Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

chương 181: bách vực kiếm môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bách Vực là một vùng hải vực rộng lớn, lớn gấp năm lần so với Thâm Uyên. Vị trí nằm phía đông Bắc Cảnh.

Hải vực này được gọi là Bách Vực vì phía dưới hải vực mọc lên nhiều trụ đá khổng lồ trôi nổi. Những trụ đá khổng lồ này nằm thưa thớt phân chia hải vực ra làm nhiều phần, nên gọi là Bách Vực.

Chính giữa Bách Vực có một ngọn núi lơ lửng giữa hải vực, khuôn viên chừng nghìn mẫu. Đây là nơi tọa lạc của Bách Vực Kiếm Môn.

Bách Vực Kiếm Môn vô cùng nổi tiếng, một phần là thế lực tiếp cận với tông môn, thứ hai là môn hộ này quản lý một khu vực rộng lớn ở phía đông Bắc Cảnh.

Những đại tông môn lớn như Thiên Võ Tông, Linh Thú Tông không dám đụng đến vì nội tình bên trong Bách Vực Kiếm Môn vô cùng bí ẩn. Hơn nữa, Bách Vực không phải muốn đến là đến, muốn rời khỏi là được. Bởi vì lối vào Bách Vực Kiếm Môn chính là những trụ đá trôi nổi giữa hải vực. Muốn vào bên trong cần phải có lệnh bài thông hành.

Môn chủ của Bách Vực Kiếm Môn là Kiếm Vô Trần, được mọi người xưng tụng là Kiếm Thần ở phía đông Bắc Cảnh. Nói về sử dụng kiếm, môn chủ Bách Vực Kiếm Môn có thể xưng hô nhất nhì ở Bắc Cảnh. Bản thân môn chủ Kiếm Vô Trần đã tiếp cận được Kiếm Ý, cảnh giới được nhiều người tín ngưỡng.

Hàng xóm láng giềng với Bách Vực Kiếm Môn là Bách Hoa Cốc, Kim Thủ Môn, Cự Kiếm Môn và Khống Linh Các. Những thế lực láng giềng này vị thế không lớn, cũng như không có nội tình hùng mạnh. Chính vì thế bọn họ phải chịu sự khống chế của Bách Vực Kiếm Môn.

Riêng đối với Bách Hoa Cốc, nơi đây chủ yếu là nơi luyện chế đan dược, tập chung chủ yếu là nữ nhân. Điều này tạo nên khao khát không nhỏ đối với những nam đệ tử Bách Vực Kiếm Môn.

Điển hình là nhi tử Kiếm Nô của môn chủ Kiếm Vô trần.

Hắn thân hình mảnh khảnh như nữ nhân, mày kiếm sắc mặt băng lãnh. Bản tính hắn hung ác và đam mê nữ sắc. Vì điều này mà hắn đã từng ép Bách Hoa Cốc cốc chủ gã nữ nhi cho hắn.

Chính vì điều này mà Bách Hoa Cốc sống trong sự dè chừng đối với Bách Vực Kiếm Môn, và xem đối phương như là kẻ địch. Rất tiếc Bách Hoa Cốc không có quá nhiều sức phản kháng.

Phụ cận Bách Vực.

Hoa Lạc Đồng dẫn theo Tiểu Thanh Điệp đến Bách Vực đã gần bốn tháng thời gian. Nơi đây rất xa so với Đạo Viện, khu vực này số lượng tu sĩ ở những nơi khác tụ tập lại khá đông đảo. Bọn họ thường tập trung ở Bách Kiếm Thành cách bờ Bách Vực một trăm dặm.

Tòa thành trì này do Bách Vực Kiếm Môn lập ra, nên luật lệ đều do Bách Vực Kiếm Môn thiết lập. Những người không tuân thủ theo quy định đều bị âm thầm xử lý.

Còn một việc quan trọng để vào được Bách Vực Kiếm Môn, ngọn núi ở trung tâm Bách Vực cần phải có lệnh bài, nếu không sẽ bị liệt vào nhóm ngoại nhân. Một là bị đuổi trở về, hai là bị bắt làm tù nhân, phải có tiền chuộc mới được phóng thích. Cho nên những người mới đến không biết quy định này đều bị bắt nhốt với số lượng rất nhiều.

Hoa Lạc Đồng trải qua bốn tháng thăm dò Bách Vực, rất tiếc là nàng ta không có vào Bách Kiếm Thành nên không hề hay biết về quy định xâm nhập vào bên trong Bách Vực Kiếm Môn phải có lệnh bài. Mặc dù nàng âm thầm, không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào nhưng khí tức lạ lẫm của nàng đã bị một nhóm người phát hiện.

Nhóm người này thuộc Chấp Sự Đường của Bách Vực Kiếm Môn, bằng một thủ đoạn trận pháp có thể quan sát mọi ngóc ngách ở Bách Vực.

Khi phát hiện ra thân ảnh Hoa Lạc Đồng cùng một tiểu sinh linh nhỏ bé. Nhóm người này hai mắt sáng lên. Cầm đầu là một thiếu niên dáng người thanh tú mảnh mai có chân mày kiếm sắc bén. Hắn chính là Kiếm Nô, thiếu chủ của Bách Vực Kiếm Môn.

Hoa Lạc Đồng lúc này đứng trước một tòa miếu được xây dựng trên một trụ đá khổng lồ. Trụ đá này là một trong hàng nghìn trụ đá liên thông với trung tâm Bách Vực. Chính giữa trụ đá có một con đường liên thông với nhau.

Ánh mắt Hoa Lạc Đồng nhìn về vô số trụ đá trôi nổi trên hải vực. Những nơi nàng đi qua đã hơn hai trăm trụ đá. Tung tích hoặc cảm ứng về phụ thân nàng hầu như là không có.

Nàng cũng không để quá nhiều phòng bị vì những nơi nàng đi qua cũng bắt gặp một số tu sĩ đến từ các tông môn, chi viện khác. Nên tâm lý nàng có suy nghĩ đây là một nơi tự do đi lại. Không có quản chế, bằng chứng là nàng tùy ý lưu lạc nơi này gần bốn tháng, mà không có ai tìm nàng cảnh báo.

Tiểu Thanh Điệp một bên bay lượn, nàng ta đi theo Hoa Lạc Đồng một thời gian. Khả năng nhận thức thế giới quan xung quanh rộng mở khiến nàng luôn phấn khích. Có thể quyết định theo Hoa Lạc Đồng đến Bách Vực là chính xác.

Sau một lúc không tìm được dấu vết gì lưu lại, Hoa Lạc Đồng tiếp tục thẳng hướng đến trung tâm Bách Vực tìm kiếm. Dù biết rằng chỉ là đại hải lao châm, nhưng nàng không hề bỏ cuộc.

Hoa Lạc Đồng tiếp tục đi thêm mười dặm, tương đương băng qua một trăm trụ đá.

Điểm đặt chân cuối cùng chính là khu trung tâm Bách Vực. Đây không còn là trụ đá nữa, thay vào đó là một tòa sơn phong rộng lớn như đất liền.

Nơi đây có một lớp màn mỏng bao trùm giống như hộ tông đại trận, bất quá khí tức nguy hiểm không hề tỏa ra xung quanh. Nói lên đây chỉ là một lớp bảo hộ, mục đích thăm dò ngoại nhân tiến vào bên trong.

Điều kỳ lạ là ngoài một vài đệ tử ở Bách Vực Kiếm Môn tuần tra ra. Mọi động tĩnh khác không có gì xáo trộn. Mọi thứ như dọn sẵn đường cho nàng khám phá xung quanh.

Sau khi băng qua lớp phòng hộ, trước mặt Hoa Lạc Đồng xuất hiện một sơn môn. Phía trên đỉnh sơn phong có một thanh cự kiếm khổng lồ, không biết được làm từ đá hay một loại khoáng thạch nào đó. Lưỡi kiếm sáng bóng, có thể phản chiếu ra bên ngoài.

Bách Vực Kiếm Môn có khuôn viên rất lớn, nhưng Hoa Lạc Đồng đi nhiều nơi, không thấy có người cản trở. Càng lúc, tâm lý nàng bắt đầu sinh ra nghi ngờ.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, bước chân dừng lại. Sau đó rời khỏi khu vực trung tâm, nhanh chóng rút lui ra bên ngoài.

Lúc này có nhiều bước chân đuổi theo sau.

Hoa Lạc Đồng nhanh chóng rời khỏi vị trí trung tâm, đến một trụ đá trên bề mặt đầy rẫy mộ địa.

Nơi đây là mộ địa của Bách Vực Kiếm Môn, khắp nơi bốc lên mùi tử khí. Lối đi này so với lúc mới vào đã có sự thay đổi rõ rệt. Điều này nói lên, có người đã thay đổi vị trí những thạch trụ khổng lồ.

Nàng không chạy nữa mà dừng lại. Ánh mắt ngưng trọng chờ đợi những thân ảnh đang đuổi theo phía sau.

Chừng mười hô hấp, một nhóm khoảng chừng ba mươi người đuổi đến. Cầm đầu là một nam tử mày kiếm. Hắn đánh giá nàng cực kỳ lâu, đơn giản là hắn đã xem trọng nữ nhân này.

Hắn âm thầm giở trò hơn ba tháng nay kể từ khi có sự xuất hiện của Hoa Lạc Đồng, hắn đã bắt đầu bố trí toàn bộ cạm bẫy, mục đích duy nhất là bắt lấy nàng.

Bởi vì hắn lần đầu nhìn thấy thân ảnh Hoa Lạc Đồng đã bắt đầu si mê, trong lòng hắn nổi lên một sự chiếm đoạt. Vì lý do đó, hắn đã ở Chấp Sự Đường một thời gian, chủ yếu là quan sát và tìm cách tiếp cận.

Theo như kế hoạch bố trí, sau khi nàng ta vào trung tâm Bách Vực. Nơi đó hắn đã thiết kế sẵn một tòa đình viện, nơi đó dành riêng cho hai người. Nơi đó hắn có thể bộc lộ ra bản lĩnh thu hút đối phương. Rất tiếc, nàng ta có tính cảnh giác quá cao, chưa đến phút cuối, nàng ta đã sinh ra nghi ngờ và rời đi. Nếu quả thật nàng ta rời đi, xem như ba tháng qua hoàn toàn lãng phí công sức.

Hắn chậm rãi bước ra, hai tay chắp lại chào hỏi “Bổn thiểu chủ là Kiếm Nô, gặp qua tiểu nương tử!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio