Thiếp Bản Kinh Hoa

quyển 1 chương 26: yêu cầu nhàm chán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha ….” Quả nhiên Vân Cẩm nhìn thấy Phượng Hồng Loan dừng cước pháp lại, lập tức thở ra một hơi đem đầu đặt trên bả vai Phượng Hồng Loan thở dốc, cuối đầu cười nhẹ: “Sớm biết nói những lời này có tác dụng như vậy, ta nên nói từ đầu rồi.”

Lửa giận vọt thẳng lên não, Phượng Hồng Loan trầm mặt nhìn người đang tự ý nằm ở trên bả vai mình cười.

Dáng người của nàng trong các nữ tử có thể coi là cao gầy, đứng chung chỗ với Vân Cẩm thế này, Vân Cẩm so với nàng còn cao hơn một cái đầu, vừa vặn đem cằm đặt lên bờ vai của nàng, tư thế ấm áp ý vị, hơi thở của nàng hút vào khí tức thanh nhã như lan của nam tử, không nồng đậm, không có phù trần chi khí, loại khí tức này là mừi hương cực kỳ dễ chịu. Là hương hoa ngọc lan tự nhiên, không phản cảm đáng ghét như người khác.

Tâm thần hơi lung lay một chút. Lập tức cảm giác được tư thế noãn vị của hai người, liền nhíu mày lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?Nếu không buông tay ra, ta thật sẽ không khách khí với ngươi"

"Nàng vốn đã đối xử với ta không khách khí." Cánh tay Vân Cẩm vẫn như cũ nắm chặt lấy vòng eo Phượng Hồng Loan, đầu đặt trên vai của nàng, phát hiện cảm giác thế này thật tốt, thân thể của nàng rất mềm mại, làm cho người ta không nỡ buông tay ra.

"Cuối cùng là có buông tay hay không?" Lãnh ý trong mắt Phượng Hồng Loan tăng thêm. Tay không thể động, bàn chân phía dưới lại lẫn nữa xuất ra.

"Nàng phải cam đoan với ta sẽ không nhảy xuống nữa, ta liền buông tay." Vân Cẩm cảm giác được Phượng Hồng Loan xuất cước, lập tức dùng chân kẹp lấy chân của nàng. Cho đến lúc bảo vệ không nổi chút nào, mới lười biếng mở miệng.

Động động chân, mãi đến lúc toàn thân đều không thể lay động, Phượng Hồng Loan mới cảm nhận được cái loại chênh lệch sức lực trời sinh giữa nam nhân và nữ nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức âm trầm như mưa tuyết:"Tóm lại là ngươi muốn làm gì ? Dựa vào cái gì ta phải cam đoan với ngươi."

Vân Cẩm không quan tâm đến Phượng Hồng Loan đang giãy giụa, ánh mắt nhìn tới cổ tay tuyết trắng bị hắn nắm lấy, vòng tay yên vân thúy vũ phía trên đang tản mát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, so với đám mây đỏ rực cuối cùng nơi chân trời còn rực rỡ chói mắt hơn.

Tiếu ý nơi khóe miệng sâu hơn, êm dịu nói ra:"Chỉ bằng nàng đã nhận lấy vòng yên vân thúy vũ của ta."

Đây là cái suy luận logic gì chứ? Phượng Hồng Loan hiếm thấy mà liếc mắt, đột nhiên cảm giác được loại động tác này không thuộc vào phạm trù cho phép trong lễ nghi giáo dục mà nàng đã được dạy từ nhỏ, lập tức cứng đờ.

Nghĩ tới nàng cư nhiên không thể làm gì tên hỗn đản này, hơn nữa còn là hỗn đản làm cho nàng vừa thấy liền chán ghét , bây giờ lại còn bị hắn ôm vào trong ngực, lập tức chán nản gầm lên giận dữ: "Đem cái thứ đồ dỏm này của ngươi tháo ra lấy về đi. Ta không muốn."

"Nếu đã đeo nó lên, liền không thể lấy xuống nữa."Vân Cẩm lắc đầu.

Yên vân thúy vũ là vật không biết có bao nhiêu người trong thiên hạ muốn có mà cầu còn không được đây này! Nàng lại nói nó là đồ hỏng? Mắt phượng không khỏi hiện lên một vòng liễm diễm quang hoa.

"Vậy ngươi buông tay." Phượng Hồng Loan nổi giận quát. Từ trước đến nay nàng chưa từng thân mật với người khác như vậy.

Cho dù là Á Lâm, tuy rằng muốn kết hôn với Á Lâm, thế nhưng bởi vì nàng thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, quen biết năm năm, nhưng thời gian ở chung một chỗ nhiều lắm cũng không quá một năm. Mặc dù hai người bọn họ cùng ngủ trên một giường không ít lần, nhưng Á Lâm lại rất quân tử, đặt gối ôm ở giữa, cho tới giờ cũng chỉ có cầm tay của nàng cùng nàng nằm ở hai bên giường lớn mà ngủ.

Nhớ tới Á Lâm lạnh lùng tàn khốc nhằm vào nàng nổ súng, ngựclập tức đau xót. Có lẽ Á Lâm căn bản không là không yêu nàng. Nếu không đã không như vậy. Có lẽ nàng căn bản cũng không yêu Á Lâm được nhiều như nàng nghĩ vậy, nếu không sẽ không biết sống chung với nhau như vậy, đến cuối cùng nàng cũng nổ súng trở lại.

Cảm giác thiên hạ trong ngực nháy mắt tỏa ra khí tức đau thương hệt như ban nãy, trong lòng Vân Cẩm căng thẳng, cánh tay lại càng ôm chặt hơn một phần, trầm giọng cố chấp nói:"Không buông!"

"Vậy phải làm thế nào ngươi mới buông tay?" Suy nghĩ của Phượng Hồng Loan bị kéo trở về, lại càng phiền muộn mà nói.

"Nàng phải đảm bảo với ta, từ nay về sau sẽ không nhảy xuống chỗ này, ta liền buông tay." Vân Cẩm kiên trì nói lại lời vừa nói.

"Ngươi không cảm thấy ngươi rất nhàm chán sao?"Phượng Hồng Loan nhíu mày. Cái loại yêu cầu nhàm chán này, đầu óc hắn không phải là có bệnh gì đi? Dựa vào cái gì quản nàng không cho xuống dưới bơi lội tắm rửa?

"Không cảm thấy." Vân cẩm lắc đầu, nghiêm túc nói. Đầu vẫn như cũ đặt ở trên bờ vai Phượng Hồng Loan, chân vẫn kẹp lấy chân Phượng Hồng Loan, tay nắm cả eo nhỏ của nàng, đem người trong ngực bao bọc lại không thể động đậy chút nào.

Trong lòngPhượng Hồng Loan gần như đã bị phiền muộn bức bách đến phát cuồng, lại cũng lười dây dưa loại tư thế noãn vị này. Hung hăng cắn răng, đáp ứng nói: "Tốt, ta cam đoan."

Nói ra một câu đồng ý, Phượng Hồng Loan suýt nữa cắn nát một cái răng trắng. Loại yêu cầu vô vị này, nàng cũng không tin mình lại có thể đáp ứng.

Nhưng sự thật chính là sự thật. nàng thực sự là đáp ứng rồi.

Huống hồ nam nhân cùng nữ nhân trời sinh khí lực đã chênh lệch, nàng bởi vì nhất thời bị đe doạ không có động thủ, bây giờ lại bị quản chế ngược trở lại, thế cho nên không thể không đáp ứng.

Nàng không đáp ứng, người này liền ôm lấy nàng không buông tay.

Tuy rằng từ nhỏ nàng được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa nàng còn là người được bồi dưỡng để nối nghiệp tương lai của tập đoàn Bạch thị hoàn cầu, đã sớm luyện được bản lĩnh co được dãn được. Đến cũng không thấy được cái gì không thể chịu đựng nổi. Chẳng qua là cảm thấy buồn bực vì cái tư thế thân mật ấm áp này làm cho nàng không thích ứng được.

Còn giằng co như vậy nữa, gần như làm hỏng mất thần kinh của nàng.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu nàng đã đáp ứng thì không được phép đổi ý." Vân Cẩm vẫn như cũ ôm lấy Phượng Hồng Loan không buông tay. Nghe được nàng đáp ứng, trong lòng liền vui vẻ.

"Tốt!" Phượng Hồng Loan cắn răng tiếp tục gật đầu.

"Ha ha. . ." Vân Cẩm nghe được tiếng động nghiến răng nghiến lợi của Phượng Hồng Loan, cúi đầu nở nụ cười. Hắn phát hiện hắn thực sự không chán ghét việc ôm nàng, trái lại đáy lòng còn nhấp nhô cảm giác khác thường. Làm cho tâm tình của hắn cũng vui vẻ theo.

"Còn không buông tay!" Phượng Hồng Loan tức giận nói.

"A.... . ." Vân Cẩm gật đầu, chậm rãi buông thân thể bị ôm chặt của Phượng Hồng Loan ra, có chút ý vị lưu luyến.

"Tay, chân!" Phượng Hồng Loan cắn răng tiếp tục nói.

"Ừ!" Vân Cẩm chậm rãi buông lỏng ra bàn tay đang nắm chặt lấy Phượng Hồng Loan cùng cái chân kẹp lấy chân nàng. Mặc cho cảm giác khác thường trong lòng lan tràn không thôi. Lúc này hắn hoàn toàn khẳng định, ban nãy không phải là ảo giác, hắn thật sự không bài xích việc tiếp xúc với nàng.

Trong nội tâm không có nửa phần cảm giác chán ghét. Hơn nữa cảm giác khi ôm nàng vẫn còn rất tốt đấy!

Lông mi dài rủ xuống, che khuất thần sắc trong mắt. Vân Cẩm cúi đầu, nhìn bạch y sạch sẽ không chút bụi bẩn của mình vừa bị ép ra nếp gấp, lấy tay từ từ vuốt lên.

Phượng Hồng Loan rốt cuộc được thả tự do, thoáng cái lui về sau cách xa Vân Cẩm ba bước. Bất thình lình quay lưng đi, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình cùng cảm giác quái dị dâng lên trong lòng mình.

Chốc lát, lại hung hăng thở ra một hơi, bàn tay trong tay áo gắt gao nắm chặt, lại buông lỏng một chút, mới quay người lại nhìn Vân Cẩm.

Chỉ thấy Vân Cẩm đang cúi đầu, vô cùng cẩn thận vuốt lên nếp nhăn trên cẩm bào đẹp đẽ quý giá trên người, yên tĩnh lại ưu nhã không nói ra được như thế, phiên phiên trác nhiên (nhẹ nhàng, lỗi lạc). Nơi cuối chân trời một luồng ánh sáng mờ chiếu xõa ở trên người hắn, khiến cho bạch y của hắn đi trên một tầng quang hoa. Mỹ lệ vô song.

Phượng Hồng Loan nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: "Nói đi! Không phải ngươi đi đến Hoàng Cung sao? Lại tới tới nơi này làm cái gì?"

"Hả?" Vân Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt hắn tựa hồ bị áng mây đỏ chiều tà ở đối diện vạch ra chiếu thẳng lên người thoáng cái lung lay, ánh mắt mơ mơ màng mà nhìn Phượng Hồng Loan.

"Hoặc là nói ngươi có mục đích gì?" Phượng Hồng Loan vậy mà không nhìn cái phong tình có thể mê đảo ngàn vạn khuê trung nữ nhi. Tiếp tục lạnh giọng mở miệng.

Hơi hơi khiêu mày một cái, Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, sương mù trên mặt đã lui, dường như có mờ mịt: "Mục đích?"

"Đừng giả bộ, ngươi sẽ không nói cho ta biết là ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đến tìm ta đây để chơi đi!" Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm Vân Cẩm.

"Đúng vậy a!" Vân Cẩm gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đích xác là đến đây chơi."

Chơi? Muốn làm cho nàng tin tưởng cái vị thiên hạ đệ nhất công tử này rảnh rỗi không có chuyện chạy tới một cái viện nhỏ rách nát trong tướng phủ để chơi? Hơn nữa còn đưa Yên vân thúy vũ chí bảo Vân tộc cho nàng đeo lên? Nói cái gì nàng cũng không tin.

Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức chìm xuống đáy: "Ngươi tốt nhất nên ăn nói đúng sự thực !"

Trong lòng Phượng Hồng Loan gần như đã bị phiền muộn bức bách đến phát cuồng, lại cũng lười dây dưa loại tư thế đầy ý vị thân mật này. Hung hăng cắn răng, đáp ứng nói: "Tốt, ta cam đoan."

Nói ra một câu đồng ý, Phượng Hồng Loan suýt nữa cắn nát hàm răng trắng. Loại yêu cầu vô vị này, nàng cũng không tin được mình lại có thể đáp ứng.

Nhưng sự thật chính là sự thật. Nàng thực sự đã đáp ứng rồi.

Huống hồ trời sinh khí lực của nam nhân cùng nữ nhân đã chênh lệch, nàng bởi vì nhất thời bị đe doạ không có động thủ, bây giờ lại bị quản chế ngược trở lại, thế cho nên không thể không đáp ứng.

Nàng không đáp ứng, người này liền ôm lấy nàng không buông tay.

Tuy rằng từ nhỏ nàng được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa nàng còn là người được bồi dưỡng để nối nghiệp tương lai của tập đoàn Bạch thị hoàn cầu, đã sớm luyện được bản lĩnh co được dãn được. Đến cũng không thấy được cái gì không thể chịu đựng nổi. Chẳng qua là cảm thấy buồn bực vì cái tư thế thân mật ấm áp này làm cho nàng không thích ứng được.

Còn giằng co như vậy nữa, gần như làm hỏng mất thần kinh của nàng.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu nàng đã đáp ứng thì không được phép đổi ý." Vân Cẩm vẫn như cũ ôm lấy Phượng Hồng Loan không buông tay. Nghe được nàng đáp ứng, trong lòng liền vui vẻ.

"Tốt!" Phượng Hồng Loan cắn răng tiếp tục gật đầu.

"Ha ha. . ." Vân Cẩm nghe được tiếng động nghiến răng nghiến lợi của Phượng Hồng Loan, cúi đầu nở nụ cười. Hắn phát hiện hắn thực sự không chán ghét việc ôm nàng, trái lại đáy lòng còn nhấp nhô cảm giác khác thường. Làm cho tâm tình của hắn cũng vui vẻ theo.

"Còn không buông tay!" Phượng Hồng Loan tức giận nói.

"A.... . ." Vân Cẩm gật đầu, chậm rãi buông thân thể bị ôm chặt của Phượng Hồng Loan ra, có chút ý vị lưu luyến.

"Tay, chân!" Phượng Hồng Loan cắn răng tiếp tục nói.

"Ừ!" Vân Cẩm chậm rãi buông lỏng ra bàn tay đang nắm chặt lấy Phượng Hồng Loan cùng cái chân kẹp lấy chân nàng. Mặc cho cảm giác khác thường trong lòng lan tràn không thôi. Lúc này hắn hoàn toàn khẳng định, ban nãy không phải là ảo giác, hắn thật sự không bài xích việc tiếp xúc với nàng.

Trong nội tâm không có nửa phần cảm giác chán ghét. Hơn nữa cảm giác khi ôm nàng vẫn còn rất tốt đấy!

Lông mi dài rủ xuống, che khuất thần sắc trong mắt. Vân Cẩm cúi đầu, nhìn bạch y sạch sẽ không chút bụi bẩn của mình vừa bị ép ra nếp gấp, lấy tay từ từ vuốt lên.

Phượng Hồng Loan rốt cuộc được thả tự do, thoáng cái lui về sau cách xa Vân Cẩm ba bước. Bất thình lình quay lưng đi, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình cùng cảm giác quái dị dâng lên trong lòng mình.

Chốc lát, lại hung hăng thở ra một hơi, bàn tay trong tay áo gắt gao nắm chặt, lại buông lỏng một chút, mới quay người lại nhìn Vân Cẩm.

Chỉ thấy Vân Cẩm đang cúi đầu, vô cùng cẩn thận vuốt lên nếp nhăn trên cẩm bào đẹp đẽ quý giá trên người, yên tĩnh lại ưu nhã không nói ra được như thế, phiên phiên trác nhiên (nhẹ nhàng, lỗi lạc). Nơi cuối chân trời một luồng ánh sáng mờ chiếu xõa ở trên người hắn, khiến cho bạch y của hắn đi trên một tầng quang hoa. Mỹ lệ vô song.

Phượng Hồng Loan nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: "Nói đi! Không phải ngươi đi đến Hoàng Cung sao? Lại tới tới nơi này làm cái gì?"

"Hả?" Vân Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt hắn tựa hồ bị áng mây đỏ chiều tà ở đối diện vạch ra chiếu thẳng lên người thoáng cái lung lay, ánh mắt mơ mơ màng mà nhìn Phượng Hồng Loan.

"Hoặc là nói ngươi có mục đích gì?" Phượng Hồng Loan vậy mà không nhìn cái phong tình có thể mê đảo ngàn vạn khuê trung nữ nhi. Tiếp tục lạnh giọng mở miệng.

Hơi hơi khiêu mày một cái, Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, sương mù trên mặt đã lui, dường như có mờ mịt: "Mục đích?"

"Đừng giả bộ, ngươi sẽ không nói cho ta biết là ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đến tìm ta đây để chơi đi!" Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm Vân Cẩm.

"Đúng vậy a!" Vân Cẩm gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đích xác là đến đây chơi."

Chơi? Muốn làm cho nàng tin tưởng cái vị thiên hạ đệ nhất công tử này rảnh rỗi không có chuyện chạy tới một cái viện nhỏ rách nát trong tướng phủ để chơi? Hơn nữa còn đưa Yên vân thúy vũ chí bảo Vân tộc cho nàng đeo lên? Nói cái gì nàng cũng không tin.

Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức chìm xuống đáy: "Ngươi tốt nhất nên ăn nói đúng sự thực !"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio