Thiên

quyển 1 chương 34: hạ linh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Thiên bây giờ đã thành băng một khối băng một con người băng toàn thân hắn tràn ngập băng từ trong ra ngoài không phải băng hệ chỉ phủ một chút ngoài thân thể hắn mà là tất cả mọi thứ trong thân thể hắn đều đã thành băng đây chính là trạng thái của băng thể, hắn cứ thế mà di chuyển tiến nhanh về hướng Tiểu Bạch mà không hề để ý gì tới thân thể mình đang thay đổi, hắn đang hi vọng, hi vọng Tiểu Bạch không có chuyện gì nhưng hắn lại sợ vì hắn biết Tiểu Bạch chỉ là một tiểu thú bình thường giống như hắn cũng từng là một dân giả không có tư chất tu nguyên, Tiểu Bạch cũng vậy chưa bước vào thú tu trở thành thú giả với thân thể một tiểu thú bình thường như nó thì làm sao có thể nào sống sót nổi.

- Ba tên ngươi chặn hắn lại mà giết chết hắn đi cho ta! Nhện lục nhìn ba tên nhện tộc trong năm tên phía sau mình mà lên tiếng ba tên vẫn chỉ gật đầu rồi tiến nhanh mà ngăn chặn Vũ Thiên mà không cần để ý tới trạng thái băng thể của Vũ Thiên bây giờ

- Hàn khí thật mạnh, bản thể! Ba tên Nhện Tộc khi cách Vũ Thiên khoảng một mét thì cảm nhận được hàn khí từ thân thể hắn lan tỏa ra quá mạnh mẽ khiến bọn chúng đồng loạt nhìn nhau mà hiện ra bản thể

Vũ Thiên với thân thể vẫn còn ở trạng thái băng thể của mình mà tiến hướng Tiểu bạch mà không hề để ý gì tới ba con nhện yêu đang chặn mình, tuy hắn không để ý nhưng ba tên nhện tộc lại để ý

“Tơ kiếm”

Ba tên nhện tộc đồng lọat hét to mà điều khiển thanh băng kiếm hướng Vũ Thiên mà nhắm tới

“Tường băng”

Vũ Thiên tuy chỉ muốn tiến về nơi Tiểu Bạch chỉ là hắn không thể nào không để ý tới tới thế công của tam nhện mà phải thi triển pháp quyết chống đỡ nhưng bức tường băng dày cộm của hắn đã không thể nào ngăn cản được đòn công kích kết hợp cùng lúc của ba Trung Vương cảnh giới được bức tường băng đã vỡ vụn Vũ Thiên thì bị lực chấn cho lui lại phía sau ba mét mới đúng vững lại được thân thể hắn cũng liền trở lại bình thường vòng sáng cam đậm ẩn hiện quanh thân thể tam nhện chứng tỏ ba nhện đã đạt tới Trung Vương tuy Vũ Thiên ở trạng thái băng thể sức mạnh băng nguyên lực đã được gia tăng rất nhiều nhưng cũng không thể nào mà hắn có thể một lúc tiêu diệt được tam nhện cho nên bị chấn lui cũng là điều bình thường. Lại nhìn về hướng Tiểu Bạch ánh mắt Vũ Thiên lại trở nên bất chấp mà vẫn tiến tới dường như hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để mà chiến cùng tam nhện mặc dù biết phần thắng dường như là bằng không

“Băng Cung Tứ Tiễn”

Giọng nói băng lạnh của Phương Nguyệt đã vang lên khắp toàn Nhị Cổ Thụ khiến cho Vũ Thiên không khỏi bừng tĩnh mà ngừng liều mạng đứng khựng lại ánh mắt nhìn về hướng Phương Nguyệt hắn nhìn thấy bốn mũi tên băng đang lao về hướng hắn cùng tam nhện mang theo uy lực giống như mũi tên mà nàng từng thi triển mà giết chết Nhện Bự, cây cung băng trên tay nàng cũng đã tan biến mà chỉ còn bốn mũi tên băng mang theo hàn khí cực lạnh phá không mà hướng đến, năm tên Bò Cạp Tộc vẫn đang vây lấy nàng nhưng không hề dám tiến đến mà ngăn cản vì cảm nhận được uy lực của một tiễn đủ giết chết một tên trong số họ nên chỉ dám đứng nhìn mà né sang một bên mà lòng run không thôi, bốn mũi tên hướng về nơi Vũ Thiên nhưng một mũi đã rẽ về hướng nơi tên nhện tộc đang ở nơi Chu Cam Quả còn ba mũi tên vẫn hướng về phía Vũ Thiên nhưng chính xác hơn là tam nhện.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Bốn mũi tên băng đã găm vào thân thể chúng với tốc độ rất nhanh ánh mắt mọi người đều ngơ ngác nhìn hướng tam nhện đã hiện bản thể đang chặn Vũ Thiên và nhìn tên nam tử nhện tộc chưa hiện bản thể mà tất cả Nhện Tộc, Bò Cạp Tộc hay hay mười một người bọn họ không khỏi chết lặng, thân xác ba nhện đều đã bị băng chết, còn tên nam tử chưa hiện bản thể cũng đã bị băng chết trên mặt còn mang theo vẻ ngơ ngác vì hắn chỉ cảm nhận được một cái gì đó xoẹt tới và rồi không còn biết gì nữa.

- Phương Nguyệt đã tới Tượng cảnh giới!

- Tượng cảnh giới!

Tống Tân có chút bất ngờ mà nói nhỏ cho mình hắn nghe, còn Cạp Lon âm trầm lên tiếng bên cạnh Nhện Lục trong lòng hắn lại còn mang theo vẻ khó hiểu vì sao Tượng cảnh giới lại có thể xuất hiện ở nơi này, Nhện Lục cười đầy tà ác mà thầm thấy may mắn “may là ta đã triển khai Lưới Tơ Huyết Độc cũng không sợ các ngươi có thể chống lại”

Vũ Thiên nhìn ba tên nhện thân thể to xác đã băng chết nhưng cũng không muốn tốn thời gian mà liền tiến nhanh về hướng Tiểu Bạch đang bị chôn vùi trong đống cây gãy nát mà lo lắng Vũ Thiên hất tung những gốc cây to đang nằm ngổn ngang nơi Tiểu bạch bị chôn vùi mà vừa gọi tên nó:

- Tiểu Bạch, đệ ở đâu, đệ có sao không!

Hắn gọi to nhưng lại không hề có ai lên tiếng trả lời hắn nhưng hắn vẫn tiếp tục gọi vẫn gọi:

- Tiểu Bạch đệ ở đâu, sao lại không trả lời ta!

Vũ Thiên lại tiếp tục gọi, nhưng vẫn không có câu trả lời khiến trong đầu hắn lại nghĩ tới những ý nghĩ mà chính bản thân hắn cũng không muốn tin nhưng mà nó lại cứ hiện hiển một cách rõ ràng trong đầu hắn mà không thể nào tan biến “Tiểu Bạch đã chết rồi sao, ta không tin, không tin, nó chưa chết chưa chết, làm sao nó lại chết chứ, đáng lẽ ta không nên tham gia, lẽ ra ta không nên để nó đi hái Chu Cam Qủa, lẽ ra ta phải nhận ra nơi đó nguy hiểm, vì sao ta lại nghĩ nơi đó an toàn, ta đúng là ngốc mà, ngốc mà”

- Tên điên, tiểu thú đó chết rồi ngươi tìm làm gì chứ, một tiểu thú bình thường như nó làm sao có thể chịu được lực ném của một Trung Vương chứ huống chi những gốc cây đó đè lên chắc nó cũng đã tan xác mất rồi! Nhện Lục nhìn hướng Vũ Thiên mà cười to, giọng nói của hắn như xoáy thêm vào sự hi vọng không còn của Vũ Thiên

- Đau sao, sao ta lại đau! Phương Nguyệt lẩm bẩm trong lòng nhìn Vũ Thiên đang đứng lặng thinh như kẻ vô hồn nàng chỉ có thể đứng ở nơi đó mà nhìn Vũ Thiên ở nơi đây đâu buồn

Nơi Nhị Cổ Thụ này chìm trong im lặng mười một đệ tử chân truyền còn lại chỉ đứng nhìn Vũ Thiên trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau nhưng mọi người đều không nghĩ rằng mọi lần tranh giành Chu Cam Qủa này lại như thế này, ánh mắt Nhện Lục chỉ dứt lời châm chọc Vũ Thiên xong thì im lặng mà nhìn xung quanh để cảm nhận sự thay đổi ở nơi đây, Nhện Lục cũng đang đợi.

- Tiểu Bạch

Vũ Thiên đứng yên giữa đống cây đổ nát mà gọi tên nó trong mất thần mà vô hồn, thân thể hắn lại chuyển sang trạng thái băng thể từ lúc nào, băng nguyên lực từ hắn mà lan tỏa ra xung quanh nhưng muốn đóng băng đống cây đỗ nát nơi đây, nhưng thân thể như khối băng lạnh của hắn đã phải run lên khi nghe thấy giọng nói đang âm vang quanh Nhị Cổ Thụ:

- Đệ ở đây, Thiên ca, đệ … ở … đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio