Thần Vũ đem Thiên Tuyết về chính xác vị trí mà nàng đã bị hắn lôi đi. Rồi không lời từ biệt phi thân mất dạng.
Thiên Tuyết đứng một chỗ xoay người tứ phương tám hướng thêm cả tỷ ngóc ngách cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Biến động lúc chiều bốc hơi toàn diện, hoàn toàn không để lạimột chút dấu vết.
Hồ Hà Tiên dần bị màn đêm bao trùm. Quanh hồ thắp rất nhiều đèn lồng. Giữa mặt hồ những chiếc thuyền ngập tràn ánh nến cùng tiếng đàn hát thong dong thưởng ngoạn. Khắp nơi gió mát trăng thanh.
Thiên Tuyết chợt thấy buồn vời vợi, nàng nhớ gia gia, nhớ Nhiên Thanh, hơn hết là nhớ quay quắt khoảng thời gian trước kia của nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy lẻ loi đơn độc thế này, giá mà lúc nãy nàng nhanh tay một chút túm Thần Vũ ở lại trò chuyện cùng nàng. Đang ở một nơi phồn hoa nhộn nhịp đột ngột chuyển đến không gian trái ngược, Thiên Tuyết không tránh khỏi chút hụt hẫng.
Nàng lững thững trở về quán trọ, ấy vậy mà cũng phải vất vả năm lần bảy lượt hỏi thăm mới về đúng địa điểm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, gọi vài món ăn ngon, Thiên Tuyết ngồi chống cằm nghĩ tới Nhiên Thanh. Tâm trạng nàng ủ dột, lương tâm nàng cắn rứt, hối hận vô vàn. Một là không có người đồng hành, nàng sắp chịu không nổi cảm giác cô đơn. Hai là khiến Nhiên Thanh lại vì nàng mà lo lắng. Nhưng nàng hết cách rồi, nàng muốn quay về Thiên Xuyên Cốc thuyết phục Nhiên Thanh đi cùng nàng là điều không thể. Hậu quả của chứng mù đường vốn rất to lớn, rất đáng sợ. Thiên Tuyết cắn móng tay, thở dài thườn thượt.
“Mau… đuổi theo…mau…. đừng để hắn chạy thoát……”
Bên ngoài truyền đến vài tiếng lao xao cắt ngang dòng suy tư của Thiên Tuyết. Nàng nhíu mày, đổi tư thế, áp má nằm xuống bàn tiếp tục nghiền ngẫm lương tâm.
Nhưng chỉ một giây sau đã thấy hai cánh cửa từ từ mở ra, Thiên Tuyết ló mỗi đầu nhỏ ra ngoài. Nàng nhìn ngang dọc rất kỹ lưỡng cũng không thấy có việc gì, cuối cùng chịu yên phận rụt đầu lại, đóng cửa xoay người vào trong.
“Két…két”
Một bóng người nhanh như cắt đẩy cửa ra khép cửa lại rất thuần thục. Đến khi Thiên Tuyết thành công xoay đủ độ thì bóng người ấy cũng đã ung dung đứng trước mặt nàng. Thiên Tuyết há hốc miệng hết nhìn tên nam nhân từ trên trời rơi xuống lại nhìn đến cánh cửa, nhìn qua nhìn lại nhìn đến khi ý thức được tình trạng nguy hiểm, mặt nàng mới bắt đầu méo xệch.
Nam nhân lạ mặt khoanh tay quan sát Thiên Tuyết, khi thấy nàng bắt đầu nhận thức được sự hiện diện của hắn, mới đưa ngón tay lên miệng khẽ kêu: “Suỵt”.
Thiên Tuyết dở khóc dở cười, còn suỵt cơ đấy, hắn nghĩ muốn nàng im lặng, nàng sẽ nghe theo sao.
Nhưng Thiên Tuyết chỉ vừa kịp mở miệng, âm thanh còn chưa phát ra, nam nhân lạ mặt đã nhanh hơn nàng một bước,hắnlập tức điểm huyệt khiến nàng á khẩu, hơi còn không tới được hàm răng.Rồi hắn bình thản ngồi xuống bàn, rót ngụm trà uống cạn, không để tâm đến ánh mắt của Thiên Tuyết đang trừng trừng phóng về phía hắn.
Thiên Tuyết đoán hắn chỉ trạc tuổi nàng, không ngờ đã có thói lưu manh côn đồ, hẳn là trẻ lang thang, phiêu bạt nay đây mai đó. Nhưng y phục trên người hắn không phải hàng cao cấp thì cũng là loại đắt tiền, mặt mày sáng sủa ưa nhìn, rốt cuộc hắn là lưu manh thành tính hay đường đời xô đẩy nhỉ?
Đang âm thầm đánh giá đối tượng, đột nhiên Thiên Tuyết thấy hắn rút ra một con dao găm sắc lẹm, dưới ánh nến đùa cợt lướt qua lướt lại. Tim nàng nhảy dựng một cái, toàn thân toát mồ hôi hột, lý nào nàng lại xui xẻo như vậy, sáng kiếm chiều dao, ngày đầu tiên xuất cốc nàng đãcảm thấy tính mạng mong manh như chỉ mành treo chuông rồi.
Thiên Tuyết nhìn chăm chăm vào động tác lướt dao của hắn, chốc chốc lại liếc xem sắc mặt hắn thế nào, trong lòng lầm rầm cầu nguyện hắn bị thần kinh, cầm dao tự đâm chính mình để nàng thoát khỏi kiếp nạn. Ai ngờ, cầu nguyện còn chưa xong đã thấy hắn xoay người, đưa một đường dao nhanh mạnh đến sát cổ nàng, khẽ nghiến răng nói:
“Ta giải huyệt đạo, ngươi không được hét lên, biết chưa?”
Thiên Tuyết tái mặtgật đầu như giã tỏi, tên này lợi hại như vậy, một chiêu điểm huyệt khiến nàng động đậy không được, nói không xong; hơn nữa còn có hung khí trong tay, chỉ sợ nàng kêu la chưa dứt lời đã biến thành oan hồn rồi. Cứ ngoan ngoãn im lặng có khi lại là thượng sách.
Thấy Thiên Tuyết một bộ dạng nghe lời, nam nhân lạ mặt liền giải huyệt đạo, rồi điềm nhiên ngồi lại vào ghế, chỉnh tề uống thêm ngụm trà. Thiên Tuyết há miệng thở hắt ra một hơi, nàng liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng mặt còn búng ra sữa, chẳng lẽ hắn có gan giết người thật.
“Không cần căng thẳng, ta là người tốt, hì hì” – Nam nhân lạ mặt đột nhiên nhe răng ra cười, an ủi Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết chợt đứng không vững, điệu cười của hắn vừa cất lên đã phá tan mọi cảm giác sợ hãi của nàng, hơn nữa còn khiến nàng có chút đau đầu.
Thiên Tuyết nhếch mép nhỏ nhẹ: “Vị người tốt này, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Đương nhiên”.
“Tại sao nửa đêm rồi người tốt còn bị đám đông truy bắt đến nỗi phải trắng trợn xông vào phòng ta, uy hiếp ta như vậy?” – Thiên Tuyết dùng âm vực nhẹ nhàng nhất, hiền hòa nhất nhưng nghe ra lại ngập mùi mỉa mai, móc méo.
“Ê ê ê, nói chuyện dễ nghe hơn được không?” – Tiểu hung thần trong mắt Thiên Tuyết bỗng chốc biến thành một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hắn dựng người thanh minh– “Ta chẳng qua thấy một vài thứ hợp ý nên mới lấy về, đám người keo kiệt xấu bụng đó nỡ lòng nào lại truy bắt một người tốt như ta chứ. Tiện thể ngang qua phòng ngươi thì ghé vào chơi, nhìn thấy ngươi không hiểu sao lại nổi hứng muốn trêu đùa một chút, có phải vừa nãy thể hiện của ta rất khí phách, rất oai hùng không?”
Thiên Tuyết lảo đảo suýt té, nàng đi tới bên bàn ngồi xuống ghế đối diện:
“Ta thật nhìn không ra khí phách của ngươi đang ở nơi nao”- Thiên Tuyết kìm giọng để ổn định âm thanh, tránh lỡ lời mắng hắn biến thái.
“Không sao không sao, từ từ nhìn” – Tên nam nhân mặt dày lên tiếng, rồi hào sảng nói – “Ta là Thiên Minh, nhân dịp ta ghé vào đây gặp được ngươi, kể như có duyên, bổn công tử sẽ uống với ngươi vài chén kết huynh đệ, thế nào?”
“Không cần!“ – Thiên Tuyết xua tay – “Mời ngươi đi cho, ta xưa nay không tùy tiện kết giao với người khác”
“Ta thấy con người ngươi không tồi, tại sao lại không phóng khoáng chút nào thế, giang hồ rộng lớn tình bằng hữu còn quý hơn tình thân, cái gì gọi là tùy tiện kết giao, phải nên đâu đâu cũng là nhà, tất cả đều là huynh đệ mới phải”.
Thiên Minh tuôn ra đạo lý xong bỗng nhiên nhìn chăm chú Thiên Tuyết rồi nói: “Ngươi là nữ nhân à?”
Thiên Tuyết giật mình, lúng ta lúng túng, nàng đằng hắng vài cái, quên mất vẫn đang đề phòng hắn, không nể nang dùng tay dí vào đầu hắn, gằn giọng:
“Ngươi điên hả? Bổn thiếu gia ta lại là nữ nhân? Có ngươi mới là nữ nhân”.
“Cũng phải” – Thiên Minh gật gù – “ Ngực không, mông không, muốn là nữ nhân cũng khó, ngươi chỉ được cái khuôn mặt so với nữ nhân đẹp hơn một chút, còn vóc dáng … èo… vẫn là của nam nhân. Bất quá ngươi cũng không đẹp bằng ta. Nếu ta cải trang thành nữ thì có lẽ nữ tử toàn thiên hạ này đều sẽ vì ghen tị với nhan sắc của ta mà chết mất thôi”.
“Vậy rốt cuộc ngươi là nữ hay là nam, ngươi yêu thích nữ nhân hay quyến luyến nam nhân?” – Thiên Tuyết nghe những lời nói của Thiên Minh liền nhìn hắn bằng nửa con mắt, châm chọc hỏi.
“Ta đương nhiên yêu thích nữ nhân” – Thiên Minh hét vào mặt Thiên Tuyết. Nói đến đây hắn chợt nghĩ đến cô nương hắn gặp được lúc ban ngày. Tim lại đập tưng bừng. Thiên Minh lo lắng, đưa tay để lên ngực trái. Có phải hắn đã nhiễm bệnh? Vì sao lại cảm thấy cơ thể có chút không khỏe. Hắn muốn nhìn thấy cô nương ấy.
Thiên Minh nghĩ vậy liền khẽ lắc mình, thân hình lập tức rời khỏi phòng, bỏ lại cho Thiên Tuyết một câu: “Ta đi đây, có duyên gặp lại”.
Thiên Tuyết chớp mắt, đầu có hơi choáng váng, nàng còn tưởng vừa gặp phải cô hồn, nói đến liền đến, nói đi liền đi. Trong lòng nghi ngờ tự hỏi, hôm nay nàng có phải trúng tà rồi không, từ sáng đến tối đều gặp chuyện ảnh hưởng đến thần kinh.
———————–
Nhiên Thanh hết nhấc lên lại đặt xuống bức chân dung của Thiên Tuyết. Tính luôn bức này đã là mười bảy bức, mười bảy lần chỉnh sửa, họa sư cũng mệt phờ râu rồi. Ấy vậy mà nàng vẫn nhất mực đăm chiêu, nhìn ngang nhìn dọc đến trẹo cổ cũng có điểm không ưng ý. Nàng nghe được đây là vị họa sư tốt nhất, nhưng nhìn thế nào cũng không bằng một góc tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư đã từng vẽ tặng nàng một bức chân dung khiến nàng thảng thốt, nàng nhìn bức vẽ mà như đang soi gương vậy. Nhiên Thanh trong lòng thất vọng, hướng họa sư than thở:
“Rõ ràng ông vẽ giống như lời ta nói, tại sao vẫn thấythiếu sót gì đó nhỉ”.
