Một loạt đòn tấn công của Lý Cường làm Chu Diễm Hân không có chút đề phòng nào.
Ông ta dùng việc chủ động từ chức để lấy cảm tình, từ đó đạt được mục đích cuối cùng.
Đổi người phụ trách dự án, đồng thời còn sa thải Chu Diễm Hân ra khỏi công ty.
Như vậy chuyện Chu Diễm Hân vì lợi ích mà cố tình đưa vải vóc chất lượng kém vào sử dụng sẽ được chứng thực.
Cô có trăm cái miệng cũng khó cãi.
“Đúng, loại người này phải đuổi khỏi công ty”.
“Hơn nữa, bất cứ hậu quả nào Tôn Thị phản hồi sẽ do Chu Diễm Hân chịu trách nhiệm”.
“Dù có bắt cô ta ngồi tù cũng không phản đối”.
Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đồng loạt bày tỏ quan điểm của mình, không có bất cứ ai sẵn lòng đứng ra minh oan giúp Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân hoang mang, bọn họ là loại người gì vậy?
Nhiều người trong số họ đều là người thân họ hàng của cô, vì sao ai cũng muốn cô đi chết?
“Ông nội…”.
“Đừng gọi tôi là ông nội!”.
Chu Chấn Quốc quát lên: “Dự án này tạm thời để Tử Mạn phụ trách”.
“Chu Diễm Hân, bây giờ cô hãy về nhà tự phản tỉnh đi, đến lúc đó Tôn Thị thật sự muốn kiện cô, bắt cô ngồi tù thì cũng là cô tự rước lấy”.
“Tan họp!”.
Cuộc họp kết thúc, lúc Chu Chấn Quốc đi ngang qua Chu Diễm Hân còn không thèm nhìn cô một cái.
Chu Tử Mạn thì đi đến bên cạnh cô, cười giễu nói: “Chu Diễm Hân, tự tạo nghiệt không thể sống, dự án này chỉ có ở trong tay tôi thì mới có thể phát triển được”.
“Chu Tử Mạn, tất cả là cô tạo ra, là cô mua chuộc Lý Cường”.
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được đâu, chị đừng ngậm máu phun người”.
“Chị đợi ăn cơm tù đi!”.
Mọi người giải tán, phòng họp chỉ còn lại Hạ Cường và Chu Diễm Hân đã mất hồn lạc phách.
Từ đầu đến cuối Hạ Cường không nói câu nào, lúc nãy nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể xử Lý Cường và Chu Tử Mạn một trận ra trò.
Nhưng làm như vậy không thể giải quyết vấn đề.
Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân như người mất hồn về nhà.
Lúc cô đi lên lầu, Hạ Cường nhân lúc đi đỗ xe mà gọi điện cho Tôn Trọng Hoa.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Điện thoại kết nối, giọng Hạ Cường trở nên vô cùng âm trầm.
Tôn Trọng Hoa ở đầu dây bên kia lập tức chảy mồ hôi như mưa, vội nói: “Anh Cường, bên phía Chu Thị giao tới một lô hàng có vấn đề chất lượng nghiêm trọng.
Chúng tôi đã kiểm nghiệm, phát hiện trong vải có chứa chất độc hại, vải đã ngâm qua nước thuốc gây mẫn cảm cho da”.
“Loại chất độc hại đó bình thường không dễ kích ứng, nhưng sau khi tiếp xúc với da trên diện tích rộng sẽ dẫn tới các loại phản ứng”.
“Ừ”.
Hạ Cường khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Tôn Thị các ông không?”.
“Ảnh hưởng không lớn.
Dù sao lô trang phục này đều là mẫu để đưa cho các bên bán hàng, nhưng chúng tôi đã áp chế chuyện này xuống mức thấp nhất”.
“Anh Cường, vì dự án này là chị dâu đang phụ trách, tôi không dám đưa ra yêu cầu gì với Chu Thị”.
“Anh Cường có căn dặn gì không?”.
Hạ Cường im lặng một lúc, nói: “Tạm thời ông đừng động vào Chu Thị, nhưng ông cần phải soạn lại hai bản hợp đồng cho tôi”.
“Một trong hai là dừng mọi hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Chu Thị”.
“Cái còn lại là ký lại hợp đồng nghiệp vụ với Chu Diễm Hân vợ tôi”.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Hạ Cường, lập tức đồng ý.
Hạ Cường về nhà, vừa vào cửa đã nghe mẹ vợ Tăng Hồng Anh gào khóc.
“Chu Diễm Hân, sao con lại biến thành thế này? Mấy chuyện trái lương tâm như thế mà con cũng dám làm?”.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con, dù có nghèo, dù có phải đi xin ăn, con có làm gì cũng phải xứng với lương tâm mình”.
“Con làm như vậy thật sự khiến mẹ rất thất vọng”.
Hai mắt Chu Diễm Hân đỏ lên, ấm ức không thôi.
Người của Chu Thị trên công ty đều nhằm vào cô, về nhà ngay cả mẹ cũng không tin cô.
“Con nói rồi, chuyện này không phải con làm, có người mua chuộc Lý Cường vu khống hãm hại con”.
“Nói bậy!”.
Tăng Hồng Anh mắng: “Lý Cường là nhân viên làm ở công ty mấy chục năm, làm người ngay thẳng, sao có thể hãm hại con?”.
“Con nhìn con bây giờ đi, vì tiền mà chuyện gì cũng làm ra được.
Sao tôi lại sinh một đứa con không có phẩm hạnh gì thế này”.
“Còn nữa, chiếc xe lúc trước con mua là Mercedes đúng không? Con nói mẹ biết, tiền ở đâu ra mà con mua chiếc xe đắt như vậy?”.
Chu Diễm Hân vô thức nói: “Chiếc xe đó là Hạ Cường mua”.
“Hạ Cường?”.
Vừa khéo lúc này Hạ Cường đi vào từ ngoài cửa, Tăng Hồng Anh bước tới đạp cho Hạ Cường một đạp.
“Thằng ăn mày này, chắc chắn là cậu đã xúi con gái tôi làm vậy đúng không?”.
“Cậu không có tiền, là một kẻ nghèo hèn cũng không sao, nhưng sao cậu có thể vì tiền mà xúi giục con gái tôi làm chuyện như vậy?”.
“Cậu mau cút đi, Tăng Hồng Anh tôi không có đứa con rể như cậu”.
Hạ Cường tỏ ra vô tội, mẹ vợ mình một khi nóng lên thì đúng là thấy ai cũng mắng chửi.
“Mẹ, mẹ thật là càng ngày càng không nói lý”.
“Con là người thế nào mẹ còn không rõ hay sao? Mẹ không tin con gái mẹ, lại đi tin người ngoài?”.
“Mấy năm qua Chu Tử Mạn hại con chưa đủ thảm hay sao? Lần này Lý Cường bị cô ta mua chuộc rồi, mẹ có biết không?’.
Chu Diễm Hân cũng tức giận, nước mắt không kìm được rơi khỏi vành mắt cô, sau đó cô vào phòng đóng cửa lại.
“Tức chết tôi rồi”.
Tăng Hồng Anh vẫn nổi giận, bà ta hung hăng đẩy Hạ Cường ra, đi ra khỏi cửa.
“Bà định đi đâu vậy ạ?”.
Chu Tiểu Thi vừa tản bộ cùng Chu Chí Văn ở bên ngoài về va vào người Tăng Hồng Anh.
“Đứa con ghẻ mày cút ra chỗ khác, bây giờ tao không muốn nói chuyện với mày!”.
…
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…
Cửa chống trộm của nhà Lý Cường vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Cửa nhà mở ra, Lý Cường kẹp điếu thuốc trong tay nhìn Tăng Hồng Anh đang nổi giận đứng trước cửa, cười hỏi.
“Ồ, không phải chị Tăng đây sao? Từ khi anh ba Chu bị mất quyền lực, đã bao nhiêu năm không gặp chị rồi”.
“Nào nào, mau vào trong ngồi”.
Tăng Hồng Anh túm cổ áo Lý Cường, lửa giận ngút trời.
“Lý Cường, khi ông Chu nhà tôi còn ở công ty, ông ấy quan tâm chú không ít nhỉ? Chú nói xem, vì sao chú lại hãm hại Diễm Hân nhà tôi?”.
Sắc mặt Lý Cường bỗng chốc sa sầm, ông ta hất tay Tăng Hồng Anh ra, hung hăng nói: “Tăng Hồng Anh, hôm nay chị đến nhà tôi là để pha trò đấy à?”.
“Chu Diễm Hân nhà chị tự mình làm bậy, sao chị lại trách tôi?”.
“Diễm Hân nhà tôi không phải người như vậy”.
Con người Tăng Hồng Anh quả thật rất thú vị, vừa rồi ở nhà còn mắng Chu Diễm Hân té tát, bây giờ vừa quay lưng đi đã ra ngoài tìm Lý Cường ra mặt thay con gái.
Nói xong, bà ta lại chỉ tay vào Lý Cường, nói: “Lý Cường, đồ vong ân phụ nghĩa, nói mau, rốt cuộc chú đã nhận của Chu Tử Mạn bao nhiêu lợi ích?”.
“Tốt nhất chú hãy đi cùng tôi đến công ty thanh minh, trả lại sự trong sạch cho con gái tôi ngay”.
“Nếu không, hôm nay Tăng Hồng Anh tôi sẽ không tha cho chú đâu!”..