Khi Chu Tử Mạn lấy được hợp đồng, cô ta vốn còn định xem kỹ, nhưng nhìn thấy trên đó có quá nhiều điều khoản, hơn nữa còn thêm cả tiếng Anh, cô ta từ bỏ.
Trương Thiên Hạo ở bên đã sốt ruột không thể chờ nổi từ lâu!
Anh ta nhẫn nhịn ở nhà họ Chu thời gian dài như vây, cuối cùng cũng đã có cơ hội.
“Tử Mạn, ký tên đi.
Chú ba của anh không kiên nhẫn lắm đâu, nếu em còn xem tiếp thì chú ba sẽ không vui đâu”.
Chu Tử Mạn vô thức liếc sang Trương Sâm Dương, quả nhiên thấy vẻ mặt của Trương Sâm Dương có chút không vui.
Tôi có lòng tốt cho nhà họ Chu vay để xoay xở qua kiếp nạn, thế mà nhà họ Chu các người lại nghi ngờ tôi đặt bẫy lừa các người sao?
Chu Tử Mạn rùng mình, vội vàng ký tên lên hợp đồng, hơn nữa còn đóng con dấu của tập đoàn Chu Thị vào.
Hợp đồng vay hai mươi triệu tệ lập tức có hiệu lực!
Cùng lúc đó, trong văn phòng Giám đốc của ngân hàng Kim Mẫu Đan.
Chu Diễm Hân cầm trong tay hợp đồng hợp tác của tập đoàn Tôn Thị, mồ hôi ra đầy tay.
Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy thật hoang đường.
Ở đâu có chuyện dùng hợp đồng vay thế chấp?
Nhưng Hạ Cường lại khẳng định chắc nịch như vậy, nên cứ thử một lần xem sao.
Lúc này, cửa văn phòng được mở ra.
Triệu Hải Đường, giám đốc ngân hàng Kim Mẫu Đan chi nhánh Khánh Thị, cầm một tập tài liệu đi vào.
Chu Diễm Hân lập tức lên tinh thần, trong lòng vẫn rất hồi hộp căng thẳng.
Ngược lại, Hạ Cường ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, vẻ mặt bình thản.
Chu Diễm Hân chuẩn bị tiến tới chào hỏi, nhưng Triệu Hải Đường lại nhiệt tình hơn cả cô.
“Thật ngại quá, cô Chu, vừa rồi có chuyện quan trọng nên làm lỡ chút thời gian, để cô đợi lâu rồi”.
Chu Diễm Hân sửng sốt, cô không ngờ Triệu Hải Đường lại khách sáo với mình như vậy.
“Không sao đâu, Giám đốc Triệu, chúng tôi cũng mới tới”.
Sau đó, Triệu Hải Đường theo bản năng đi tới chỗ Hạ Cường, nhưng bắt gặp ánh mắt của Hạ Cường thế là dừng lại.
Triệu Hải Đường vội vàng quay người, khách sáo nói với Chu Diễm Hân: “Cô Chu, mời cô ngồi”.
Chu Diễm Hân vội vàng ngồi xuống đối diện Triệu Hải Đường, căng thẳng đến mức tay toàn mồ hôi.
“Giám đốc Triệu, lần này tôi đến đây tìm ông thật ra là muốn vay tiền ở ngân hàng Kim Mẫu Đan các ông”.
“Chúng tôi muốn vay ba mươi triệu, nhưng mà…”.
“Nhưng mà chúng tôi không có bất động sản thế chấp, chỉ có… chỉ có một bản hợp đồng dự án ký với tập đoàn Tôn Thị”.
Lúc nói lời này, Chu Diễm Hân cảm thấy hai chân mình cũng đang run rẩy.
Chuyện này đúng là quá hoang đường, sao cô lại ngốc tin lời của Hạ Cường mà đến ngân hàng Kim Mẫu Đan, đưa ra yêu cầu ngu ngốc như vậy?
Triệu Hải Đường không trả lời ngay mà giữ im lặng.
Chu Diễm Hân cứ tưởng Triệu Hải Đường cũng bị hành động hoang đường của cô làm kinh ngạc, nhưng lại không biết ông ta đang đợi ý kiến của Hạ Cường.
“Giám đốc Triệu, nếu ông cảm thấy không được thì tôi không quấy rầy nữa!”.
Chu Diễm Hân nói rồi đứng dậy, cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, thế này thật là mất mặt.
“Cô Chu chờ đã!”.
Triệu Hải Đường đột nhiên lên tiếng, sau đó liếc thấy Hạ Cường qua khóe mắt.
Lúc này, Hạ Cường lại vươn vai đứng dậy, một câu nói khiến mọi người kinh ngạc.
“Ba mươi triệu tệ sao đủ, anh nghĩ đã vay thì phải vay một trăm triệu”.
Chu Diễm Hân giật mình, bộ dạng hung dữ trừng Hạ Cường…
Nhưng cô còn chưa nói xong, Triệu Hải Đường đột nhiên vỗ đùi.
“Tôi nghĩ cậu Cường nói rất có lý”.
“Ba mươi triệu tệ sao đủ, muốn vay thì phải vay một trăm triệu”.
Chu Diễm Hân: “???”.
“Ông Triệu, ông nói vậy là sao?”.
Triệu Hải Đường vội nói: “Một trăm triệu cho cô vay, bây giờ tôi sai người đi soạn hợp đồng”.
“Nhưng, chúng tôi không có bất cứ tài sản thế chấp nào…”.
Triệu Hải Đường chỉ vào tờ hợp đồng dự án ký với tập đoàn Tôn Thị trước mặt Chu Diễm Hân, khẳng định chắc nịch: “Cô Chu, bản hợp đồng trong tay cô và tư cách gia nhập Thành Trung Thành của quý công ty là đáng giá một trăm triệu rồi!”.
Một vụ vay vốn nghe hoang đường như thế lại được đồng ý một cách khó hiểu.
Triệu Hải Đường đã bắt tay vào sửa soạn hợp đồng, chỉ cần Hạ Cường và Chu Diễm Hân xuống dưới lầu đợi khoảng mười phút, vụ vay vốn này đã có thể hoàn thành.
Nếu nói Chu Diễm Hân có lo lắng trong vụ vay vốn này có bẫy gì không thì hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.
Bây giờ cô chẳng có gì cả, người ta có thể lừa được gì của cô?
Chu Diễm Hân ngồi trong phòng khách của ngân hàng Kim Mẫu Đan, đầu óc vẫn trống rỗng.
Vay tiền ở ngân hàng Kim Mẫu Đan đơn giản vậy sao?
Dựa vào hợp đồng là có thể vay?
Một trăm triệu mà vay được thật rồi sao?
“Hạ Cường, anh còn có tâm tư ngồi đó chơi điện thoại? Sao anh có thể bình tĩnh như vậy?”.
Chu Diễm Hân cướp lấy điện thoại trong tay Hạ Cường: “Bây giờ em đứng ngồi không yên, sao anh lại bình tĩnh như vậy?”.
Hạ Cường: “???”.
“Không phải Chu Diễm Hân và người chồng ăn mày của chị ta đây sao, sao các người cũng ở đây?”.
Đúng lúc này, giọng nói quái đản của Chu Tử Mạn vang lên bên tai hai người.
Ngẩng đầu thì thấy đó là Chu Tử Mạn, Trương Thiên Hạo và Trương Sâm Dương đang đứng trước mặt bọn họ.
Chu Diễm Hân kinh ngạc: “Chu Tử Mạn, sao cô lại ở đây?”.
“Hừ, chị còn có mặt mũi nói nữa à”.
“Nếu không phải cái thứ ăn cây táo rào cây sung như chị chơi nhà họ Chu một vố, bây giờ bọn tôi có cần đến ngân hàng vay tiền không?”.
“Chu Diễm Hân, sao chị lại đê tiện như vậy? Tốt xấu gì nhà họ Chu cũng nuôi chị mấy chục năm, nuôi chó còn tốt hơn là nuôi chị!”.
Chu Diễm Hân bị Chu Tử Mạn nói đến mức mặt đỏ tía tai, cô không thể phản bác.
Dù sao đúng là khi cô rời đi đã mang theo việc hợp tác với tập đoàn Tôn Thị mới khiến nhà họ Chu rơi vào cục diện ngày hôm nay.
Nhưng lỗi sai trong chuyện này hoàn toàn không phải do Chu Diễm Hân, mà là bị nhà họ Chu các người dồn ép mà ra…
Chu Diễm Hân nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa Hạ Cường có thể nuốt trôi cơn giận này.
Anh đứng bật dậy, trong hai mắt âm trầm như đầm nước lạnh lẽo: “Cô nói thêm một chữ nữa xem tôi có cắt lưỡi cô ra không”.
Chu Tử Mạn lùi về sau một bước, trong mắt chứa đầy nỗi khiếp sợ.
Ngày hôm đó, nắm đấm của Hạ Cường ở trong văn phòng đáng sợ thế nào, đến nay vẫn khiến Chu Tử Mạn sợ hãi.
“Anh… Anh định làm gì? Xã hội pháp chế không phải anh muốn làm gì thì làm!”.
“Hạ Cường, Chu Diễm Hân, hai người đến đây để vay vốn phải không?”.
“Bởi vì hai người cần tiền để mở công ty mới”.
“Nhưng tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho hai người, hôm nay hai người sẽ không vay được một đồng nào ở đây!”.
Nói xong, Chu Tử Mạn quay sang nói một tràng với Trương Sâm Dương ở cạnh.
Nghe xong, Trương Sâm Dương liếc sang Trương Thiên Hạo.
Trương Thiên Hạo khẽ gật đầu, Trương Sâm Dương bèn đi về phía Chu Diễm Hân, vẻ mặt âm trầm.
“Chu Diễm Hân đúng không? Tôi là Trương Sâm Dương, quản lý cấp cao của Phòng tín dụng Ngân hàng Kim Mẫu Đan!”.
“Cô đến để vay vốn ngân hàng sao?”.
“Rất tiếc phải thông báo cho cô, chỉ riêng chuyện cô làm với gia đình mình, chúng tôi đã có thể nhận định phẩm chất của cô có vấn đề lớn”.
“Cho nên ngân hàng Kim Mẫu Đan chúng tôi tuyệt đối không thể cho cô vay một đồng tiền nào!”..