Nhanh lên,đừng cho hắn chạy thoát.
- Nếu nhiệm vụ lần này thất bại trở về thì chi bằng liều mạng cùng hắn.
- Không cần phải sợ,chúng ta sức mạnh người đông dù hắn có chút thực lực thì sao,không phải cũng chỉ là một tên mù thôi sao!
- Nhanh,mau chóng đuổi theo!
- Huynh đệ mau tiến lên,lần này nhất định phải làm cho Phong Dạ Thần sống không bằng chết.Diệt trừ hậu hoạn.
Một nhóm người vận hắc phục không ngừng dùng khinh công truy đuổi một bóng hồng y đỏ rực phía trước.Thiếu niên mặc dù đang gấp rút chạy trốn nhưng lại phi thường không có nửa điểm chật vật,có phải hay không bản chất vốn đã là màu đỏ của Mạn Đà Là xinh đẹp hay vì do nhiễm huyết sắc nhưng phối cùng ngân phách dài được buộc cao hiện tại vì giao động xung quanh mà bay tán loạn trong gió.Phong hoa tuyệt đại,không nói nên lời.
Đoàn người rượt đuổi một vòng liền dẫn đến một khu rừng chết sương mù tứ phía tựa như không có sức sống.
- Đại ca,tên đó chạy vào nơi đó rồi làm sao bây giờ !Có nên truy tiếp hay không?
- ...không,dù sao đi vào đó thì kết cuộc cũng có chữ chết mà thôi!
- Chia ra,một nửa ở lại đối phó hắn tùy thời có thể lẻn ra ngoài.Nửa còn lại rút lui,quay về báo tin cùng trợ giúp giáo chủ.
- Rõ!
Chạy,chạy,chạy.Chỉ có như thế mới có thể tiếp tục sống,chạy đến khi sức lực cùng kiệt cho dù hắn có chết ở nơi hoang dã này cũng quyết không chết trong tay bọn người đó.Nhưng dường như hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi...dứt đi tia khí lực cuối cùng là một thân hồng y gục xuống dưới một gốc cây cổ thụ.
Hàn Lệ Băng sau khi vừa uy thuốc cho Ngạo Thiên thì liền cấp tốc tận dụng thời gian Ngạo Thiên đi gặp chu công đánh cờ vì tác dụng của thuốc để ra ngoài tìm chuột bạch thí nghiệm.Nhưng là không nghĩ tới hôm nay vừa đi được nửa đường lại tìm được con chuột lớn.
Một thân hồng y phục bào,một đầu tuyết phát buộc cao lên bằng một đoạn vải lụa màu đỏ.Da trắng như ngọc,trên tuấn nhan như họa hiển lộ vài vệt máu.Mặc dù vẫn còn non nớt nhưng vẫn không ngăn được vẻ anh tuấn của hắn.Người này dù chỉ mới gặp đã là một thoáng kinh hồng,khiến người khác không thể không chú ý đến hắn vẫn là không thể quên.
Tên này,quả thật chỉ có thể dùng hai từ "yêu nghiệt" để hình dung.
Nhìn tên yêu nghiệt nào đó nằm trên giường khiến nàng không khỏi bất giác nhíu mày.Liên tiếp lượm được hai người đều là hai kẻ mù vì độc nên nói là có vận khí quá tốt sau.Khi bắt mạch cho cái kẻ còn đẹp hơn cả nữ nhân này nàng liền phát hiện trong thân hắn có sẵn độc mà còn kịch độc đã có lâu năm xem ra là bị hạ độc khi còn trong bào thai.
Khi biết được tin này Lệ Băng quả thật rất muốn đóng vai phản diện cười trên nỗi đau người khác ,hai tay giơ cao lên ngửa mặt nhìn trời la to"ha...ha..xem ra ngay cả lão thiên gia cũng muốn giúp ta".Nhưng là vì còn chút lương tâm còn sót lại nên mới nhẫn nhịn xuống.
Sở dĩ phải cách ly cái con chuột đỏ này với tiểu Thiên Thiên thứ nhất là vì để tiện chăm sóc,thứ hai nếu như trong quá trình thử nghiệm mà con chuột đỏ này có chuyện gì xảy ra nàng cũng không muốn gây ấn tượng xấu cho Tiểu Thiên Thiên.
Hàn Lệ Băng càng nghĩ càng thấy mình có tố chất làm thánh mẫu!Nhưng là vì nghĩ trong lòng nên chẳng có ai biết nhưng nếu Phong Tuyết cùng Bạch Bạch nghe được điều này phỏng chừng là sẽ cười đến rụng răng đi.
Từ miệng vết thương trên người liền có thể nhìn ra,tên này là người trên giang hồ.Có lẽ là bị người truy sát mới chạy đến nơi này,phải mau chóng thực nghiệm rồi đuổi tên này đi càng nhanh càng tốt.
Thân phận của hắn rất không bình thường,nhìn nhìn cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi vậy mà lại bị người đuổi giết đến như vậy trong khi nội công cũng không tệ.Điểm này có thể nhìn ra,người này có địa vị rất cao hoặc đặc biệt.Chứ tầm tuổi này làm gì có thể gây nhiều thù chuốc oán đến như vậy đâu!
Lệ Băng nhẹ ngồi xuống,tay ngọc hướng tới ly khai quần áo người trên giường để xử lí vết thương.Không nghĩ tới vừa chạm vào vạt áo liền bị một bàn tay khác kiềm lại,một giọng nói suy yếu truyền tới:
- Nói...ngươi muốn làm gì?