Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Chu.
Người nhà họ Chu từ sáng sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc vô cùng cao cấp.
“Làm nhanh lên chút đi”.
“Cần trang hoàng thì trang hoàng hết lên cho tôi.
Ngoài ra, mau đưa loại rượu hiếm nhất bày lên bàn đi”.
Tiếng bận rộn, huyên náo vang lên.
Chu Chấn Quốc thúc giục tới tấp.
Vì bữa tiệc này mà Chu Chấn Quốc đã đích thân sắp xếp mọi thứ.
Đúng lúc này, Chu Lệ BÌnh hấp tấp từ ngoài chạy vào: “Bố ơi nhanh lên, Hạ Cường và Chu Diễm Hân tới rồi.
Chúng ta mau ra đón thôi”.
“Được được…”, Chu Chấn Quốc vội vàng gật đầu, sau đó cùng các vị trưởng bối khác chạy ra ngoài biệt thự.
Bên ngoài, ba người nhà Hạ Cường bước tới.
“Hạ Cường, Diễm Hân, hai đứa tới rồi à.
Mau vào trong đi”.
“Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi hai đứa nữa thôi”, Chu Chấn Quốc nhiệt liệt chào đón, nở nụ cười tươi rói.
Tiểu Thi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Những nụ cười kia của người thân khiến cho cô bé có cảm giác hơi sờ sợ.
Đúng là buồn cười.
Trước đó Hạ Cường và Chu Diễm Hân tới thì đám người này tỏ ra lạnh nhạt, coi họ chẳng khác gì rác rưởi, chẳng khác gì nỗi sỉ nhục của nhà họ Chu
Giờ thì tranh nhau đón tiếp.
Những người này từng cho rằng Chu Diễm Hân chính là nỗi nhục của họ, giờ thì lại tỏ ra tự hào vì cô.
Hạ Cường lạnh lùng nhìn mọi chuyện, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ba người Hạ Cường dưới sự nghênh đón của nhà họ Chu bèn bước vào trong biệt thự, ngồi ở bàn cao nhất trong bữa tiệc.
Lần trước anh và Diễm Hân tới đây đều phải ngồi ăn cùng với người giúp việc.
Bữa tiệc bắt đầu, Chu Chấn Quốc là người đầu tiên kính rượu.
Những vị trưởng bối khác của nhà họ Chu cũng vội vàng làm theo.
Ở bàn còn lại, Chu Tử Mạn nhìn thấy cảnh tưởng đó thì vừa đố kỵ lại vừa tức giận.
Cô ta quay qua nhìn Trương Thiên Hạo ở bàn bên cạnh và hậm hực: “Đều tại anh.
Sao anh không phải là người đại gia mua lại Thành Trung Thành chứ? Nhìn bộ dạng của Chu Diễm Hân, thật chỉ muốn tát cho chị ta một phát”.
Trương Thiên Hạo vội vàng nói: “Em nói nhỏ chút.
Nếu để Hạ Cường nghe thấy thì em chết lại không biết tại sao mà chết đấy”.
Chu Tử Mạn im bặt.
Giờ đã biết được thân phận của Hạ Cường thì đương nhiên cô ta không dám đắc tội với anh.
“Diễm Hân, cháu gái ngoan của ông, thật không ngờ là cháu là được gả cho Hạ Cường – một người tốt như vậy.
Cháu xem, giờ ông cũng già rồi, vừa hay định thoái vị nhường ngôi đây.
Ông thấy Diễm Hân thích hợp trở thành chủ tịch tập đoàn Chu Thị đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng.
Họ không ngờ là ông cụ lại muốn lấy lòng Hạ Cường tới mức như thế này.
Chu Diễm Hân cũng nhanh nhẹn hiểu ý, cô định giải thích gì đó: “Ông nội, thực ra…”
Thế nhưng Chu Chấn Quốc không cho Chu Diễm Hân có cơ hội giải thích.
“Đúng vậy, con cũng thấy Diễm Hân có năng lực hơn người, rất thích hợp là chủ tịch tập đoàn Chu Thị”.
“Bọn con tin với năng lực của Diễm Hân, chắc chắn có thể dẫn dắt Chu Thị lên một tầm cao mới”.
Dù là Chu Chí Cường hay là Chu Lệ Bình thì đều nói hùa theo.
Bọn họ không quan tâm ai làm chủ tịch tập đoàn Chu Thị.
Thứ họ quan tâm là Hạ Cường có thể mang tới lợi lạc hay nhiều tiền hơn cho họ mà thôi.
Hạ Cường đanh mặt, cảm thấy chán ghét.
“Hạ Cường, thật không ngờ cậu lại chính là đại gia của Thành Trung Thành”.
“Nào, tôi mời cậu một chén”, Chu Chí Cường nâng ly: “Tôi là người thẳng tính, trước đó có hơi quá lời, cậu đừng so đo nhé”.
“Đúng vậy, tôi cũng mời cậu một chén”.
“Nào bác hai cũng mời cậu”.
“Hạ Cường, sau này nhà họ Chu nhờ vả cả vào cậu rồi”.
Thế nhưng Hạ Cường không hề nâng chén: “Các vị, chắc là các vị nhầm rồi”.
Tất cả đều giật mình.
Nhầm rồi có nghĩa là gì nhỉ?
Hạ Cường cười lạnh.
Anh tới đây chính là vì để xem bộ mặt thật của đám người này thế nào.
Và để xem họ bạc bẽo ra sao.
Anh vốn định thông qua lần này để nói rõ thân phận của mình.
Nhưng có vẻ như anh đột nhiên không muốn làm như vậy nữa.
Vì anh không muốn giúp nhà họ Chu.
Dù anh có nói ra thân phận của mình thì cũng phải đợi Chu Diễm Hân thoát khỏi nhà họ Chu rồi tính.
“Tôi không phải đại gia gì cả.
Thành Trung Thành cũng không phải do tôi mua”.
Tất cả giật mình, vẻ nhiệt tình trên khuôn mặt họ lập tức giảm đi phân nửa.
Đám đông không cam tâm.
Chu Chí Cường là người đầu tiên lên tiếng “Hạ Cường, tôi thấy cậu đang đùa phải không? Nếu cậu không phải là vị đại gia đó thì đám cưới hôm qua ở khu ‘Thành phố Thiên Không’ là thế nào?”
“Sợi dây Trái Tim Thiên Sứ mà cậu tặng Chu Diễm Hân là sao?"
Chu Diễm Hân lên tiếng: “Bác cả, sợi dây chuyền đó là hàng giả, cũng chỉ có vài nghìn tệ thôi.
Còn đám cưới đó…”
Hạ Cường nói ngay: “Thực ra vì năm đó, lúc còn là ăn mày ở Khánh Thị, tôi có chứng kiến Đường Long bị tai nạn nên đã cứu mạng ông ấy.
Lúc đó ông ấy đã hứa với tôi sẽ làm theo một nguyện vọng mà tôi muốn.
Lần này tôi trở về là vì muốn bù đắp cho Chu Diễm Hân nên mới tìm tới Đường Long.
Sau đó tôi nói với ông ấy rằng nguyện vọng của tôi là muốn nhờ ông ấy tổ chức giúp một đám cưới thế kỷ.
Còn vị đại gia Thành Trung Thành mà các người nói tới thì sau hội nghị xúc tiến kinh doanh đã rời khỏi Khánh Thị rồi”.
“Thực ra chẳng có đám cưới của đại gia nào hết, tất cả là tin đồn thôi của truyền thông mà thôi…”
Ầm…Nhà họ Chu tưởng đầu mình bị nổ tung.
Ai cũng sôi cả máu.
Họ vốn tưởng rằng có thể bám víu được vào vị đại gia kia và một trước lên trời.
Thật không ngờ tất cả chỉ là giả dối.
Sự nhiệt tình của họ lập tức biến mất.
Đổi lấy lại sự khinh thường và ghét bỏ như lúc trước.
“Mọi người ăn đi, tôi không đói.
Tôi đi trước đây”
“Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy hơi chóng mặt”.
“Sao tự dưng lại có mùi thối gì thế không biết.
Khó ngửi quá.
Tôi ra ngoài hít không khí”.
“Ây da, bước tiệc ngày hôm nay tới đây đi”, tất cả người nhà họ Chu, bao gồm cả Chu Chấn Quốc đều lộ nguyên hình.
Bầu không khí náo nhiệt bỗng trở nên lạnh ngắt.
Phần lớn mọi người đều bỏ đi.
“Bố mẹ, bọn họ sao đi hết thế ạ?”, Chu Tiểu Thi trố tròn mắt, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Cô bé nhìn đồ ăn trên bàn và nuốt nước bọt: “Bố ơi, con có thể ăn một cái đùi gà không?”
“Ằn gì mà ăn, con rơi con vãi chỉ được ăn màn thầu thôi”, giọng nói đầy ác ý của Chu Tử Mạn vọng tới khiến Tiểu Thi vừa thò tay ra vội vàng rụt lại.
Hạ Cường lạnh mặt, nhìn chăm chăm Chu Tử Mạn: “Cô còn lăng mạ con gái tôi thì tôi sẽ rút lưỡi của cô đấy”..