Thiên

quyển 1 chương 100: cá thất sắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nơi này hơi tối nhưng nhờ bong bóng thủy mà nhìn rõ hơn, Tiểu Bạch bị vây trong cái bong bóng thủy hình tròn mà chạm qua, chạm lại nhưng cũng không thể nào chọt thủng được cái bong bóng thủy, nó lại nhìn Vũ Thiên cũng bị bao lấy như mình mà gọi to có chút không tin:

- Thiên ca, huynh cũng bị cá ngốc này bắt rồi sao, nếu thế ai cứu đệ đây!

“Tiểu Bạch”

Vũ Thiên mắt tròn xoe nhìn Tiểu Bạch đang đạp bốn chân vào bong bóng thủy mà gọi nó cùng với đó là lời cá nhỏ đã vang lên “hai ngươi sẽ ở đây chơi với ta”

“Tiểu cá này” Vũ Thiên ngừng lời không nói tiếp mà toàn thân băng nguyên lực vận khởi hắn cũng chuyển sang băng thể khiến cho cá nhỏ nhìn thấy phải kinh ngạc nhưng nó lại không kịp làm gì thì toàn bộ đáy hố nước này đã bị đóng băng một cách nhanh chóng

Vũ Thiên có chút bất đắc dĩ vì chính hắn cũng gặp khó khăn trong việc đóng băng cái hố nước này khiến hắn cũng gặp khó trong việc di chuyển, bong bóng thủy của “tiểu cá” tạo ra đã bị hắn đánh vỡ cùng với đó là hắn thu lại băng nguyên lực đang vây gần hắn mà bơi tới nơi chú cá nhỏ đã bị đóng băng mà nắm chặt nó trong tay trái rồi hắn liền khôi phục lại nơi này khi đã thu lại băng nguyên lực

Tiểu Bạch đã thoát ra khỏi cái bong bóng thủy của “tiểu cá” mà mắt đảo liên tục nhìn Vũ Thiên định mở miệng nói nhưng rồi lại thôi vì biết mình đang ở nơi nào

Vũ Thiên nhìn đáy hố nước rộng hơn miệng vào chỉ khoảng sáu mươi cen nhưng cũng đủ cho hắn cong người mà xoay đầu lại rồi nhìn Tiểu Bạch bị hắn đá thẳng lên phía trước hướng thẳng lối ra miệng hố nước này mà mắt trợn lên

Vũ Thiên tay nắm chặt cá nhỏ rồi nhìn Tiểu Bạch đang ở trước đầu mình mà gật đầu với nó rồi bơi thẳng tới trước cách nó một chút dùng mắt ra hiệu cho nó bơi ra ngoài

Tiểu Bạch thấy vậy thì liền cong bốn chân đạp liên hồi, đuôi xoay thành vòng tròn, đầu gật lên, gật xuống, có vẻ nó đang dùng “điệu bơi hổ” bơi ra lối vào hố nước

Vũ Thiên theo phía sau mắt mở cực to, má phình lên như rắn hổ mang, rồi mắt lại nheo lại cùng nó tiến ra ngoài

Chỉ mất không biết bao nhiêu giây, Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đã tiến ra khỏi hố nước mà đã bơi ra giữa hồ nước, hắn cùng Tiểu Bạch liền leo lên mặt băng mà Vũ Thiên đã tạo ra vây kính một nửa mặt hồ, từ sát mép đá nơi dòng nước phía trên đổ xuống mà tiến ra giữa hồ

Vũ Thiên đứng ngay mặt băng giữa hồ hắn tạo ra mà nhìn cá nhỏ trên tay trái mình vẫn bị đóng băng mà chưa nói gì, Tiểu Bạch đã bay lên mà đứng giữa không trung, ngang vai Vũ Thiên mà lắc lư thân khiến nước đang làm ướt sũng bộ lông nó liền bắn tung tóe, mamút thú đang tắm mát nơi dòng thác đổ xuống mặt băng liền đi tới cạnh hắn mà há miệng phát ra tiếng gì đó

- Thiên ca, cá ngốc chết rồi sao!

Tiểu Bạch nhìn cá nhỏ trên tay Vũ Thiên mà hỏi vì thấy nó vẫn bị đóng băng nên gục đầu hỏi mà không để ý mamút thú đang hỏi nó

Vũ Thiên nhìn nó mà lắc đầu, lòng bàn tay đang đạt cá nhỏ liền tỏa ra băng nguyên lực mà thu lấy lớp băng phủ lấy cá nhỏ đã biến mất, chú cá nhỏ đã hiện ra trước mặt Vũ Thiên cùng nhị thú

Cá nhỏ liền thẳng thân lại như lúc nó bơi mà không nằm sắp nghiên sang một bên như lúc nãy, hai mắt không bao giờ chớp của cá nhỏ nhìn Vũ Thiên cùng nhị thú mà kinh ngạc trong lòng, nó há miệng mà nói trong nước mắt ướt đầy lòng bàn tay Vũ Thiên “tiểu cá đã ra khỏi cái hố nước rồi sao, tiểu cá đã rời khỏi rồi sao”

Vũ Thiên cùng nhị thú nhìn nhau rồi nhìn cá nhỏ đang nước mắt như mưa, Tiểu Bạch lại lên tiếng nhìn cá nhỏ mà hỏi

“Cá ngốc, ngươi nói vậy là sao”

- Ta đã từ một con sông “Panth Phêm” men theo dòng suối nơi con sông để tiến ra nơi “biển lớn” một nơi rộng lớn vô cùng, ta đã vượt qua rất nhiều con sông, thác nước, hồ nước, con suối nhưng rồi lại bị nhốt ở cái hố nước nơi hồ nước này, khi mà trượt xuống dòng thác vô tình bị dòng nước đẩy ta vào trong hố nước mà không thể nào thoát ra, mặc dù ta đã cố gắng muốn rời khỏi cái hố nước này nhưng lại không được vì bị chính dòng nước phía trên đổ xuống ngăn cản!

- Ta đã nghĩ mình sẽ không thể nào rời khỏi cái hố nước đó nhưng hôm nay các ngươi đã đưa ta ra khỏi nơi đó!

Cá nhỏ liền nhìn Tiểu Bạch mà ngừng nước mắt, khi nó dứt lời càng khiến cho Vũ Thiên cùng nhị thú phải trợn lên, Tiểu Bạch mắt hổ mở to hơn đảo liên hồi, bốn chân chụm lại, đầu hổ lắc mà ngoác miệng cười toe toét chỉ chân nói to như không tin những lời cá nhỏ vừa nói:

- Cá ngốc, ngươi đang nói xạo ta cùng Thiên ca phải không, mà ta thấy, một mình ngươi cũng dám đi xa như vậy sao!

- Ta … t…a, ta đi chung với Cá Ngũ Sắc, nhưng mà bây giờ có lẽ cậu ấy cũng đã gần tới “biển lớn”

Cá nhỏ lắc thân khi nghe Tiểu Bạch hỏi mà đáp lời trong do dự nhưng rồi cũng ngập ngừng chút lát rồi nói nhanh

- Cá Ngũ Sắc không ở lại cứu ngươi sao!

Vũ Thiên khó hiểu nhìn cá nhỏ mà hỏi, mamút thú cùng Tiểu Bạch nghe vậy liền gật đầu lia lịa, Tiểu Bạch còn nói thêm vào “cá ngốc, tên Cá Ngũ Sắc không ở lại cứu ngươi sao”

Chỉ là cá nhỏ lại không hề nói thêm gì mà chỉ để Vũ Thiên cùng nhị thú nhìn nó, nhưng rồi lúc này nó lại búng thân mà bắn ngược xuống hồ nước, cá nhỏ bơi ở dưới hồ nước mà nhìn về phía Vũ Thiên cùng nhị thú đang đứng trên tảng băng kinh ngạc nhìn nó ờ dưới hồ nước đối diện, cá nhỏ liền hét to trước khi xoay thân lại

- Cá Bảy Sắc là tên của tiểu cá!

- Tiểu Bạch là ta, đây là Thiên ca, tên to thân nhất là mamút!

Tiểu Bạch há to miệng mà hét lớn với cá nhỏ khi nó xoay thân mà hướng con suối nhỏ bơi nhanh đi khi mà nói dứt cái tên nó mà không hề trả lời câu trước của nó cùng Vũ Thiên

Vũ Thiên nhìn Cá Bảy Sắc đã mất hút nơi khúc quanh con suối bị những nhánh cây che khuất mà ngẩn ngơ một hồi rồi lại nhìn Tiểu Bạch mặt đang yểu xìu còn mamút thú thì vẫn vậy chỉ nhìn thẳng phía trước

- Tiểu Bạch, sao đệ lại chui vào trong hố nước để rồi bị bắt hả!

Vũ Thiên vẻ mặt lạnh giả bộ mà hỏi nó, khiến Tiểu Bạch liền giật mình nhưng rồi lại lắc đầu quầy quẩy mà đụng đầu vào vai hắn rồi lại bay vòng ra trước tới cạnh mamút thú mà đậu trên hai cái ngà của nó nói trong ngập ngừng với hắn trong liên hồi

“Thiên ca, tại đệ đợi huynh tu luyện lâu quá”

“Nên đệ với mamút mới đi lòng vòng gần mép con suối”

“Mà bắt gặp thác nước nên đệ với nó mới bay vào, tắm đó mà”

“Chúng ta, quay lại Dược Viên”

“Nhưng rồi đệ lại bắt gặp cái hố nước, tại đệ tò mò nên đệ mới vào xem thử, ai dè gặp ngay cá ngốc”

“Và rồi, bị nó bắt luôn, nhốt cả mấy tiếng”

Vũ Thiên lắc đầu nhìn mamút thú nói nhanh, mặc kệ Tiểu Bạch đang nói liên hồi mà bước đi trên mặt hồ khi đã đóng băng toàn bộ mặt hồ để mamút thú theo sau rồi mới thu lại

Rời xa thác nước, Vũ Thiên lại leo lên lưng mamút thú, Tiểu Bạch đã được mamút thú nâng lên bằng vòi quấn lại mà nhấc chân bước đi. Nhưng lúc này, mắt nhị thú nhìn nhau như đang nói gì đó

- - - - -

Dược Viên tuy rộng nhưng cũng chỉ có vài bóng người cho nên nó rất vắng lặng nhưng bây giờ đã có thêm nhị động vật nữa nên đã nhộn nhịp hơn trước

Nhưng hương thơm lại lan tỏa khắp Dược Viên từ ba khu thảo dược trồng đầy các loại thảo dược

Hai tháng nữa trận đấu pháp với Vũ Phiến Môn sẽ diễn ra nhưng hai tháng vẫn chưa tới mà một tháng đã qua

- - - - -

Trong một tháng này, Vũ Thiên cũng chỉ quanh quẩn trong Dược Viên phá hoại cùng nhị thú và hai vị sư huynh của mình, quầy nát ba khu thảo dược cùng rới tung hết mảnh đất xung quanh mấy căn nhà tranh

Nhưng hôm nay, có vẻ là ngày khác biệt của hắn, ánh nắng len lói được vài tia, hắc qua khe phòng mà chiếu thẳng vào mặt Vũ Thiên, nơi chiếc giường tre mà hắn vẫn còn say giấc nồng mà co ro như gấu bông

Vũ Thiên mở mắt mà quờ quạng nhìn quanh khắp phòng nhưng lại không thấy bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Bạch đâu vì mỗi lần như mọi khi Tiểu Bạch hay đánh thức hắn dậy

Khiến Vũ Thiên ú ớ mà gọi to “Tiểu Bạch, đệ đâu rồi”

Vũ Thiên bật dậy mà cuốn lấy nhanh một bộ y phục là một cái áo ngắn tay cùng chiếc quần dài phủ tới mắt cá chân rồi liền mở toan cửa

Hắn liền chạy nhanh tới khu thảo dược của mình nhưng lại không có gì ngoài mấy cây thảo dược đang lay động thân cùng cành có vẻ đang đón gió

Vũ Thiên liền dụi mắt mà nhìn kỹ một lần nữa rồi chạy sang khu thảo dược của Thùy Phong, liền nhìn thấy Thùy Phong đang loay hoay một mình với đám thảo dược mà hỏi nhanh:

- Thùy Phong sư huynh, huynh có thấy Tiểu Bạch của đệ ở đâu không!

Thùy Phong vốn dĩ vẫn đang cắt tỉa thảo dược liền ngẩn ra nhìn Vũ Thiên mà lắc đầu rồi ngạc nhiên nói:

- Nó không bên cạnh đệ sao, ta vẫn thấy nó đùa giỡn với mamút thú lúc nãy mà, hay là nó đang ở bên Ngữ Hải, đệ sang đó xem sao!

Vũ Thiên chỉ biết gật đầu rồi hướng thẳng sang khu thảo dược của Ngữ Hải mà lao nhanh tới, hắn chưa tới nhưng giọng hắn thì đã vọng khắp khu thảo dược của Ngữ Hải “Ngữ Hải sư huynh, Tiểu Bạch của đệ có tới đây không”

Tuy nhiên, Ngữ Hải vẫn chưa kịp trả lời thì Vũ Thiên đã xuất hiện mà nhìn vào trong vẻ mặt càng kinh ngạc khi thấy chỉ một mình Ngữ Hải, cũng đang nhìn lại hắn, khiến Vũ Thiên gãi đầu khó hiểu mà hỏi câu khác “Ngữ Hải sư huynh, Tiểu Bạch cùng mamút, không ở nơi này sao”

Ngữ Hải lắc đầu vẫn cắt tỉa đám thảo dược “lúc nãy, ta còn thấy nó và mamút ở quanh đây nhưng rồi nó lại rủ mamút đi đâu đó, nói là giúp ngươi”

“Giúp đệ”

Vũ Thiên ngẩn ra, không hiểu gì cũng chẳng biết mamút thú lại bị Tiểu Bạch dụ đi đâu rồi

- Ngữ Hải sư huynh, nó không còn nói gì thêm sao!

Vũ Thiên vẫn không hiểu rõ lắm đành phải hỏi thêm, Ngữ Hải nhìn đám thảo dược rồi vỗ vỗ đầu mà nhớ lại gì đó mà giọng ngắt quãng “ta còn nghe thấy nó gọi tên ai đó, hình như là … hình như … tên … tên Nguyệt tỷ tỷ gì đó”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio