Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

chương 323: vô thượng vạn vật kính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô Thượng Tông là một đại tông môn đứng đầu Bắc Cảnh, ngoài thực lực ra còn có một kiện tiên khí trấn tông là Vô Thượng Vạn Vật Kính. Đây chính là nguyên nhân khiến các thế lực khác e dè cũng như nể sợ.

Tương truyền cách đây năm nghìn năm, tại vị trí hoang sơ ở Bắc Cảnh rơi xuống một vật. Vật này có hình dạng như một chiếc Thủy Kính, có điều kích thước to lớn với chiều cao hơn ba trượng. Bề mặt trong suốt như mặt hồ nước, đôi khi lại gợn lên từng cơn sóng lăng tăng.

Tông chủ đời đầu vốn là một tu sĩ bình thường bấy giờ chỉ mới đạt cấp bậc Ngũ Phẩm, tình cờ phát hiện ra loại bảo kính này. Ngài tìm hiểu được bản ngã cũng như con đường đi sau này, nên thuận lợi trên con đường tu luyện. Một bước đi lên trở thành một bậc cường nhân chỉ trong vòng hai trăm năm.

Sau đó ngài lập ra tông môn với tên gọi là Vô Thượng Tông bắt nguồn từ Vô Thượng Vạn Vật Kính. Tông môn này trường tồn và vẫn giữ được vai trò đứng đầu ở Bắc Cảnh trong suốt bốn nghìn năm qua.

Vô Thượng Vạn Vật Kính được xem như chí bảo của tông môn và cũng được xem là tiên khí trấn tông. Kính này được đặt trong Tháp Linh Ấn ở Minh Chính Điện. Đây chính là cấm địa tuyệt đối của Vô Thượng Tông, ngoài tông chủ và đại trưởng lão ra thì không ai được phép tiếp cận hoặc có ý định tiếp cận.

Lúc này Phương Triết đề nghị mượn dùng Vô Thượng Vạn Vật Kính, điều này xem như phạm vào đại tội ở Vô Thượng Tông. Cho nên sắc mặt Đàm Thu Nguyệt lập tức biến đổi.

Đàm Thu Nguyệt trấn định lại nói “Vô thượng Vạn Vật Kính là tiên khí trấn tông, chính là cấm địa của Vô Thượng Tông…”

Nàng dừng lại, định nói không ai được phép tiếp cận nhưng trước mắt tình huống lại vô cùng đặc biệt.

Vị thiếu niên đối diện đã giải trừ được nguy cơ tiềm ẩn, có thể hủy hoại Vô Thượng Tông sau này. Dù chỉ là vô tình hay vì một lý do nào đó, kết quả đối phương đã góp phần loại bỏ mầm họa cho Vô Thượng Tông. Nếu căn cứ theo một lẽ thường tình thì không được.

Nàng chậm rãi đề nghị “Nếu Phương đệ có thể nói ra được một lý do hợp lý… tỷ tỷ sẽ tự mình làm chủ đưa ra một trường hợp ngoại lệ…”

Phương Triết lập tức nói “Bởi vì tiểu đệ tấn cấp quá nhanh, cho nên…!”

Hắn chưa nói hết câu đã bị Đàm Thu Nguyệt chặn lại, nàng nghiêm nghị nói “Nói thật!”

Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn phàn nàn “Tiểu đệ chỉ là trêu đùa Đàm tỷ tỷ một chút, không phải từ bắt đầu tỷ tỷ hay đùa cợt tiểu đệ sao?”

Hắn thở dài có phần bất mãn. Ở nhà người ta thì chủ nhà chính là đạo lý, câu nói này quả nhiên không sai.

Hắn mới nói “Không biết vì lý do gì, trong trường đoạn nhân sinh của tiểu đệ thiếu mất một người. Người này có thể vô cùng thân thiết nhưng không hiểu vì sao không thể nào hình dung ra được diện mạo nàng ta… Một vị tiền bối ở Vạn Thú Tông chỉ điểm đến Vô Thượng Tông, nơi đó có Vô Thượng Vạn Vật Kính có thể lý giải việc này”

“Vạn Thú Tông?”

Lúc này xem như khúc mắc của nàng đã được giải khai. Bởi vì người ngoài không dễ dàng gì biết được tin tức về Vô Thượng Vạn Vật Kính. Mặc dù là tiên khí trấn tông nhưng ít người biết đến, nói chi là một thiếu niên chưa trải sự đời.

Nếu Vạn Thú Tông chỉ điểm, người chỉ điểm cũng chỉ có một mình lão quỷ đó. Ngoài lão quỷ đó ra, còn ai biết được diệu dụng của kính này.

Mặc dù nàng có nửa phần tán thành điều kiện của Phương Triết, nhưng nàng vẫn còn lưỡng lự.

Sau một lúc đấu tranh, nàng đề cao công lao của Phương Triết trong việc giải đáp khúc mắc về nguồn gốc dịch bệnh. Nàng mới gật đầu đồng ý.

Cũng may lời đề nghị này là hướng nàng nói ra, nếu là lão quái vật khó chịu kia mà nghe thấy. Lão chắc chắn rút kiếm ra chém tên thiếu niên này một nhát.

Chỉ là lão quái vật đó đã bế quan, việc lớn nhỏ đều do nàng định đoạt.

Đàm Thu Nguyệt không nói gì, mà tiến lại gần vịnh lấy vai Phương Triết.

Phương Triết có bất ngờ nhưng vẫn thả lỏng ra tiếp nhận một loại lực lượng. Hắn cảm nhận không gian dao động, khung cảnh dần dần chuyển sang một nơi hoàn toàn khác.

Nơi này chính là Minh Chính Điện, không gian xung quanh được bao phủ một màu hoàng kim sáng chói. Mức độ sa hoa thuộc hàng cực phẩm.

Chỉ là thủ đoạn thuấn di của đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt quá phi thường. Hắn chỉ thấy một sự dao động nhẹ, một loại lực lượng tiếp cận rồi thình lình không gian thay đổi. Tốc độ di chuyển đúng là không thể tin tưởng được nếu bản thân không tự cảm nhận.

Đàm Thu Nguyệt mỉm cười, nàng ta nói “Phương đệ chính là đang cảm nhận loại dịch chuyển này sao?”

Phương Triết gật đầu, nàng ta lại áp sát gương mặt hắn dụ dỗ. Nàng ta nói “Chỉ cần Phương đệ gia nhập Vô Thượng Tông, tỷ tỷ sẽ truyền dạy lại cho Phương đệ vô điều kiện…”

Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn tiến về trước một bước tránh né. Không nghĩ tới, vị tỷ tỷ này vẫn không từ bỏ ý định thu nhận hắn.

Lúc này, hắn mới chú ý đến một chiếc gương lớn có chiều cao chừng ba trượng trong suốt ở vị trí trung tâm Minh Chính Điện. Bề mặt gương phẳng, có gợn sóng như một chiếc thủy kính. Xung quanh khung kính có nhiều hoa văn di chuyển và thay đổi hình dạng liên tục.

Đàm Thu Nguyệt lúc này mới giới thiệu “Đó là Vô Thượng Vạn Vật Kính, chính là tiên khí trấn tông của Vô Thượng Tông. Không phải ai cũng có cơ duyên trực tiếp nhìn thấy tiên kính này”

Nàng ở bên cạnh nhìn Phương Triết quan sát Vô Thượng Vạn Vật Kính, không ngừng xuýt xoa tán thưởng. Nội tâm nàng cũng có phần đắc ý.

Phương Triết nội tâm đã không thể kìm nén được, hắn liền nói “Khi nào thì tiểu đệ mới có thể sử dụng được tiên kính này?”

Đàm Thu Nguyệt sửng sốt, nội tâm có phần oán trách. Người ta có câu một tay đưa tiền một tay giao đồ. Tên này chưa giao ra vật ước định đã mong muốn thử hàng. Đúng là không biết xấu hổ.

Nàng xòe bàn tay hướng về phía Phương Triết.

Hắn thoáng giật mình sau đó tỏ ra ngượng ngùng nói “Thì ra tỷ tỷ cũng rất trực tiếp…”

Đàm Thu Nguyệt cũng không kém cạnh nói “Với một tên trực tiếp thì nên dùng cách trực tiếp đối đãi…”

Nói rồi, bỗng nhiên nàng không kìm chế được cười ha ha thích thú. Tình huống này chính là đã thất thố, hình tượng lãnh đạm của một vị tiền bối chớp mắt bị hủy mất.

Nàng ta che miệng lại oán trách “Tiểu đệ là thứ quái quỷ gì, khiến tỷ tỷ có cảm giác không nhẫn nhịn được…”

Phương Triết lắc đầu, hắn cũng không biết bản thân đã làm gì.

Hắn lấy Thủy Lăng Kính ra hai tay giao cho Đàm Thu Nguyệt. Kính này như một chiếc gương soi của nữ nhân, có điều diệu dụng thì phi thường lợi hại.

Đàm Thu Nguyệt cầm trong tay Thủy Lăng Kính, sắc mặt có phần đắc ý. Nàng liếc nhìn Phương Triết một lần, suy nghĩ một hồi rồi tỏ ra tiếc nuối nói “Không giấu gì tiểu đệ đệ, ban đầu tỷ tỷ ta cho mời tiểu đệ đệ đến nơi này chính là muốn kiểm tra tư chất của tiểu đệ đệ thế nào. Mà muốn kiểm tra tư chất trước sau gì cũng phải đến nơi này…”

Phương Triết nhất thời “a” lên một tiếng vì bất ngờ.

Hắn phàn nàn nói “Đã đáp ứng rồi còn trêu tức tiểu đệ, tỷ tỷ đúng là có phong thái của một bậc trưởng bối lắm!”

Đàm Thu Nguyệt cười ha ha đắc ý.

Từ khi gặp tên này, phong thái của một vị trưởng bối Vô Thượng Tông hoàn toàn mất đi. Cười nói không còn phải giữ kẽ nữa, chỉ là cảm giác này tiêu diêu tự tại, rất là thống khoái.

Cho nên lần thứ hai cảm nhận loại cảm giác này, khiến tinh thần phấn trấn. Từ đó sinh ra một loại ý niệm tích cực, khúc mắc trong quá trình tu luyện bỗng chốc có hướng đi rõ ràng.

Đây chính là loại cảm giác thần kỳ mà thiếu niên này đem lại.

Lúc này nàng mới ngỡ ngàng vì không tin vào mắt mình.

Con đường tu luyện của nàng tính ra đã gần hai trăm năm. Không nghĩ tới, chỉ là hai lần cười đùa, đã có thể khai thông nhiều loại khúc mắc mà trước đây không hề có lời giải đáp.

Nàng hít một hơi thật sâu, hướng Phương Triết đề nghị “Phương đệ đến trước tiên kính đặt tay lên đó xem thế nào…”

Phương Triết không do dự, liền tiến lại gần Vô Thượng Vạn Vật Kính rồi đặt bàn tay lên bề mặt kính.

Khi bàn tay vừa chạm vào bề mặt Vô Thượng Vạn Vật Kính, một dòng điện nhanh chóng chạy khắp cơ thể Phương Triết mang lại cảm giác như toàn bộ cơ thể bị tiên kính thấu triệt.

Bề mặt tiên kính vốn ảm đạm, đôi khi gợn từng cơn sóng lăng tăng bỗng nhiên thay đổi.

Màu sắc ảm đạm của tiên kính chuyển sang một màu sáng lạn, rồi chuyển sang rực rỡ như những tầng mây trên bầu trời.

Sau một lúc, bề mặt Vô Thượng Vạn Vật Kính nổi lên một chữ “Ngộ”. Chỉ là một chữ “Ngộ” đơn thuần không hơn không kém.

Đàm Thu Nguyệt ở phía sau quan sát, nàng không khỏi bất ngờ trước tình huống này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio