Thiên Vu

chương 842: niên đại thiếu gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đưa về, gia hỏa này cũng như xác chết di động, rõ ràng là có hơi thở sự sống, nhưng lại không hề có dấu hiệu thức tỉnh, tìm rất nhiều y sư trị liệu cho hắn, nhưng không một ai có thể tìm ra được nguyên cớ bệnh tình.

Chỉ là, hôm nay khi hắn dạo kỹ viện xong trở về trang viên xa hoa của mình, hắn phải ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy một người đang nhìn đông một cái, nhìn tây một cái trong đình viện, dáng vẻ giống như rất mờ mịt. Niên đại thiếu chạy tới nhìn kỹ, gia hỏa này chẳng phải cái xác chết di động do muội muội Niên Tiểu Linh đưa trở về hay sao?

Trần Lạc tỉnh lại trong hôn mê, cả người đều có chút ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết có phải hay không vì biết bàn sống lại, sau khi thức tỉnh, hắn luân cảm thấy thân thể có loại cảm giác không được thoải mái, còn không thoải mái ở chỗ nào thì nhất thời không nói ra được. Sau niết bàn, dung mạo vẫn như trước, tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là ít đi mấy phần thanh tú, nhiều hơn mấy phần thành thục, đặc biệt là hiện tại hắn lôi thôi lếch thếch vô cùng, râu tia xồm xàm, ngược lại so với bộ dáng âm nhu trắng trẻo trước đây đúng là hai người khác biệt.

Vừa thức tỉnh, Trần Lạc cũng không biết mình đang ở chỗ nào, khi còn mải nghi hoặc thì đột nhiên nhô ra một người, không đợi hắn mở miệng tra hỏi, Niên đại thiếu ở phía đối diện đã quét mắt nhìn kỹ hắn khắp toàn thân giống như xem một con khỉ trong vườn thú, sau rồi xoa cằm, tò mò hỏi:

- Ngươi cứ đột nhiên sống lại như vậy à?

Niên đại thiếu nghĩ không ra, cũng không hiểu nổi một gia hỏa như xác chết di động, được rất nhiều y sư chuẩn đoán không ra bệnh trang, không có dấu hiệu gì bỗng nhiên tỉnh lại, thấy Trần Lạc không nói lời nào, gã sai vặt bên cạnh Niên đại thiếu liền khiển trách:

- Tiểu tử! Ngươi là người câm sao? Đại thiếu nhà chúng ta hỏi ngươi, tại sao còn không trả lời?

- Không biết các ngươi là…

Trần Lạc vẫn luôn là người tính khí dễ chịu, cho dù hiện tại sống lại vẫn giống như trước, huống chi sau khi niết bàn, tâm cảnh của hắn cũng phát sinh biến hóa, đương nhiên sẽ không vì một vài chuyện nhỏ nhặt rồi đâm ra nổi giận. Vả lại vừa thức tỉnh, cũng không biết tình hình xung quanh, dù gã sai vặt kia coi như hơi lớn lối, nhưng trong mắt hắn vẫn không tính là gì.

- Ngay cả Niên đại thiếu của chúng ta cũng không nhận ra. Hừ! Không cần phải nói cũng biết, ngươi hẳn là một gia hỏa chưa từng va chạm xã hội. Nói cho ngươi biết, tiểu tử kia, cái mạng nhỏ của ngươi đều là do Niên đại thiếu của chúng ta cứu.

Nghe nói là đối phương cứu mình, Trần Lạc không vòng vo lập tức nói lời cảm tạ, trước giờ hắn vẫn là người tri ân báo đáp, từ nhỏ sự phụ dạy dỗ “nhân ân một giọt, trả nghĩa một dòng”, đối với người từng giúp đỡ mình, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, tuy rằng ngoài miệng sẽ không nói thêm điều gì, nhưng sâu trong lòng tất nhiên sẽ ghi nhớ sâu sắc phần ân tình này.

Là một tên Nhị thế tổ từ đầu tới chân, hơn nữa còn là một tên Nhị thế tổ sinh ra và lớn lên tại vực Tây Ách hỗn loạn này, Niên đại thiếu tuyệt đối là một kẻ từng trải xã hội, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn phong phạm có phong phạm, hắn chỉ hướng về một bên, cũng không nói chuyện, hết sắc chăm chú thưởng thức một con diều hâu kim bích huy hoàng, thứ đồ chơi này không phải diều hâu phổ thông, nó là một loại linh thú hi thế hiếm thấy, tên là Kim Tàm ưng, cực kỳ thông linh, hơn nữa còn biết bảo vệ chủ nhân.

- Nói một chút đi, ngươi tên là gì?

Niên đại thiếu bày ra một bộ Nhị thế tử vô cùng chuẩn mực, một bên thưởng thức Kim Tàm ưng, một bên hờ hững tra hỏi.

- Ta họ Trần, tên chỉ một chữ…

Trần Lạc vốn định nói ra tên của chính mình, bất quá nghĩ lại không muốn phiền phức không cần thiết, đành nói:

- Tên chỉ một chữ Vọng, là Trần Vọng.

- Trần Vọng? Đúng là một cái tên kỳ cục.

Niên đại thiếu từ lúc bắt đầu thoáng nhìn kỹ Trần Lạc một lượt, sau rồi cũng không còn nhìn thẳng hắn nữa, hỏi:

- Tiểu muội của ta cứu ngươi ra từ trong Mê Vụ Sâm Lâm, nói một chút đi, chuyện như thế nào?

- Mê Vụ Sâm Lâm?

Từ khi trời xanh hạ xuống thẩm phán tất diệt, Trần Lạc phá sau rồi lập, ý thức vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn, mặc dù sau đó thức tỉnh, cũng chưa chắc có thể cảm ứng được linh hồn và thân thể. Về phần linh hồn, từ lúc phá rồi lại lập đã nhảy ra ngoài pháp tắc thiên địa, hắn hoàn toàn không biết, thân thể lúc nào niết bàn sống lại, hắn cũng không quá rõ ràng, nghe đối phương nói là cứu mình ra từ trong Mê Vụ Sâm Lâm, nghĩ đến có thể là sống lại ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đi?

- Nói nghe xem nào?

Gã sai vặt bên cạnh lại quát lên.

- Khi ta đang rèn luyện ở trong Mê Vụ Sâm Lâm, không cẩn thận gặp nạn, vì thế…

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lạc cũng chỉ có thể giải thích như thế, chẳng lẽ hắn đi nói là mình vừa niết bàn sống lại? Cho dù hắn có nói, sợ rằng người ta chưa chắc đã tin.

- Mê Vụ Sâm Lân? Gặp nạn?

Niên đại thiếu cười cười, quay đầu nhìn Trần Lạc, nói:

- Địa phương ngươi hôn mê, thế nhưng là tại vùng đầm lầy nằm sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, chỗ đó ngay cả Đại Vu sư đi tới cũng là cửu tử nhất sinh, còn ngươi…

Dừng một chút, hắn lại tới liếc nhìn Trần Lạc, nói:

- Khắp người, ngay cả nửa điểm tu vi cũng không có… Lại dám nói là gặp nạn tại đầm lầy? Ha ha… Ngươi có phải cảm thấy tu vi bản đại thiếu thấp, dễ lừa gạt sao? Hả?

Bởi vì Trần Lạc mở ra chính là linh hải Giới, thế nên người bình thường căn bản không thể tra xét được tu vi của hắn, bất quá hắn cũng không thèm giải thích quá nhiều, tu vi của hắn có giải thích ra cũng không thể rõ ràng được, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do, nói:

- Là thế này, ta ở vùng đầm lầy rơi vào trong cạm bẫy trận pháp, trong lúc chống đỡ thì xảy ra sự cố, dẫn đến tu vi mất hết, thế nên mới…

Cho dù Trần Lạc chưa từng đi sâu vào trong mê vụ sâm lâm, nhưng từ chỗ Tần Phấn và Ngạo Phong, hắn cũng biết được không ít, hắn viện ra lý do này tựa hồ cũng nghe được, chí ít khiến Niên đại thiếu tự cho mình có trí thông minh tuyệt đỉnh cũng không tìm được lý do hoài nghi. Cũng giống như Trần Lạc, hắn chưa từng đi Mê Vụ Sâm Lâm, cần phải biết rằng hắn là Nhị thế tổ lớn lên tại vực Tây Ách, dưới tay lại có đầy đủ hơn chục đoàn vinh quang, mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, đối với Mê Vụ Sâm Lâm cũng hiểu khá rõ, có thể còn hiểu biết hơn cả vinh quang giả bình thường, hắn biết rõ, vùng đất thần bí như Mê Vụ Sâm Lâm, nếu rơi vào cạm bẫy trận pháp, dẫn đến tu vi mất hết là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nhiều thì nhiều, cho dù Niên đại thiếu không tìm được lý do hoài nghi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tin gia hỏa cả người lộ ra quái lạ trước mắt này, hắn nhìn Trần Lạc, tựa như muốn từ trong con ngươi đối phương tìm ra được chút gì đó, nhưng tiếc cái một đôi mắt Trần Lạc hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng hề có gì cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio