạ thân phận, hạ mình tìm đến nói chuyện với hắn… Con rùa đen khốn kiếp này không những không cảm kích… Dĩ nhiên… Dĩ nhiên còn dám quát ta!

- Còn nói… Còn nói ta là một bà nhi hư hỏng?

- Còn nói ta giả thần giả quỷ… Còn mắng ta ngu ngốc? Cuối cùng còn… Còn nói… Còn nói muốn cường bạo ta…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio