Đường Long lập tức hiểu ý của Hạ Cường.
Chắc chắn là Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn này đã đắc tội với Hạ Cường.
Ông ta không dám trái lời, vội vàng đồng ý.
Hạ Cường tiếp tục nói: “Ngoài ra, vợ của tôi là Chu Diễm Hân, ông đã từng nhìn thấy ảnh cô ấy rồi”.
"Ông đưa cho cô ấy bản hợp đồng tư cách gia nhập Thành Trung Thành của tập đoàn Chu Thị, bảo cô ấy ký tên".
“Vâng, thưa anh Cường”.
Sau bữa sáng, Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân đến hội nghị xúc tiến kinh doanh.
Suốt quãng đường, Chu Diễm Hân vô cùng căng thẳng, như thể cô sắp phải trải qua kì thi cuối năm.
“Đừng lo lắng Chu Diễm Hân, em chắc chắn có thể đạt được tư cách gia nhập đó”.
“Thật sao?”
“Ừ, tin tưởng anh”.
Hội nghị xúc tiến kinh doanh được tổ chức tại một tòa nhà văn phòng cao cấp thuộc quyền sở hữu của Đường Long.
Khi Hạ Cường cùng Chu Diễm Hân đến, nơi đây đã chật kín người.
Bãi đậu xe ngoài trời ở bên ngoài đậu đầy các loại xe hạng sang.
Những người từ trên xe bước xuống đều là những ông chủ lớn có giá trị hàng chục triệu thậm chí hơn trăm triệu tệ.
So với những người này, Chu Diễm Hân và Hạ Cường đón xe taxi tới, thật sự là quá nghèo khổ.
“Ôi, Chu Diễm Hân, chị còn tới thật đấy à?”
Trên một chiếc xe Mercedes-Benz ở phía sau, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo bước xuống xe.
Đi cùng bọn họ còn có Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường.
Chu Tử Mạn hôm nay trang điểm đặc biệt tinh xảo và quyến rũ, cả người trông rất phấn chấn.
Mặc dù cô ta đã có bạn trai là Trương Thiên Hạo, nhưng trong lòng cô ta vẫn mong chờ đại gia trẻ tuổi kia.
Nếu cô ta thật sự được đại gia yêu mến, e là cô ta sẽ đá Trương Thiên Hạo ngay tại chỗ.
“Chu Diễm Hân, tôi nên nói là chị ngây thơ hay ngu ngốc đây?”
"Chẳng lẽ chị muốn ngồi vào vị trí trưởng phòng Phòng thiết kế kia thật sao, chị điên rồi, cả nhà đều biết lời ông nội nói ngày đó là để che chở cho tôi, chị lại còn tưởng thật".
“Chị còn không nhìn lại xem, mình là loại người gì, đúng là không biết tự lượng sức mình”.
Sắc mặt Chu Tử Mạn vô cùng hung ác, lời nói không chút kiêng dè, hoàn toàn không thèm để ý tới cảm xúc của Chu Diễm Hân.
Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường đi theo sau, Chu Diễm Hân vội vàng chào hỏi ông nội và bác.
Nhưng hai người bọn họ làm như không nghe thấy, hoàn toàn không nhìn Chu Diễm Hân lấy một cái.
“Thiên Hạo à, tư cách gia nhập Thành Trung Thành lần này đã chắc chắn chưa?”, Chu Chấn Quốc hỏi.
Trương Thiên Hạo tự tin vỗ ngực đảm bảo nói: “Yên tâm đi ông nội, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề”.
“Có nhà họ Trương ra tay thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề, ba triệu tệ mà ông chuẩn bị đã được gửi đi rồi, cháu còn cố ý chọn thêm mấy cây thuốc quý ở Bách Thảo Đường”.
“Đối phương đã nhận quà, danh sách này tất nhiên đã được nội bộ quyết định”.
Hơn nữa, có vẻ như đại gia phía sau Thành Trung Thành rất hài lòng với món quà của chúng ta, có lẽ chúng ta còn có thể xây dựng mối quan hệ trong tương lai và tiến hành phát triển sâu hơn".
Chu Chấn Quốc kích động gật đầu, vẻ mặt tươi cười: “Thiên Hạo, vậy thì tốt quá, cháu đúng là cháu rể tốt của nhà họ Chu chúng ta”.
“Ông nội, chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc đến, đây đều là chuyện cháu nên làm”.
Hạ Cường ở một bên nghe vậy hơi sửng sốt.
Trương Thiên Hạo này đúng là kẻ nham hiểm, Đường Long rõ ràng nói chỉ nhận được hai triệu tệ.
Anh ta sang tay một cái đã ăn được một triệu tệ tiền hoa hồng, ghê gớm thật.
Chu Chấn Quốc bị lừa, còn vô cùng biết ơn Trương Thiên Hạo, đúng là đáng mỉa mai.
Trên mặt Chu Chí Cường cũng nở nụ cười, bày tỏ lời cảm ơn với Trương Thiên Hạo.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Hạ Cường và Chu Diễm Hân, nụ cười trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại sự khinh thường.
“Hai người vẫn nên trở về đi, nếu Thiên Hạo đã nhờ được nội bộ quyết định tư cách này cho nhà họ Chu chúng ta thì hai người đi vào trong cũng vô dụng”.
Nói xong, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Đỡ làm cho nhà họ Chu mất mặt”.
Chu Diễm Hân hơi thất vọng, còn Hạ Cường lại cười nhạo: “Bác à, trước khi có kết quả cuối cùng của chuyện này, đừng đưa ra kết luận quá sớm”.
“Lỡ như lát nữa Chu Tử Mạn không lấy được tư cách gia nhập thì chúng ta sẽ không có thêm cơ hội nào nữa đâu”.
Dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều tối sầm lại.
Chu Tử Mạn hung hăng trợn mắt trừng Hạ Cường, nói: “Tên phế vật, anh đang nguyền rủa tập đoàn Chu Thị sao?”
Hạ Cường còn đang định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Diễm Hân ở bên cạnh ngăn lại.
Bởi vì sắc mặt Chu Chấn Quốc lúc này đã hoàn toàn u ám, Hạ Cường còn nói thêm gì nữa e là sẽ chọc giận ông ta.
Hạ Cường nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
Dù sao, anh đang đợi lát nữa nhìn thấy biểu cảm như ăn phải phân của đám người nhà họ Chu này, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
Lúc này, hội nghị xúc tiến kinh doanh đã bắt đầu.
Bởi vì có quá nhiều công ty đến để tranh giành tư cách gia nhập, bên trong tòa nhà văn phòng này căn bản không thể tiếp đãi được nhiều người như vậy.
Vì vậy, Thành Trung Thành đã chia những người này thành nhiều nhóm, xếp thành hàng để đi vào đàm phán.
Sau hơn nửa giờ chờ đợi, một nhân viên bước tới thông báo cho Chu Tử Mạn đi vào.
“Ông nội, chờ tin tức tốt của cháu nhé”.
Chu Tử Mạn ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với Chu Chấn Quốc bằng vẻ mặt đầy tự tin.
"Ừ, dù tư cách này đã được nội bộ quyết định, cũng phải khiêm tốn lễ phép, không được đắc tội với người khác".
“Chu Chấn Quốc nhắc nhở: “Chúng ta chờ cháu thành công trở về”.
“Yên tâm đi ông nội, cháu biết phải làm gì mà, đây chẳng qua là tiến hành theo quy định thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Trương Thiên Hạo ở bên cạnh cũng tự tin nói: “Đúng, Tử Mạn chỉ cần đi vào báo tên của em là được, đối phương sẽ lập tức giao ra bản hợp đồng tư cách gia nhập”.
Nghe vậy, Hạ Cường cảm thấy buồn cười, mặt mũi của Trương Thiên Hạo anh lớn vậy sao?
Ông chủ đứng sau Thành Trung Thành là tôi mà lại không hề hay biết.
“Hạ Cường, hay là chúng ta vẫn nên quay về thôi”.
“Để tránh đến lúc Chu Tử Mạn cầm hợp đồng đi ra, lại khoe khoang lần nữa”.
Lúc này, Chu Diễm Hân đã từ bỏ hơn phân nửa.
Nhưng Hạ Cường lại lắc đầu nói: “Diễm Hân, dù sao cũng đã tới đây, chờ thêm chút nữa đi”.
“Lỡ như ông chủ đứng sau Thành Trung Thành đó không thích hành động đi cửa sau này thì sao?”
“Hỗn láo”.
Chu Chấn Quốc ở bên cạnh điên tiết: “Hạ Cường, cậu còn dám nguyền rủa, có tin tôi lập tức lôi cậu ra khỏi đây không hả?”
“Thật xin lỗi ông nội, ông đừng nóng giận”.
Chu Diễm Hân vội vàng nói lời xin lỗi thay Hạ Cường, sau đó trợn mắt trừng anh: “Mau im miệng, đừng nói nhảm nữa”.
Lúc này, Chu Tử Mạn đi lên tầng ba của văn phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc.
Nhân viên đó khách khí nói: “Cô Chu, bởi vì ông chủ đứng sau Thành Trung Thành là người khiêm tốn, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây”.
Đại gia không xuất hiện, trong lòng Chu Tử Mạn đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
“Tuy nhiên, tỷ phú Đường sẽ đích thân gặp cô”.
Chu Tử Mạn lại vui mừng khôn xiết: "Tỷ phú Đường mà cô đang nói đến chính là Đường Long, người giàu nhất Khánh Thị sao?"
“Đúng vậy”.
“Vậy xin hỏi, những người khác cũng được tỷ phú Đường đích thân gặp mặt sao?”
“Không”.
Nhân viên làm việc trả lời: “Tình huống của cô khá đặc biệt, cô là người đầu tiên được gặp mặt tỷ phú Đường trong ngày hôm nay”.
Chu Tử Mạn lập tức vui mừng ra mặt, tốt quá rồi.
“Chu Diễm Hân, tôi thật sự rất mong đợi lát nữa tôi lấy bản hợp đồng gia nhập này về thì biểu cảm như ăn phải phân của cô sẽ trông như thế nào”.
Chẳng mấy chốc, Chu Tử Mạn tiến vào phòng làm việc của Đường Long.
.