Sau chiến thắng, quân Tây quận lên đường trở về nguyên quán. Nhạc Thiên Vũ phái người đem công chúa đuổi về kinh đô, lại cùng tùy tùng phụng chỉ quay về kinh trước. Vốn định đi nhanh về nhanh, tiếc rằng Tiêu Lăng bị thương nặng, đành thả chậm hành trình. Dọc đường đi, xuân về hoa nở, trời trong nắng ấm, Nhạc Thiên Vũ lại không lòng dạ nào thưởng thức cảnh xuân sắc. Hắn cùng Tiêu Lăng đều sinh hoạt trên xe, đột xuất mới cưỡi ngựa đi trước. Đa phần Tây quận tướng quân tuy là thuộc cấp nhiều năm của Nhạc Thiên Vũ, nhưng đối với quan hệ giữa hắn và Tiêu Lăng cũng không biết gì nhiều. Cho dù có hoài nghi, cũng không có ý định bàn luận, chỉ biết Tiêu Lăng là hắn một tay bồi dưỡng, chiếu cố nhiều hơn một chút cũng không có gì nghi kị .
Xe có chút xóc nảy. Tiêu Lăng bỗng đề nghị :
“Vương gia, mạt tướng tốt hơn nhiều rồi. Trên xe không khí không tốt, ngài vẫn là cưỡi ngựa đi, mệt mỏi lại vào nghỉ ngơi.”
“Không có gì, ngươi bị thương, bổn vương nên chăm sóc.”
Bên cạnh xe đều là quân sĩ, tuy nói chuyện phải cẩn thận nhưng hai người dùng ánh mắt trao đổi, người khác không thể biết, qua đó là hiểu ý lẫn nhau.
“Lăng nhi”.
Nhạc Thiên Vũ đè thấp thanh âm, “Về sau không được tái bị thương, coi như là vì ca ca.”
“Hảo, ca ca, ngươi đều nói bao nhiêu lần “.
Tiêu Lăng chậm rãi đưa môi tới gần Nhạc Thiên Vũ , hắn lôi kéo bàn tay Nhạc Thiên Vũ hướng vật nhỏ hơi dưng đứng dưới thân mình, trên mặt phiếm hồng :
“Ca ca, giúp….giúp Lăng nhi, ta sẽ không phát ra tiếng.”
“Không được”.
Nhạc Thiên Vũ đỡ lấy vai y, “Đừng dụ dỗ ta, ngươi còn đang mang thương thế, chính mình hảo hảo nằm, ta ra ngoài xem xét.”
“Ca ca. . . . . .”.
Tiêu Lăng giận dỗi kéo hắn, Nhạc Thiên Vũ cười khoát tay, Tiêu Lăng theo bản năng né tránh.
“Cẩn thận ta đánh ngươi”. Nhạc Thiên Vũ nói xong, đi ra ngoài xe, nhảy lên ngựa.
“Vương gia, Tiêu tướng quân thế nào ?”. Lâm phó tướng tiến tới hỏi.
“Hắn tuổi trẻ, bình phục nhanh, chúng ta có thể đi tăng tốc.”
“Tuân mệnh”
Đoàn người liền tăng tốc. Qua vài ngày đã thẳng đến dịch quán gần kinh thành. Viên quan nội thị Hoàng Thượng phái tới nghênh đón đã chờ đợi ở ngoài dịch quán, sau khi tuyên chỉ liền muốn đưa Nhạc Thiên Vũ cùng mấy tướng quân tiến cung, nói là Hoàng Thượng đang chờ tại kim điện.
Tiêu Lăng được người nâng xuống xe, nói cùng Nhạc Thiên Vũ :
“Vương gia, mạt tướng thân thể không khoẻ, không đi theo ngài được.”
“Ân”
Nhạc Thiên Vũ gật đầu tán thành, theo quan nội thị tiến nhập kim điện, sau một phen phong thưởng, Hoàng Thượng lưu lại Nhạc Thiên Vũ cùng mọi người ở trong cung dự dạ tiệc.
