Tối hôm đó, Hạ Cường chuẩn bị đi đến phòng vốn dĩ của Chu Tiểu Thi để ngủ.
Nhưng anh vừa vào cửa lại bị mẹ vợ Tăng Hồng Anh đuổi ra ngoài.
“Cậu làm gì đây?”.
Tăng Hồng Anh chống nạnh, trừng Hạ Cường với vẻ mặt tức giận.
“Con đi ngủ”.
“Ngủ? Cậu có tư cách ngủ trong phòng sao? Ra ngoài ghế sofa ngủ”.
Chu Diễm Hân nhíu mày đi tới, có hơi không vui nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tiểu Thi trước giờ luôn ngủ với con, phòng này để trống, sao lại bắt Hạ Cường ngủ ghế sofa?”.
Tăng Hồng Anh bực tức: “Một kẻ ăn mày như nó lúc trước chỉ có thể ngủ ngoài đường, bây giờ ở rể nhà chúng ta có chỗ che mưa chắn gió đã là không tệ, còn muốn ngủ trong phòng? Nằm mơ đi”.
“Nhưng mà mẹ…”.
Chu Diễm Hân còn định phản bác gì đó, Hạ Cường vội vàng kéo cô lại.
“Không sao, anh ngủ ghế sofa vẫn ổn”.
“Xem như cậu còn tự biết mình”.
Tăng Hồng Anh hừ một tiếng, nói: “Nhưng cậu cũng đừng hòng ăn đậu ở nhờ nhà tôi mãi, vài ngày nữa cậu đi làm thủ tục ly hôn với Diễm Hân nhà tôi đi, cậu không xứng với nó”.
Nói xong, Tăng Hồng Anh kéo Chu Diễm Hân vào phòng mình.
Cửa đóng lại, Chu Diễm Hân trách móc: “Mẹ, sao mẹ lại đối xử với Hạ Cường như vậy?”.
“Mẹ làm sao? Một thằng ăn mày như nó không lẽ còn bắt mẹ phải cung cấp đồ ăn ngon cho nó?”.
“Chuyện liên quan đến dự án tập đoàn Tôn Thị con bị Hạ Cường mê hoặc rồi, ông nội con nói Chu Tử Mạn đích thân đến đây mời con về, con lại ra vẻ ta đây cái gì vậy?”.
“Mẹ, con đã nói là chuyện này không trách Hạ Cường được, là do đám Chu Tử Mạn quá đáng, Hạ Cường chỉ muốn trút giận giúp con”.
“Hơn nữa, anh ấy là chồng con, là bố của Tiểu Thi, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng anh ấy”.
“Con biết mẹ miệng cứng lòng mềm, không phải mẹ cũng mong con và Tiểu Thi có thể có một gia đình hoàn chỉnh hay sao?”.
Tăng Hồng Anh sửng sốt, không tin được, nói: “Chu Diễm Hân, con bé chết tiệt này, con định bám riết thằng đó à?”.
“Thế không được, nó chỉ là một thằng ăn mày không quyền không tiền, không xứng với con”.
“Hơn nữa, lần này mẹ đến Giang Thành đã tìm cho con một đối tượng không tệ, ngày mai cậu ấy sẽ đến, con hãy gặp mặt cậu ấy, vun đắp tình cảm”.
Chu Diễm Hân lập tức nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, con đã kết hôn rồi, vả lại con của con cũng đã năm tuổi, con không đi đâu”.
“Người ta không quan tâm mấy chuyện đó”.
“Nhưng mẹ à…”.
“Đừng nói nữa, mẹ là mẹ con, chuyện này phải do mẹ quyết định”.
Nói đến đó, Tăng Hồng Anh thở dài, nói: “Diễm Hân à, nghe con kể Hạ Cường đúng là một đứa tốt”.
“Nhưng con phải biết xã hội này rất tàn khốc, dù nó có dành cả trái tim cho mẹ con con thì đã thế nào, không có tiền không có thế, đi bước nào cũng khó khăn".
“Mẹ là người từng trải, mẹ không hại con đâu”.
Hạ Cường nằm trên ghế sofa, anh có thính lực tốt đương nhiên nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai mẹ con,về chuyện này anh chỉ có thể cười khổ.
Tiếp đó, Tăng Hồng Anh và Chu Diễm Hân lại nói về những chuyện mới xảy ra gần đây.
Chu Diễm Hân hi vọng Tăng Hồng Anh sẽ thay đổi ấn tượng với Hạ Cường, cố gắng chọn lọc những mặt tốt của Hạ Cường nói cho Tăng Hồng Anh nghe.
Còn Tăng Hồng Anh thì lại giữ im lặng.
Sau đó Tăng Hồng Anh đi ra khỏi phòng, cố tình liếc nhìn Hạ Cường, sau đó về phòng mình.
Thời tiết đã chuyển lạnh, Hạ Cường đắp chăn mỏng, cộng thêm phòng khách ngấm lạnh, Hạ Cường cũng cảm thấy lành lạnh.
Nhưng tố chất cơ thể của Hạ Cường rất tốt, cộng thêm anh từng ngủ ở gầm cầu đã quen, chút lạnh lẽo này đối với anh mà nói không có ảnh hưởng gì lớn.
“Chu Chí Văn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc trong phòng ngủ, ông xem ông làm chăn ám mùi rồi kìa”.
Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng mẹ vợ Tăng Hồng Anh nổi nóng.
Chu Chí Văn đang thiu thiu ngủ đần mặt ra, tôi hút thuốc lúc nào?
“Hôi chết được”.
Tăng Hồng Anh tức giận ôm chăn trên giường lên, sau đó mở cửa ném ra ngoài.
“Không đắp cái này nữa, đổi cái khác”.
Hạ Cường ngồi bật dậy trên ghế sofa, sau đó cười híp mắt qua đó ôm chăn trở về ghế sofa.
“Cảm ơn mẹ!”.
“Ai là mẹ cậu, thằng ăn mày chết tiệt đừng có nhận quàng làm họ”.
“Cái chăn đó tôi cho chó đắp!”.
Hạ Cường cười thầm, anh đột nhiên phát hiện mình cũng hơi “thích” người mẹ vợ của mình rồi.
Ngày hôm sau, qua sự khuyên nhủ của Tăng Hồng Anh, Chu Diễm Hân đồng ý chuyện quay về công ty...!
Vừa về đến công ty, Chu Chấn Quốc lập tức bảo Chu Diễm Hân đến tập đoàn Tôn Thị ký hợp đồng dự án.
Nhưng cô bị ám ảnh chuyện của Tôn Lôi, cho nên lúc đi đến tập đoàn Tôn Thị, cô đã gọi Hạ Cường đi cùng.
Chu Diễm Hân vốn tưởng rằng muốn ký hợp đồng này sẽ hơi khó khăn.
Dù bên kia đã đồng ý dự án này, nhưng nói thế nào mình cũng đã đánh cậu chủ của nhà họ Tôn, e là bọn họ sẽ cố tình gây khó dễ cho mình.
Thế nhưng, Chu Diễm Hân không ngờ rằng chủ tịch Tôn Trọng Hoa của tập đoàn Tôn Thị lại vô cùng nhiệt tình chào đón cô và Hạ Cường.
Hơn nữa, trong suốt quá trình ông ta vô cùng cung kính với bọn họ, hợp đồng này được kí kết đơn giản hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Chuyện này khiến Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Suy cho cùng, cho dù Tôn Trọng Hoa có thấu tình đạt lý thế nào thì cũng không cần thiết phải khách sáo với cô như vậy.
Bỗng nhiên Chu Diễm Hân quay sang nhìn Hạ Cường.
Hạ Cường cười, nhún vai nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện này không liên quan đến anh”.
Hai người cầm hợp đồng đi thẳng về công ty, các lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đang nhấp nhổm ngồi đợi ở văn phòng.
“Sao rồi Diễm Hân, ký được hợp đồng chưa?”.
Vừa vào cửa, Chu Chấn Quốc đã lên tiếng hỏi.
“Vâng ông nội, ký được rồi ạ”.
Chu Diễm Hân vừa định mang hợp đồng đến chỗ Chu Chấn Quốc thì lại bị Chu Tử Mạn xông tới cướp trước.
Cô ta nhanh chóng lật xem nội dung trên hợp đồng, nheo mắt lại.
Sau đó, cô ta lập tức trở mặt, quay đầu nhìn Chu Diễm Hân, nói: “Chu Diễm Hân, tôi sẽ phụ trách dự án này”.
Chu Diễm Hân sầm mặt, nói: “Hợp đồng này là tôi ký được, dựa vào đâu mà để cô phụ trách?”.
“Dựa vào đâu?”, Chu Tử Mạn giễu cợt: “Chu Diễm Hân, chúng tôi cho cô về công ty tiếp tục đi làm đã là ban ơn lớn cho chị rồi”.
“Chẳng lẽ chị còn muốn phụ trách dự án này, chị có liêm sỉ không?”.
Chu Diễm Hân nhìn sang Chu Chấn Quốc, nói: “Ông nội, trước kia chính miệng ông nói rồi đấy, ai đàm phán được dự án này thì sẽ cho người đó phụ trách”.
“Đúng là ông đã nói như vậy”.
Chu Chấn Quốc gật đầu: “Nhưng Diễm Hân à, xưa giờ Tử Mạn phụ trách Phòng nghiệp vụ, còn cháu phụ trách Phòng thiết kế”.
“Cho nên, dự án này để Tử Mạn phụ trách đi”..