Họa sư im lặng đưa tay quệt mồ hôi đang nhiễu thành giọt trên trán.
Ngọc Hàn vừa đến nghe thấy lời Nhiên Thanh liền tiến tới cầm bức họa, tỉ mỉ quan sát. Thiếu nữ trong tranh gương mặt sáng bừng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen to tròn như ngọc thạch, mày như sơn thủy, thêm vào đó chiếc mũi nhỏ nhắn, lại còn đôi môi đỏ chúm chím, thập phần xinh đẹp. Bức vẽ rất khá, hà cớ gì sư muội của hắn lại thở ngắn than dài như thế.
Hắn quay sang nói với Nhiên Thanh:
“Họa sư chỉ nghe qua lời kể của muội, phác họa thế này đã không tồi, ta sẽ cho sao chép thành nhiều bản để tiện việc tìm kiếm. Muội chắc cũng mệt rồi, theo hạ nhân về nghỉ ngơi đi”.
Nhiên Thanh nghe vậy, thoáng chút lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu theo một nô tỳ rời khỏi.
Ngọc Hàn đem bức họa về phòng. Hắn đặt nó ngay ngắn lên mặt bàn, nhìn ngắm tiểu nữ tử mà hắn được giao nhiệm vụ bảo hộ. Nàng ấy chính là người mà sư phụ hắn coi trọng nhất, là cháu gái bảo bối được đích thân sư phụ gửi gắm cho hắn. Lúc đó hắn đã rất tò mò muốn gặp mặt Tuyết Nhi. Bây giờ nhìn thấy nàng trong tranh, mày tằm mắt phượng, tựa như thiên tiên, Ngọc Hàn lại có cảm giác khẩn trương.
Hắn luôn khuyên Nhiên Thanh phải bình tĩnh nhưng mỗi khi nghĩ đến Tuyết Nhi đang lưu lạc bên ngoài không rõ sự tình thì trong lòng lại như có lửa đốt. Không biết vì đây là việc mà lần đầu tiên sư phụ nhờ cậy hắn, vì lợi ích của cá nhân hắn hay chính vì tiểu nữ tử trong bức họa mà khiến một người không biết sợ là gì như hắn lại có cảm giác như hiện tại. Hắn thật hận không thể ngay lập tức đem Tuyết Nhi về Chiêu Cung.
Nhiên Thanh sau khi về phòng cũng không cách nào nghỉ ngơi được, trong lòng lo âu phiền muộn. Nàng ngồi tựa vào thành giường suy nghĩ mông lung Bất giác nhìn bộ quần áo vàng nhạt trên thanh treo, Nhiên Thanh chợt nghĩ tới nam nhân đó. Khuôn mặt nổi lên một rặng mây hồng.
Không ngờ lần này xuất cốc tìm tiểu thư, nàng lại gặp phải sự việc khiến mặt đỏ tim đập, ngại ngùng không kể xiết như thế. Tim lại muốn nhảy loạn trong lồng ngực. Nhiên Thanh có phần hốt hoảng, nàng nằm xuống giường trùm chăn kín mặt. Cảnh tượng lúc chiều lại xuất hiện rõ mồn một trong đầu nàng.
Nhiều giờ trước, trên đường đến Chiêu Cung, khi đi ngang qua một con sông nàng chợtnghe thấy tiếng kêu cứu. Giữa dòng sông một cánh tay nhỏ chấp chới rồi nhanh chóng mất hút, tiếng kêu cũng dần tắt lịm.
