“Chúng tôi là một nhóm với người phía trước."
Thi Thiến Thiến chỉ vào Vân Hiên ở phía trước nói.
Bảo vệ ngạc nhiên quay đầu lại.
Lúc này, nghe thấy tiếng ồn ào, Vân Hiên cũng quay đầu nhìn lại.
"Anh rể, anh nói với họ đi, họ không cho chúng em vào."
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Thi Thiến Thiến, Vân Hiên hơi nhíu mày.
Viên Đông ở bên cạnh cung kính hỏi: "Vân tiên sinh có muốn tôi đuổi họ đi không?”
Vân Hiên nhìn Thẩm Như Đồng ở bên cạnh suy nghĩ một chút, dù sao một lát nữa Long Cửu sẽ mang hợp đồng với nhà họ Thẩm đến, vừa hay để Thẩm Như Đồng mang hợp đồng về, anh cũng tránh được việc gặp mặt nhà họ Thẩm lần thứ hai.
"Thôi, cứ để họ vào đi." Vân Hiên lắc đầu nói.
Viên Đông vẫy tay ra hiệu với mấy bảo vệ cao to phía sau dể họ nhường đường ra.
Thi Thiến Thiến kéo tay Thẩm Như Đồng đang ngạc nhiên, vênh mặt bước vào.
Mọi người đến đại sảnh yến tiệc, lúc này trong đại sảnh đông nghịt người, không ít người nhân dịp này dẫn theo con cái đến để mở mang tâm mắt.
Dù sao thì quyền quý và mạng lưới quan hệ ở đỉnh kim tự tháp cũng cần được truyền xuống cho thế hệ sau.
Những người thừa kế gia tộc và con nhà giàu này cũng biết nơi trước mắt không tầm thường, đều thu lại khí thế ngạo mạn, ai nấy đều rất phong độ lịch sự.
"Anh rể, anh giỏi thật đấy, đây là buổi tiệc đỉnh cao nhất Đông Hải, nghe nói Vu thị trưởng cũng sẽ đích thân đến, lần này nhờ phúc của anh, chúng em mới được vào đây mở mang tầm mắt."
Thi Thiến Thiến khoác tay Thẩm Như Đồng hào hứng nhìn quanh.
Đối với gia tộc nhỏ như cô ta, bất kỳ người thừa kế trẻ tuổi nào trong đại sảnh này cũng có gia thế mạnh hơn cô ta nhiều.
"Hừ, còn chưa biết nhờ vào cái gì mà lẻn vào được đấy."
Tuy trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài miệng Thẩm Như Đồng cũng rất mạnh miệng.
"Đồng Đồng, cậu nói gì vậy, loại tiệc này đâu phải ai cũng vào được, xem ra anh rể cậu giấu kỹ lắm đấy, e là nhà họ Thẩm các cậu còn chưa biết bối cảnh của anh ấy đâu!"
"Anh ta có bối cảnh gì chứ, đến Đông Hải chưa đầy một tuần, làm sao có thể có bối cảnh gì được."
Lời nói của Thẩm Như Đồng chưa dứt, nhìn thấy bạn thân với vẻ mặt si mê thì thốt lên hỏi: "Cậu làm sao vậy, đừng nói với tớ là cậu thích anh ta rồi nhé."
"Sao lại không được, vừa đẹp trai lại có bối cảnh thần bí, loại đàn ông này rất hiếm có đấy, nếu nhà cậu không muốn thì để lại cho tớ được không?"
"Mắt cậu bị mù từ bao giờ vậy, loại đàn ông này cậu cũng thích, cậu không phải muốn tìm một người thừa kế giàu có sao, ít nhất cũng phải mạnh hơn tên đầu heo nhà họ Lưu chứ, Vân Hiên có điểm nào mạnh hơn con lợn đó không?"
Thi Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Con nhà giàu thì tốt thật, nhưng nếu có người giàu đời đầu thì còn cần gì con nhà giàu nữa."
Nói xong, không để ý đến cô bạn đang trợn mắt há hốc mồm, Thi Thiến Thiến nhún nhảy đi về phía Vân Hiên.
Viên Đông khẽ nói: "Vân tiên sinh xin hãy đợi một chút, Vu thị trưởng nói vốn định đích thân đón tiếp ngài, nhưng ông Viên đột nhiên gọi anh ấy lại, có vẻ như có chuyện gì dặn dò, tôi sẽ báo một tiếng là ngài đã đến rồi."
"Được!"
Vân Hiên gật đầu nói một cách bình thản: "Không cần vội, tôi đợi ở đây một lát là được."
Viên Đông gật đầu nói: "Mời ngài tự nhiên, tôi xin phép đi một lát."