Tiêu Lăng sáng sớm tỉnh lại, Nhạc Thiên Vũ đã đi tới quân doanh. Y đêm qua ngủ muộn, nhưng không muốn nằm ỳ trên giường, duỗi chân xuống đất, đi quanh quẩn hai vòng trong Noãn Các, rồi trở lại bãi đất trống ngoài phòng ngủ luyện thương, y luyện đến khi toàn thân mướt mồ hôi liền tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, cuối cùng quay về giường chợp mắt . Trong không gian mù mờ, có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Tiêu Lăng thập phần cảnh giác, đoán rằng người tới tuyệt đối không phải Nhạc Thiên Vũ, liền ngồi dậy hỏi :” Ai đó ?” Y chỉ thấy một nữ nhân lẳng lặng đứng thẳng sau bình phong, tấm màn ngăn trở nên không rõ mặt.
“Là ta.” Nữ nhân tới khẽ giọng trả lời.
“Phu nhân”, Tiêu Lăng nghe thấy thanh âm của Liêu Vãn Thanh, vội vàng rời khỏi giường, nhìn y phục trên mình có thể coi như chỉnh tề, quy củ, y đứng bên giường, cúi đầu nói : “Tiêu Lăng bái kiến phu nhân.”
” Lăng nhi, vết thương của ngươi đã khá hơn chưa?”
“Tạ ơn phu nhân quan tâm, thân mình Tiêu Lăng đã sớm bình phục .”
” Đúng a”, Liêu Vãn Thanh u ám nói :” Có ca ca ngươi chăm sóc tỉ mỉ như vậy, ta hỏi như vậy thật sự là nhiều chuyện.”
“Phu nhân, ta. . .”, Tiêu Lăng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
” Tiêu Lăng, ngươi hận ta sao?”
” Tiêu Lăng không dám”. Y vẫn như cũ cúi đầu, có chút trốn tránh ánh mắt của nàng.
“Nhưng ta hận ngươi “Liêu Vãn Thanh vẫn nhẹ lời,” ta hận sao ngươi không lập tức chết đi, ta sẽ ít phải chịu thêm khổ sở.”
“Phu nhân” , Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, nói khẽ : “Thật xin lỗi.”
Liêu Vãn Thanh cười : ” Mấy ngày nay ta nghe được quá nhiều câu ‘Thật xin lỗi’, ngươi và ca ca ngươi đều chỉ có thể nói ‘Thật xin lỗi’ với ta thôi sao ?”
” Lăng nhi. . .thật xin lỗi.”Tiêu Lăng quỳ xuống, trong lòng áy náy vô hạn.
” Ta có thể ngồi chứ?” Liêu Vãn Thanh hỏi.
Tiêu Lăng lúc này mới ý thức được nàng còn đang đứng , liền đem ghế tới, “Phu nhân mời ngồi.”
“Cám ơn” , Liêu Vãn Thanh ngồi xuống, mở lời: “Lăng nhi, ngày hôm qua ca ca ngươi nói cho ta nghe một sự kiện, ta tự thân tới chúc mừng ngươi.”
Chuyện gì vậy ? Tiêu Lăng trong lòng thắc mắc, nhưng chưa lên tiếng, vẫn quỳ gối, ngước mắt nhìn nàng.
“Ca ca ngươi, hắn. . .” , Liêu Vãn Thanh nhìn mặt Tiêu Lăng : “Hắn – muốn – lấy – ngươi – làm – thiếp.”
“Phu nhân nói sao ? Lấy ta làm thiếp ?” , Tiêu Lăng kinh hãi, ” Chuyện này. . .là. . .”
“Sao thế ? Ngươi còn chưa biết ư ?” , Liêu Vãn Thanh quan sát kĩ thần sắc Tiêu Lăng, cười tiếp lời : “Nói như vậy, ngươi thật sự không biết, ca ca ngươi còn chưa đem tin tốt lành đó nói cho ngươi à ?”
“Ta. . .Ta. . .” , Tiêu Lăng cứng họng .
“Ngươi không cần sốt ruột, ca ca ngươi muốn để ngươi kinh hỉ đó mà.”
Tiêu Lăng ‘ xoạt ’ đứng lên, đi tới cửa . . . lại quay về :
“Phu nhân, ta hiện tại không thể đi tìm ca ca, chỉ cần rời chân khỏi cửa, hắn sẽ lại đánh ta. Người tìm Tiêu Lăng có chuyện gì cứ việc nói thẳng !”
“Lăng nhi”, Liêu Vãn Thanh đứng lên, cúi đầu trước mặt Tiêu Lăng, “Thật xin lỗi ngươi, bởi ta hại chết Thu Bình, bức ngươi phải bỏ đi.”
” Phu nhân không thể làm vậy”, Tiêu Lăng cúi người đỡ nàng, “Lễ này Tiêu Lăng nhận không nổi”
“Lăng nhi”, Liêu Vãn Thanh rưng rưng đứng dậy, nói : ” Ta cũng không thể thỉnh cầu ngươi đừng trở thành nam thiếp của hắn sao ?”
” Ta . . . ta chưa nói sẽ thuận theo như vậy, ta có thể vẫn làm nô tài “, Tiêu Lăng bối rối la lên, ” phu nhân, mong người tin Tiêu Lăng, ta tuyệt chưa từng có ý này.”
“Vậy mong ngươi có thể đáp ứng ta, sẽ không thuận theo hắn. Ta biết hắn quan tâm tới cảm thụ của ngươi, việc ngươi cùng hắn trên giường với chuyện trở thành nam thiếp của hắn vốn không giống nhau, nếu ngươi thật sự mang danh phận này, cả đời ngươi sẽ không thể làm một nam nhân bình thường nữa, trừ phi ngươi ẩn cư núi rừng, che dấu quá khứ ! Tiêu Lăng, đừng làm vậy, vì ngươi, cũng vì ta cùng hài tử, còn có mẫu thân Thiên Vũ, ngươi nên ngẫm lại !”
” Phu nhân đừng nói nữa, Tiêu Lăng hiểu được. . .chỉ là. . .”
” Chỉ là cái gì ? . . .”
” Ta sợ không lay chuyển được ca ca, ta. . .thật sự rất. . .sợ hắn.” Tiêu Lăng sao lại không rõ ý nghĩa hai chữ nam thiếp, nhưng ép y khuyên Nhạc Thiên Vũ thay đổi chủ ý thật quá khó, y không dám chắc.
” Lăng nhi”, Liêu Vãn Thanh chợt đổi đề tài, ” Ngươi biết không, có đôi khi, ca ca ngươi chẳng khác gì hài tử, chuyện người khác không thích hắn làm, hắn càng muốn làm, ví dụ như chuyện hắn đòi ở bên ngươi, ta cùng mẫu thân đều không đồng ý, hắn liền đối nghịch với chúng ta, nói là muốn hai người các ngươi thoải mái, danh chính ngôn thuận bên nhau, ngươi đối với hắn chẳng còn gì mới lạ , có lẽ. . .nói không chừng. . . hắn chỉ nảy sinh lạc thú khi yêu đương vụng trộm thôi . . . nhưng vì điều đó ngươi lại phải trả giá rất nhiều, sẽ không còn tôn nghiêm của nam nhân trên đời này nữa. . . Hảo hảo ngẫm lại, như vậy có đáng giá hay không. . .”
Nhìn bóng dáng Liêu Vãn Thanh rời đi, thân thể của nàng khi mang thai, thoáng có chút mập ra, tâm Tiêu Lăng vô cùng bất ổn , không biết tư vị này là gì. Y ngồi ở “Noãn Trần Cư “, ngây ngốc nhìn mặt đất, tâm trí một mảng trống rỗng. Khi hạ nhân bưng rượu và thức ăn đến, Tiêu Lăng lúc này mới lấy lại ý thức. Sắc trời đã muộn, y đi đến cạnh bàn ăn, ngồi xuống, rót rượu, uống một ngụm, lại uống thêm một ngụm, trong lòng vô vàn chua sót.
“Bái kiến Vương gia”,
“Miễn lễ , đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nghe tiếng Nhạc Thiên Vũ trở về, Tiêu Lăng đứng dậy, quỳ gối bên cạnh bàn, cúi mặt. Nhạc Thiên Vũ đẩy cửa ra, thấy tình hình trước mắt tuyệt không kinh ngạc, ngồi xuống, cũng chẳng nhìn y, chỉ một mình uống rượu.
Hai người một câu cũng không nói, trong phòng chỉ có thanh âm Nhạc Thiên Vũ dùng bữa, uống rượu, sau một hồi trầm mặc, hạ đũa xuống bàn, Nhạc Thiên Vũ xoay người, nhìn Tiêu Lăng :
“Lăng nhi, ngươi đứng lên, ăn cơm đi, dù không muốn cũng phải ăn .”
Hắn đã sớm nghe Thành Phi báo lại chuyện Liêu Vãn Thanh đến đây, nàng sẽ nói gì, hắn không cần đoán cũng rõ. Nhìn thái độ Tiêu Lăng trước mặt, trong lòng hắn vừa đau xót lại vừa bối rối, khi hắn tìm được Tiêu Lăng mang về đây, liền nảy ra chủ ý này, nhưng chưa từng mở lời, bởi bản thân e sợ Tiêu Lăng sẽ nói một chữ ‘ không’, nhưng bộ dáng của y hiện giờ so với lời khước từ kia cũng đâu có gì khác biệt.
“Ca ca. . .ta. . .”Tiêu Lăng vẫn quỳ , không dám đứng dậy.
“Đứng lên, ăn cơm, ta không muốn ngươi chết đói”, Nhạc Thiên Vũ kéo y dậy, ấn y ngồi xuống bên cạnh, Tiêu Lăng cẩn trọng gắp từng miếng, nhìn Nhạc Thiên Vũ uống rượu hết ly này đến ly khác.
“Ca ca, dừng lại đi, uống tiếp sẽ say”, Tiêu Lăng đưa tay giữ lấy bầu rượu.
“Cút”, Nhạc Thiên Vũ nhấc chân đá vào ghế Tiêu Lăng, hắn dùng lực không lớn nên chỉ khiến Tiêu Lăng lảo đảo đôi chút.
“Tiểu hỗn đản, ta biết ngươi không muốn, nhưng nếu ngươi dám trái ý, có tin ta đánh chết ngươi hay không ?” Hắn cười khổ nhấc tay đoạt lại bầu rượu, bóp chặt, bầu rượu ở trong tay hắn vỡ nát, máu, từ đó men theo cánh tay chảy xuống.
“Ca ca, ngươi bị thương rồi. . .”, Tiêu Lăng kéo tay hắn qua, cẩn thận lau sạch miệng vết thương, dùng khăn quấn lên tay Nhạc Thiên Vũ, rồi quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp dưới gối hắn : “Ca ca, ngươi đừng tổn hại chính mình. Kỳ thật, ngươi căn bản không cần hỏi ta có nguyện ý hay không, ngươi muốn thế nào, cứ nói với Lăng nhi, bất kể chuyện gì ta đều nghe lời ngươi.”
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng dậy ngồi đối diện với mình : “Nếu ngươi không muốn, ca ca sẽ không ép buộc nữa.”
“Vậy ca ca còn muốn lấy Lăng nhi không?”
“Ta từ bỏ”, Nhạc Thiên Vũ cười.
“Ta được lựa chọn sao?”Tiêu Lăng làm bộ thở dài, “Ngươi nha, nếu không biết phân biệt phải trái coi ta như nữ nhân, ép làm thê thiếp, ta tuyệt chẳng cam lòng, nhưng ngươi lại cho ta lựa chọn, ta rất cảm động, chỉ cần đừng đem chuyện của ta ra ngoài dọa người khác, ta một đời nguyện chôn thân chốn này .”
“Được, được. . .”, Nhạc Thiên Vũ cười ha hả, vỗ đùi mình, khiêu khích nói : “Lại đây, ngồi xuống nào.”
“Đi chết đi, ta không phải nữ nhân, ai mà thích ngồi đó chứ, ta không thèm ngồi “, Tiêu Lăng đỏ hồng từ mặt xuống cổ, đứng lên đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
“Đi hóng gió, bằng không ta ngột ngạt chết mất.”
Tiêu Lăng đứng trong viện, lắng nghe thanh âm rì rào của lá cây, ngọn gió thổi bên người y, lúc lâu sau vẫn không thể giảm bớt dòng nhiệt lưu trong người.
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ từ phía sau ôm lấy Tiêu Lăng, cười nói : “Ngươi đã cao thêm .”
“Ngươi. . .”, Tiêu Lăng giãy khỏi lồng ngực hắn, đột nhiên xoay người, giơ quyền lên, đỏ mặt nói : “Ta. . .Ta thật muốn đánh chết ngươi. . .”
“Ngươi dám sao?” Nhạc Thiên Vũ cười hỏi.
“Ta. . .Ta không dám. . .”Tiêu Lăng vừa tức vừa xấu hổ, đẩy hắn ra, định trở vào phòng.
“Quay lại đây”, Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng ép xuống ghế dài bên hành lang, “cởi hết đồ, ngươi dám có ý đồ đánh lại ta, xem ta phạt ngươi như thế nào.”
“Không, ta không. . .”Tiêu Lăng giãy dụa đứng lên, lại bị Nhạc Thiên Vũ lần lượt ấn xuống, Tiêu Lăng hai tay phát một chút lực, đẩy được Nhạc Thiên Vũ, đứng dậy chạy nhanh về phòng.
“Tiểu hỗn đản, ngươi dám chạy, chán sống rồi sao ?”Nhạc Thiên Vũ cười đuổi theo y, lôi y lại, ôm chặt không cho đi.
“Vào phòng không được sao, ta sợ lạnh a.”
Trong bóng đêm thuần mỹ, Tiêu Lăng mặc trên người một bộ y phục màu đỏ thắm, y xưa nay chưa từng mặc màu đỏ, sắc màu ấy như hòa cùng sắc nến, hai người vai sóng vai bên nhau ngồi dưới bậc thang ngoài thềm ‘Noãn Trần Cư’, mỗi người cầm một ly rượu.
“Lăng nhi, nếu ngày đó ca ca không tìm được ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“Phiêu du tứ hải”
” Hiện tại ngươi không được đi đâu nữa. . .”Nhạc Thiên Vũ hỏi, “ngươi có hối hận không?”
“Không , nhưng còn thấy có chút không quen thôi”
“Không quen điều gì, là chuyện thành thân với ta sao? Đâu có gì thay đổi so với bình thường.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”, Tiêu Lăng uống rượu, hỏi hắn.
“Ngươi mặc y phục màu đỏ thật đẹp”, Nhạc Thiên Vũ đổ một chút rượu trên cần cổ trắng mịn như ngọc của Tiêu Lăng, dùng môi liếm rượu ấy, rồi thấp giọng đáp.
Tiêu Lăng cười đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng : “Ta cầu ngươi, tha ta đi, đừng giễu cợt ta như vậy .”
“Chỉ có hai người chúng ta, ngươi sợ cái gì, sao lại là giễu cợt, nói đi, giải thích một câu cho ca ca nghe .”
“Không nói. . .”Tiêu Lăng lắc đầu.
“Nói đi, nói a”, Nhạc Thiên Vũ ôm y, thấp giọng cười khẽ, “Lăng nhi, ca ca yêu ngươi. . .yêu ngươi. . .yêu ngươi. . .yêu ngươi”
Nghe được tiếng ‘yêu’ cất lên, Tiêu Lăng vui sướng như bay trên mây, y ôm chặt Nhạc Thiên Vũ, thở dồn dập, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng đáp : ” Bây giờ ta chỉ nói một câu thôi, về sau không bao giờ . . . lặp lại . .Thiếp(). . .Tiêu Lăng cũng yêu Thiên Vũ ca ca. . .”
Chú thích :
() : Lăng nhi dùng cách xưng hô của ‘vợ bé’ ^^