Nhiên Thanh hốt hoảng lao nhanh xuống dòng nước, nước chảy xiết, rất nhanh và mạnh, cả người nàng thuận theo đó bị cuốn đi. Đến khi nàng nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang vùng vẫy, liền vội vàng túm lấy, thì ra là một tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi. Ngay lúc này Nhiên Thanh mới phát hiện bản thân không biết bơi, chỉ có thể dùng nội lực giữ hơi thở và trụ lại giữa dòng nước. Nàng hét lên vài tiếng kêu cứu, cố gắng giữ lấy nam hài trong tay.
Thời điểm Nhiên Thanh cảm thấy bất lực, cơ thể dần buông xuôi thì chợt có một lực kéo rất mạnh, lôi cả nàng lẫn đứa bé lên bờ.
Sau khi ho sặc sụa, thở dốc liên hồi, Nhiên Thanh dần dần mở mắt. Người cứu nàng và đứa bé là một nam nhân mặc trường bào xanh thẫm, gương mặt trông rất thư sinh. Hắn đang chăm sóc đứa bé bên cạnh nàng. Cũng may không xảy ra chuyện gì. Liền đó có một đôi phu thê cuống quýt chạy đến bên đứa bé, sau khi cảm tạ nàng và nam nhân ấy, họ liền ôm đứa bé rời đi.
Nhiên Thanh vì ngâm nước, trời lại nổi gió, không khỏi cảm thấy lạnh, nàng ngồi co ro dùng hai tay ôm lấy người, toàn thân run lên. Nam nhân lúc này mới quay lại, hắn lấy chiếc áo choàng khoác vào người nàng:
“Cô nương, không sao chứ?”
Vừa nói dứt câu, ánh mắt hắn vô tình nhìn xuống phần phía dưới xương quai xanh của nàng, nơi có một độ cong nhất định, liền nhảy dựng lên như phải bỏng.
Quần áo ướt bó sát vào người khiến những đường cong trên cơ thể Nhiên Thanh mờ nhạt ẩn hiện. Nàng đỏ mặt, hai tay dùng vạt áo choàng che kín khắp người rồi hét lên:
“Ngươi không được nhìn”.
“Ta…ta chỉ vô tình thôi” – Nam nhân vội thanh minh nhưng sau đó lại biến đổi nét mặt rất nhanh, cười rộ lên, vô sỉ nói: “Hơn nữa hiện tại nàng đã che kín như vậy, muốn nhìn cũng không được.”
“Ngươi!” – Khuôn mặt Nhiên Thanh càng lúc càng đỏ mãnh liệt, nàng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, chỉ ước có ngay cái lỗ dưới chân để chui xuống.
“Cô nương, nàng không biết bơi, lại nhảy xuống nước, không muốn sống nữa sao, cũng may vừa đúng lúc ta đi qua” – Nam nhân lời nói thì có vẻ quan tâm, thực chất thầm nhắc nhở Nhiên Thanh, hắn chính là ân nhân của nàng, thái độ cũng nên thành ý một chút.
Quả nhiên, Nhiên Thanh nghe xong, ngại ngùng lên tiếng:
“Đa tạ công tử cứu mạng”.
Chỉ chờ có thế, nam nhân cười toe toét, ra vẻ anh hùng nghĩa hiệp, giữa đường gặp chuyện tất phải cứu giúp:
“Không có gì, chỉ là chuyện cỏn con, nàng không cần bận tâm. Ta là Thiên Minh, xưng hô với nàng thế nào?”
“Tiểu nữ Nhiên Thanh”.
“Thanh Nhi” – Nam nhân mặt dày gọi một tiếng ngọt hơn đường – “Hay là ghé vào quán trọ gần đây, ta tìm giúp nàng bộ y phục khác”.
“Không cần đâu” – Nhiên Thanh vẫn đang rất xấu hổ, ngập ngừng nói, tên này, hai tiếng Thanh Nhi của hắn, gọi đến trơn tru như vậy.
“Nàng đừng ngại, bộ dạng của nàng lúc này thật không tiện, ta chỉ giúp nàng thì giúp cho trót thôi” – Thiên Minh tốt bụng ra mặt. Qua vài câu nói hắn đã thấy rất yêu thích nữ tử này, dáng vẻ lúc ngại ngùng của nàng cũng thật khiến cho người khác phải nao lòng.
Nhiên Thanh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng đành theo Thiên Minh tìm đến một quán trọ. Hắn sai tiểu nhị chuẩn bị một phòng sạch sẽ và nước tắm cho Nhiên Thanh rồi nhanh chóng ra ngoài, đem về cho nàng một bộ y phục màu vàng nhạt, bên trên còn điểm thêm vài cánh hoa mai. Vừa tao nhã vừa thanh thoát.
Nhiên Thanh sau khi thay đổi y phục, nàng gấp gọn gàng chiếc áo choàng của Thiên Minh rồi đem xuống hoàn trả.
“Đa tạ công tử”
Thời điểm Thiên Minh nhìn thấy Nhiên Thanh một thân phục trang do chính hắn chuẩn bị, nhẹ nhàng, nữ tính như vậy, tim hắn dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hắn đây là nhất kiến chung tình sao? Nữ tử thiện lương lại xinh đẹp này, hắn nhận định nàng rồi sao?
Nhiên Thanh thấy Thiên Minh cứ nhìn mình không chớp mắt, trong lòng có một cảm xúc không rõ dần hình thành, hắn cũng rất biết chọn y phục, nàng mặc vào thật sự rất hợp ý. Hơn nữa, lại là lần đầu tiên có nam nhân tặng y phục cho nàng. Thật ngại ngùng không sao kể hết.
“Thiên Minh công tử, ta có việc phải đi ngay, đa tạ huynh đã giúp ta, sau này nhất định sẽ báo đáp” – Nhiên Thanh chỉ còn cách nhanh chóng rời khỏi, mới có thể chấm dứt được những chộn rộn trong lòng. Vì thế nói xong, liền lập tức sử dụng khinh công đi mất.
Thiên Minh thấy thế vô cùng ngỡ ngàng, cũng lập tức đuổi theo, miệng không ngừng í ới gọi:
“Thanh Nhi, đợi ta với”.
Nhưng hắn làm sao đuổi kịp Nhiên Thanh. Nàng vốn dĩ là một trong hai đệ tử chân truyền của Bạch Nguyên Đình, sư phụ nàng là nhân vật lẫy lừng uy chấn giang hồ, mặc dù ông đã rút khỏi võ lâm, nhưng chỉ cần nhắc đến tên, còn ai có thể không biết.
Mọi chuyện chỉ vì tình cờ như thế, nhưng rốt cuộc lại khiến cho những kẻ xung quanh nó phải rối tung lên. Những mối duyên nợ cũng bắt đầu từ đây mà hình thành. Tình thân, tình bạn, tình yêu, ông trời có lẽ đều đã sắp đặt sẵn.
~~
Thiên Tuyết qua một đêm ăn ngon ngủ yên tại Thẩm An Lầu, liền ghé vào một vài tiệm châu bảo hỏi thăm nguồn gốc miếng ngọc bội. Nhưng đi đến đâu cũng nhận được cái lắc đầu, thông tin duy nhất nàng có được chính là miếng ngọc này rất đắt tiền, ngọc thượng hạng hiếm có.
Đang chán nản đi dạo trên đường thì có người mặc y phục đen gọn gàng đến đưa cho nàng bức tranh vẽ một cô nương, hỏi thăm:
“Có thấy người này không?”.
Thiên Tuyết rất nghiêm túc cẩn thận nhìn kỹ một lượt tấm hình vẽ chính nàng, nhưng cũng không nhận ra, chân thành nói: “Không thấy”.
Nhìn theo bóng dáng hắc y nhân rời đi, nàng khẽ lắc đầu than nhẹ:
“Tiểu cô nương xinh xắn như vậy lại bỏ nhà đi bụi sao?”
Nói xong mới tự cảm thấy như đang ám thị đến bản thân, vì vậy liền đổi hướng cảm thán:
“Đáng thương, tiểu cô nương xinh xắn như vậy không phải bị người xấu bắt cóc rồi chứ?”
Đang đứng giữa đường suy nghĩ mông lung, bất chợt có người không cẩn thận va vào nàng, hắn nhanh miệng nói xin lỗi rồi vội vã chạy đi. Thiên Tuyết nhún vai, chân bước về hướng một quán ăn, định bụng ăn no rồi tính tiếp. Nàng đưa tay lấy túi bạc ở thắt lưng, nào ngờ túi bạc đã không cánh mà bay.
Sau vài giây sửng sốt, Thiên Tuyết liền phát hiện tên mới va vào nàng nhất định có vấn đề. Nghĩ vậy, nàng liền ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
“Ăn trộm, ăn cướp, bớ người ta, ăn cướp, ăn trộm!!!”.
Trong lúc đó, trên một tầng lầu của tửu lâu lớn nhất Đông Ninh Thành, Thần Vũ toàn thân vận trường bào màu đỏ thẫm; đường viền trên ống tay, cổ áo, thắt lưng đều được thêu họa tiết tinh tế bằng tơ tằm đen nổi bật, mái tóc đen dài được cố định bằng một dải lụa thêu họa tiết cùng màu. Hắn ngồi bên cửa sổ, suy tư uống trà.
Hắn lại nghĩ tới thiếu niên hắn gặp hôm qua, quả thực khiến hắn bất tri bất giác nhớ đến nàng ấy.
“Chủ nhân” – Đỗ Kỳ từ bên ngoài tiến vào.
“Đã tra ra rồi?” – Thần Vũ thu hồi lại dòng suy nghĩ.
“Là người của Chiêu Linh Giáo” – Đỗ Kỳ trả lời.
Thần Vũ nhếch khóe miệng, đặt chén trà xuống bàn: “Xem ra người muốn ta chết cũng tốn không ít bạc đâu”.
“Chủ nhân, có cần điều tra ai đã nhờ tới Chiêu Linh Giáo để ra tay với chúng ta không?”
“Không cần, Chiêu Linh Giáo xưa nay làm việc kín kẽ, ngươi có muốn tra cũng không tra được. Hơn nữa, ta không vội. Muốn giết ta đến thế thì trước sau gì cũng tự khắc lộ diện. Còn nữa…”
Đang định tiếp lời thì phía dưới đường lớn truyền đến một trận ồn ào. Thần Vũ khẽ chau mày, liếc mắt nhìn xuống. Cảnh tượng phía dưới loạn nháo nhào, có một tên đang phóng như bay đằng trước, phía xa xa đằng sau lại có một tên cật lực đuổi theo, vừa chạy vừa thở vừa la, tốc độ chạy tuy chậm nhưng âm lượng lại rất khá. Nghe ra thì đã bị tên đằng trước cướp bạc.
Đột nhiên tên phía sau do sơ ý, trượt chân té xuống đất, phát hiện tên cướp phía trước đã mất dạng, liền tức giận ai oán, ngửa mặt lên trời hét to vài tiếng.
Cả một vùng, bao gồm con người và động thực vật lớn bé xung quanh như muốn chấn động. Thần Vũ cũng giật mình nhìn lại, cái tên đuổi theo phía sau này chẳng phải hắn quen mặt sao.
Hắn liền để bàn tay trên mặt chén trà, dùng nội lực khiến một giọt nước bay lên chạm vào ngón giữa, rồi nhanh chóng lật tay búng giọt nước đó về hướng tên cướp đã chạy rất xa. Giọt nước trong tay hắn xé gió lao đi, trở thành thứ ám khí vô cùng lợi hại, trong chốc lát đã bắn vào chân tên cướp, khiến tên này chỉ kịp la lên một tiếng liền khuỵu xuống, ôm chân đau đớn.
Thần Vũ đưa mắt về phía Đỗ Kỳ, Đỗ Kỳ hiểu ý, gật đầu rồi phi thân xuống dưới, lại thoáng giật mình khi nghe có mệnh lệnh truyền tới: “Đưa thiếu niên kia lên đây”.