Trong buổi tiệc, Hoàng Thượng cùng Nhạc Thiên Vũ bàn chuyện phiếm. Hoàng Thượng mở lời :
“Tây quận Vương gia, trẫm muốn hỏi thăm ngươi về một người.”
“Là ai?”
“Thủ hạ của ngươi, tướng quân tên Tiêu Lăng, nghe nói hắn giết Diêu Thành Kì. Hắn vì cái gì không cùng ngươi tới ?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, hắn bị Diêu Thành Kì bắn trọng thương, đành ở dịch quán dưỡng thương.”
“Kia. . . . . . Cần hay không trẫm tới thăm hắn.”
“Không nên để Hoàng Thượng vất vả, hắn mới mười tám tuổi, xương cốt thân mình thực rắn chắc, qua vài ngày an dưỡng đã tốt hơn rồi.”
Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi :
“Bình An trở về nói với ta, nàng thích Tiêu Lăng, cho nên. . . . . . Trẫm muốn nghe ngươi cho ý kiến.”
Nhạc Thiên Vũ cả kinh, nhưng ngoài mặt tươi cười, tâu với Hoàng Thượng :
“Hoàng Thượng, Tiêu Lăng quê quán ở phía nam, cha mẹ đều là lưu dân, thời điểm chạy nạn đã chết trên đường. Hắn lúc tám tuổi gặp thần trên đường liền được nhặt về nhà . Thần thấy hắn tư chất không tồi, dạy hắn đọc sách viết tự, cũng dạy hắn võ công, sau lại mang theo hắn đánh giặc khắp nơi. Nhưng hắn phận gia nô tên lưu trong phủ của thần . Tuy rằng được gọi là tướng quân, nhưng không có chức quan, cũng không có trên danh sách quan lại. Điều ấy người khác không biết, nhưng chính hắn rất rõ ràng, Bình An công chúa hẳn là không hiểu rõ chuyện này, là thần không chu toàn, quả thật vì thấy không cần thiết nên không hướng công chúa công khai thân phận gia nô của hắn.
Tiêu Lăng đích xác dũng mãnh, thiện lương, nhưng tính cách lạnh lùng, không giỏi ăn nói, lại càng không hiểu biết về hoàng thất tôn quý . Nghĩ đến công chúa sinh trưởng ở thâm cung, không thường gặp người như vậy, mới cảm thấy hứng thú đối với hắn, hơn nữa. . . .”
Nhạc Thiên Vũ ngừng lại một chút, ha hả cười :
“Tiêu Lăng bộ dáng tuấn mỹ, hơn nữa rất có khí khái nam nhân, tiểu nha hoàn trong nhà thần ngày ngày đều lân la bắt chuyện với hắn, thần cũng vì vậy không ít lần phải răn đe. Nhưng hắn đối với công chúa tuyệt đối không dám có. . . . . .”
“Được rồi”
Hoàng Thượng cắt lời Nhạc Thiên Vũ :
“Ý tứ của ngươi trẫm đã minh bạch , trông chừng tốt nô gia của ngươi, đừng để hắn ở kinh thành gây chuyện sinh sự.”
“Thỉnh Hoàng Thượng khai tâm, Tiêu Lăng tuyệt không dám gây chuyện thị phi, không dám mạo phạm gia pháp bao giờ . Huống chi hắn thân mang trọng thương, thần không cho hắn xuất môn cũng được, nhưng công chúa bên này . . . . .”
“Trẫm sẽ trông chừng nàng. . . . . .” Hoàng Thượng nói .
“Ngươi chờ lĩnh phong thưởng, rồi nhanh quay về Tây quận đi.”
“Tuân mệnh”.
Tiêu Lăng ở dịch quán dùng qua cơm chiều, có điểm buồn ngủ, tuy vậy hắn vẫn thức vì muốn chờ Nhạc Thiên Vũ trở về . Hoàng Thượng lưu lại thưởng yến, nhưng không thể ngủ lại a.
Cửa bị gõ nhẹ nhàng vài cái.
“Ca. . . . . .”
Tiêu Lăng cao hứng từ trên giường đứng lên.
Đẩy cửa tiến vào là công chúa.
“Là ngươi?”, Tiêu Lăng hạ thấp người đứng lại, đổi thành lạnh nhạt.
“Ngươi mau ngồi xuống” Công chúa đến nâng người Tiêu Lăng .
“Ngươi vừa rồi gọi ta là gì ? Ca ? Ai là ca của ngươi ?.”
“Công chúa ngươi nghe lầm “, Tiêu Lăng gạt tay nàng, “Ta không có ca ca.”
“Ngươi là đang đợi Tây quận Vương gia ? Hắn cũng nói ngươi là đệ đệ của hắn.”
“Vương gia nói đùa, Tiêu Lăng là gia nô của Vương gia, hắn nói ta là đệ đệ hắn là cất nhắc ta, ta thân nô tài không dám xưng hô như vậy.”
Công chúa một mực thắc mắc :
“Ngươi thật sự là gia nô của Nhạc Thiên Vũ?”
“Đúng vậy, ta trên người có nô ấn Nhạc gia.”
“Ở đâu ?”.
Tiêu Lăng đem y phục kéo xuống, lộ ra dòng chữ nhỏ ở đầu vai : ‘Nô tài Tây quận vương phủ’ , ấn ký rất sâu do dùng que hàn in trên người .
“Tiêu Lăng, ngươi đừng đi , được chứ?”
“Vì cái gì?” Tiêu Lăng cảm thấy công chúa rất kỳ quái.
“Ta muốn đem ngươi lưu lại” công chúa ngại ngùng nói, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ đi nói cùng phụ hoàng, ngươi sẽ không còn là nô tài .”
“Lưu lại ta làm gì?”
“Ngươi nói đi.”Công chúa thâm tình nhìn hắn, vừa thẹn vừa cúi thấp đầu.
Tiêu Lăng lập tức hiểu được , vội vã đáp :
“Công chúa, không thể, ta không thể lưu lại nơi này.”
“Ngươi. . . . . . Tiêu Lăng”
Công chúa vô cùng thất vọng, đến gần vài bước, kéo cánh tay Tiêu Lăng .
Chợt Nhạc Thiên Vũ đẩy cửa tiến vào, Tiêu Lăng vội vàng gạt tay công chúa ra .
“Vương gia”.
Nhạc Thiên Vũ sắc mặt giận dữ chợt lóe qua, cười nói :
“Công chúa đã trễ thế này còn thay mặt Hoàng Thượng đến thăm Tiêu Lăng, thần vô cùng đa tạ. Bất quá, thời điểm không còn sớm , công chúa mời trở về.”
“Được rồi”, công chúa chậm rãi xuất môn, ủ rũ ly khai dịch quán.
Nhạc Thiên Vũ cất bước tiễn công chúa, rồi trở lại phòng Tiêu Lăng, hắn đóng cửa lại, một cái tát như quá khứ giáng xuống khiến Tiêu Lăng ngã nhào trên giường .
“Hỗn đản, ngươi muốn hại chết cả Tây quận vương phủ sao?”
“Vương gia, Lăng nhi không biết công chúa nàng. . . . . .”
Tiêu Lăng hơi nhấp người, sợ tới mức quỳ sụp trên mặt đất. Y nhìn ra được Nhạc Thiên Vũ thật sự tức giận, cũng không dám gọi ca ca .
“Ta hỏi ngươi, bội tín hại chủ nên phạt như thế nào ?”
“Lột đồ, đánh.”
Tiêu Lăng nói xong, liền cởi cúc áo chính mình.
“Được rồi, ngươi trên người có thương tích, ta hôm nay không đánh ngươi”. Nhạc Thiên Vũ bực bội nói, .
“Từ giờ đến khi quay về Tây quận, ngươi ai cũng không được gặp. Ta sẽ phái người canh giữ ở ngoài phòng , ăn uống bài tiết đều phải ở trong phòng.”
“Vâng, Vương gia, Tiêu Lăng tuân mệnh.”
Cửa “Phanh” một tiếng bị đóng lại, Tiêu Lăng quỳ đã lâu mới từ mặt đất đứng lên, nằm lại trên giường, y phục vẫn giữ nguyên không cởi, đưa tay ôm chặt đầu gối. . .