Tĩnh Tâm viên từ khi có Thiên Kim tiểu thư ở thì đã trở thành cấm địa, không cho bất kỳ tên Thập Nhị Bát Tú nào đến gần. Thiên Kim dĩ nhiên không giở kế giả trang tướng quân cũ rích đến lần thứ ba. Nàng rón rén đi bằng lối giếng cạn phía sau hậu viện. Nơi đây có chỗ thông ra ngoài, nhưng lại vô cùng bí mật đến nỗi không có cắt người canh gác.
Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao ngày hôm đó mình chỉ xô một cái cũng khiến Quang Phi thổ huyết rồi. Chính thứ gọi là ba mươi năm công lực của Văn thần y đã nằm hết trong cơ thể nàng. Y thừa lúc nàng ngủ say không hay biết, mỗi đêm từng chút từng chút truyền hết nội công cho Thiên Kim. Kết hợp với các thứ khẩu quyết và chiêu thức đã trấn lột của Nhị Thập Bát Tú, nàng hiện nay cũng đã có thể tự xưng mình đã biết võ công được rồi.
Dời đá không cần đòn bẩy, nhảy xuống giếng cạn không dây, chạy ào ào như lướt cùng gió, phi thân qua tường viện như chim én. Nàng bây giờ dù hết tiền cũng không cần phải đi ăn mày, trực tiếp biến thành đạo chích đi khoét tường người ta cũng được.
Binh bất yếm trá, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Nàng dù chạy đến đâu hắn cũng mò ra, vậy chi bằng trốn ngay trong doanh trại của hắn thì sao. Kỳ tuyển binh ngày hôm sau trong thành đột nhiên có thêm một tiểu thiếu niên đến tham dự. Tuy mặt mày ẻo lả nhưng sức vóc rất được nha, vừa cao to vừa có thể mang vác nặng. Nàng ngay tập tức được tuyển vào quân doanh với cái tên A Mạnh. Không cản trở lịch sử quay, mà vẫn có thể ở bên cạnh quan sát hắn. Phụ nữ hiện đại không trốn khóc trong khuê phòng; nàng cầm thương lên, đi cùng hắn ra sa trường giết giặc.
^_^
Đàn ông toàn thể đều là lũ đầu heo chỉ biết ăn và ngủ. Ngoài hai thứ đó ra thì bọn họ không đếm xỉa đến chuyện gì. Ăn ở bẩn thiểu, người ba ngày mới tắm, quần áo nửa tháng giặt một lần. Quân doanh bốc mùi xú uế còn hơn chuồng bò. Nàng khóc ròng trong lặng lẽ, “Hoa Mộc Lan đại tỷ, tỷ dạy ta cách làm sao để chung sống được với heo đây.”
Nhập gia tuỳ tục, mặt bôi lem luốc một tí, người bẩn thiểu bốc mùi một tí là ngay lập tức có thể gia nhập cộng đồng binh sĩ heo lợn. Nàng phát hiện ra người mình hôi thì mình tự ngửi, ít nhất cũng áp được mùi kẻ khác. Thì ra đây là cái mà người ta gọi là “Hữu xạ tự nhiên hương.” Có mùi trên người thì sẽ không phải ngửi mùi của kẻ khác. Hèn chi các chiến hữu của nàng tranh nhau ở dơ như vậy, kỳ thực bọn họ cũng sợ phải nghe mùi của kẻ khác thôi.
Nàng là con gián có thể sống sót sau bom nguyên tử, là con tắc kè có thể biến đổi thích nghi với môi trường. Từ khi gia nhập quân đội, lại thêm nhớ về thời còn đi học quân sự. Cái thuở xa xưa đó hình như cũng đã cách đây một năm rồi.
Sau hai tuần lễ, nàng đã có thể ăn nói bỗ bả, hành vi thô tục giống bất kỳ vị đại huynh nào trong quân doanh. Nhờ vào võ công có sẵn, nàng nhanh chóng vươn lên chức tiểu đội trưởng. Bọn họ luôn gọi nàng là ‘tiểu’ đội trưởng với nghĩa trêu chọc, vì nàng là người nhỏ nhất trong đội của mình. Ngoài việc tắm rửa vệ sinh có hơi bất tiện, còn lại thì mọi việc vẫn yên ổn. Mỗi ngày cố công lấy vải quấn trên, quấn dưới thì rốt cuộc cũng ra dáng nam tử đại trượng phu lắm chứ. Dù ăn đã ở dơ đến mức nào thì cũng vẫn được coi là công tử nhất trong doanh.
“Này ngươi có biết không, A Mạnh bên đội chín mỗi ngày đều cạo râu và tắm rửa.”
“Khiếp, cái tên gì ở sạch vậy?”
“Chắc hắn là công tử nhà giàu.”
Cuối tháng nàng cũng có dịp nhìn tướng quân thống lĩnh Dự Hành quân của mình. Từ đằng xa, bóng dáng Quang Phi oai nghiêm lướt qua toán tân binh đang luyện tập. Vì khoảng cách và cả bởi chiếc mặt nạ của hắn, nên không nhìn ra bất cứ vẻ mặt gì.
“Hắn vẫn khoẻ chứ? Tình cảm với Trang Cơ vẫn tiến triển tốt chứ?” Nàng vì nghĩ ngợi vu vơ nên bị A Thịnh cùng nhóm thụi một côn vào bụng đau điếng. Nàng gập người thở dốc không ra hơi, sau đó dùng lời chợ búa nhất mà mắng gã. Cuối buổi, chỉ có đội của nàng là bị phạt ở lại tập tiếp. Nghe nói là chính thân Lưu tướng khâm điểm chiếu cố, vì buổi sáng mọi người không nghiêm túc tập luyện. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao mọi người lại vừa sợ vừa căm ghét hắn. Chỉ có bảy chữ “Khốc liệt, tàn ác, vô nhân đạo” là quá đủ để hình dung về một con người.
Đội chín ở lại tập trễ, vừa mệt đến rã rời lại không được cho cơm ăn. Anh em nhìn tiểu đội trưởng ai oán, nàng thì nhìn ông trời ai oán. “Vì sao ta lại giơ đầu chịu báng như thế này. Ta hận Lưu tướng quân.”
Thế mới hiểu câu, “có thực với vực được đạo”. Bị cái đói hành hạ, không ai trong đội chín ngủ được. Bọn họ lăn qua lăn lại, miệng không ngừng lẩm bẩm kêu rên. Trong cái khó ló cái khôn, Thiên Kim bắt đầu mở hàng hành nghề đạo chích của mình. Dĩ nhiên không phải đi trộm quân lương, chỉ là trốn ra ngoài đi săn vài thứ thú nhỏ nướng lên ăn thôi. Nàng cắt ra bốn tinh binh nhanh nhẹn nhất đội làm hậu cần cho mình. Trong cơn đói khát dã man, nên ai cũng đầu óc trì độn. Không quan tâm quân lệnh là gì, chỉ cần nghe có ăn là hai mắt sáng rỡ lên. Bọn họ đồng lòng thực hiện kế hoạch chim chuột của mình.
Doanh trại Dự Hành quân vốn đóng ngoài thành, cạnh bìa rừng. Dù sao đây cũng là địa phương dưới chân thiên tử, làm gì có nguy hiểm mà lo. Tuy canh phòng không đến mức sơ sài, nhưng phàm là người trong nội bộ thì có thể dễ dàng nắm vững cách lọt ra ngoài. Đội đặc nhiệm cứu đói nhào vào bóng đêm trong sự khát khao, háo hức. Bắt thỏ, nhóm lửa, nướng chín, trở về cũng chưa đến một canh giờ. Toàn quân hân hoan đón nhận những con thỏ thui bị nướng thành than ngoài da, bên trong tươm máu hồng đào. Nhưng ‘một miếng khi đói bằng một gói khi no’, chẳng ai mảy may nghi ngại gì, mà trực tiếp phi tang vật chứng của tiểu đội trưởng. Những thứ ăn không được thì đào hố ngay dưới giường chôn lại. Đội chín cuối cùng cũng đã có thể yên ổn vượt qua được cái nạn đói kinh hoàng này.
Từ ngày quen mùi thịt, bữa cơm rau dưa nghèo nàn của binh sĩ lại khiến bọn họ khinh thường. Cứ ăn miếng dưa lại nghĩ đến đùi con thỏ, cạp miếng cải xào lại nhớ đến cánh con gà. Cứ như thế, đội cảm tử lại phải ra ngoài đi săn, không phải vì đói khát mà chỉ vì cuộc cánh mạng cải thiện bữa ăn cho những người nghiện thịt. Rốt cuộc từng người võ công đều thăng tiến. Vì sợ bị bắt nên chạy phải nhanh, động phải nhẹ, nhảy phải cao, mắt phải tinh. Luyện tập ngày đêm, ăn uống đầy đủ, đội chín trở thành đội tân binh mạnh nhất trong Dự Hành quân.
Đi đêm cũng có ngày gặp ma. Sau năm lần trót lọt, lần thứ sáu đi săn lại chạm mặt thứ không nên chạm. Phó uý Thâm Trọng Khiêm của họ cũng đang tình cờ đi dạo rừng ban đêm. Năm chiến sĩ cách mạng chết giấc phóng vào lùm cây trốn nhanh hơn thỏ. Nhưng đáng sợ là Thâm Trọng Khiêm không chịu đi chỗ khác, mà lại quần đảo ở khu vực của họ liên hồi.
Một lát sau, lại có bóng đen mới đến. Xem ra đây là cuộc hội đàm bí mật giữa những người có quan hệ bí mật tổ chức rồi.
- Thuộc hạ tham kiến đô tri đại nhân! – Thâm Trọng Khiêm quỳ xuống.“Quái lạ” Thiên Kim gãi cằm. Đô tri với lại phó uý của họ thì có quan hệ gì? Đêm khuya hẹn gặp mặt giữa rừng, phi mưu tức gian. Thiên Kim gióng hết lỗ tai lên để nghe hai người bọn họ bàn bạc kế hoạch hiểm độc gì.
“Thì ra là đảo chính a. Ngay bên cạnh hoàng thành mà lại bàn bạc âm mưu lật đổ triều đình nha. Ngay trong quân đội Dự Hành trung thành với hoàng đế mà lại có thành viên phản động.” Nàng giật thót, lo sợ nhìn bốn người đồng đội. Càng biết nhiều càng chết thảm. Đêm nay họ đã nghe được việc chuốc hoạ diệt thân.
Quả nhiên là tình tiết kinh điển nhất, A Tứ nghe ‘đảo chính’ thì liền giật mình hoảng sợ, bước lùi một bước đạp lên cành cây khô.
- Ai đó? – Cả hai tên phản động cùng nhau hỏi.Đồ ngu, không mau bắt người mà còn lo lắng hỏi ai. Nhưng nàng không có ngu nhắc nhở cho họ điều trọng yếu đó, chỉ mau cấp cấp kéo người chạy một mạch thoát thân.
Phó úy dù sao cũng là phó uý, leo lên chức cao cũng không phải hạng bị thịt vô dụng. Khi nàng quay đầu lại nhìn đã trông thấy gã giơ đao chém trúng một người trong nhóm. Thân làm đội trưởng, trong tình huống nguy cấp thì sẽ có trách nhiệm hơn mọi người. Thiên Kim không hiểu mình là chính nghĩa hay mình đang ngu ngốc nữa, tự động quay lại cứu nguy cho vị đồng đội kia. Là tay không đấu người cầm đao, là đứa ngu đi đấu với cấp trên, chỉ chịu một nhát vào lưng coi như phước lớn mạng lớn. Cũng phải tạ ơn Thập Nhị Bát Tú danh bất hư truyền, chôm của người này một chút, của người kia một chút cũng có thể nhào thành môn võ công giúp thoát thân.
Về đến doanh trại, chỉ có nàng và A Tứ là bị thương nặng. Họ bàn bạc với nhau, có lẽ không thể tố cáo phó uý ngay lúc này được. Một là không có chứng cớ, thấp cổ bé họng sao có thể lung lay địa vị của gã. Hai là Thâm Trọng Khiêm còn chưa biết mặt bọn họ, nếu tố cáo lúc này chẳng phải đưa thân ra chịu hoạ bịt đầu mối hay sao. Họ quyết định mật cáo, mà đối tượng mật cáo chính là thống lĩnh Dự Hành quân, Lưu Quang Phi tướng quân.
À mà quên, vẫn còn một việc quan trọng hơn là chữa thương cho A Mạnh tiểu đội trưởng. Dù nàng đã cực lực phản đối, nhưng vẫn bị hai mươi người đàn ông đè ra lột áo. Nhìn thân thể tròn vo của nàng bị quấn trong băng vải, họ đã hiểu rõ hết rồi. Có vài người phi lễ chớ nhìn quay mặt đi chỗ khác. Có những trưởng lão hiểu chuyện kêu nàng như con cháu ngồi lại bàn bạc.
Kết luận, mọi người không truy cứu vì sao nàng giả trai tòng quân. Từ bây giờ, đây là bí mật tối cao của toàn thể đội chín. Dù sao nàng cũng là anh em vào sinh ra tử, trượng nghĩa với đồng đội. Luận tình, luận lý họ vẫn phải bao che cho người trong nhà. Mọi người thề nếu kẻ nào lộ ra bí mật, sẽ chịu cảnh loạn đao ghim người, thẻo da lóc thịt, bứt tóc móc mắt ... Nghe lời thề độc địa của mọi người, nàng cũng không giữ được hình tượng, cảm động đến thút thít.
Kỳ thật vẫn còn một lý do quan trọng hơn cuả toàn bộ nam nhân đội chín, họ muốn có nữ nhân ăn cùng, ở cùng, đi qua đi lại trước mặt mình. Chuyện lộ ra thì nàng sẽ bị đuổi, không có nữ nhân để ngắm là một chuyện, chẳng còn ai tiếp tế lương thực, giơ đầu chịu báng, cứu mạng anh em thì lại là một chuyện khác. Có đội trưởng nữ vẫn tốt hơn không có đội trưởng. Giữ bí mật cho nàng chính là huynh đệ chi đạo à nha.
Từ ngày hôm đó, nàng có được hai mươi người đại huynh thân thiết. Còn bọn họ lại tự nhiên có một tiểu muội độc nhất vô nhị nơi quân doanh. Tuy không thể công khai ra ngoài cho mọi người biết, nhưng đi trên đường vẫn có chút cao ngạo hơn so với những đội kia.